Ngay lúc này, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống chiếc du thuyền to lớn, như vẽ nên một bức tranh thủy mặc vàng óng ánh, đẹp nao lòng người.
Dưới con thuyền, người đến đây hóng hớt cũng xúm lại nhiều, trừ một vài người gọi điện thoại báo cảnh sát ra thì những người khác đều giơ điện thoại chụp ảnh quay video ghi lại...
“Ha ha ha... ha ha ha...” Nhìn lại ông chú tắm rửa đang trong bể bơi trên boong tàu, ông ta còn nhảy vào trong bể bơi chơi đùa cùng đám người đẹp, cực kỳ say mê, miệng còn hô hào: “Đừng kêu tôi dậy, đừng quấy rầy tôi mà, để tôi chơi thêm chút nữa... ha ha ha ha...”
Ai mà ngờ mấy cô người đẹp Lâm Thừa Nghiệp mời đến cũng thú vị lắm, thuyền đã như vậy rồi mà các cô đó chẳng sốt ruột chút nào, lại còn bị ông chú kia dụ dỗ cùng ông ta chơi đùa, hắt nước, cười hí hửng nữa chứ...
Thấy cảnh tượng hài hòa trong tình huống không hề hài hòa như vậy, Lâm Thừa Nghiệp mỉm cười, kể tiếp: “Sau khi cuối cùng cũng hứa giúp tôi làm việc, Nhạc Vĩnh Niên bắt đầu bày kế hoạch.” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Ông ta cầm tấm da dê nọ đi, sau đó sưu tầm sách cổ, nghiên cứu suốt nửa tháng ròng mới cho tôi một câu trả lời rõ ràng!”
“Lúc đó, ông ta cứ tỏ ra bình thản, nhưng giờ nghĩ lại, ông ta con mẹ nó giả vờ kéo tôi vào tròng thì có.”
“Lúc cho tôi một câu trả lời thuyết phục rồi, ông ta bảo việc khó khăn nhất khi làm việc này là kiếm xác.” Lâm Thừa Nghiệp tiếp tục kể: “Tại vì chị tôi là nữ nên phải dùng xác bé gái độ tuổi vị thành niên để luyện xác, thế mới thành công được!”
“Không quan tâm đến nguyên nhân thi thể chết như thế nào, dù là đột tử hay mắc bệnh tật đều có thể, thứ ông ta cần là oán niệm của cái xác đó.”
“Nói cách khác, chúng tôi cần có bảy cái xác nữ tuổi vị thành niên mới có thể thi triển thuật Yếm Thắng vào người chị tôi.”
“Nhưng mà có thể các cậu không biết, ở cái đất Phúc Lai chúng tôi này, tôn thờ hỏa táng, nhất là chết non mà chưa thành thân, nhà tuy nghèo nhưng cũng không hơi đâu mà bán xác con mình! Nên dùng tiền mua xác là chuyện không thể.”
“Đại sư Nhạc còn bảo tôi, tốt nhất là không nên ướp lạnh thi thể, sẽ làm giảm hiệu quả luyện xác. Vì vậy, tôi không thể đi đến nơi nào quá xa để kiếm xác!”
“Không có xác thì làm gì cũng vô dụng!” Lâm Thừa Nghiệp bất đắc dĩ nói: “Song, Nhạc Vĩnh Niên đã sắp đặt hết kế hoạch từ lâu rồi, ông ta thấy tôi sốt ruột, thế là lén lút mách tôi rằng ông ta có cách kiếm được xác!”
“Tôi nghe ông ta bảo có cách thì tỉnh hết cả người, vội vàng thăm dò.”
“Ông ta bảo mình có quen vài người chuyên kết âm thân, có lẽ là có cách kiếm được xác. Nhưng vì là cần thi thể nữ vị thành niên nên phải có chút may mắn mới được, vả lại, nhất định phải kiếm từng xác từng xác, lại phải kịp thời gian.”
“Tất nhiên ông ta vẫn không quên nhắc tôi, bởi vì mua xác là hành vi trái pháp luật nên giá xác sẽ có thể sẽ khá cao! Mà xác càng trẻ thì giá càng cao!”
“Tôi lúc ấy ma xui quỷ ám thế nào mà thẳng thắn nói với ông ta rằng tôi thiếu gì chứ chẳng thiếu tiền, chỉ là mua mấy cái xác thì đã tính là gì?”
“Nhạc Vĩnh Niên hài lòng gật đầu, sau đó nói với tôi vấn đề khó khăn thứ hai, đó là sau khi có được xác rồi thì bỏ nó vào quan tài treo như thế nào!”
Ồ...
Nghe đến đây, Triệu Ngọc hiểu được mang máng, càng chăm chú nghe hơn.
“Vách đá treo quan tài sao Bắc Đẩu nghiêng vào bên trong, vốn không có cách nào để leo lên, với lại còn cao như thế thì càng khó hơn nữa.” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Quan trọng là chuyện chúng tôi đang làm không thể để lộ ra, càng không thể ban ngày ban mặt mà đi làm mấy chuyện như thế, nên chỉ có thể chọn đêm hôm để làm.”
“Vì vậy, chúng tôi phải dùng một cách xử lý ổn thỏa nhất, an toàn nhất!”
“Mà việc này, đại sư Nhạc cũng đã suy tính kĩ giúp tôi!” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Cách làm là dùng thuyền và thang mây để giải quyết!”
“Ông ta muốn tôi chuẩn bị một chiếc thuyền vận chuyển hàng thường xuyên trên sông Bạch Sa, sau đó đi sắm một chiếc xe vận tải lắp thang, tăng độ cao của thang lên 40 mét, dùng nó, chúng tôi có thể dễ dàng leo lên chỗ quan tài treo!”
“Mà...” Triệu Ngọc hỏi xen vào: “Trên quan tài treo không có đinh, người không biết thì sẽ không mở ra được, vấn đề này...”
“Vấn đề này không phải là vấn đề của tôi, Nhạc Vĩnh Niên bảo, trên tấm da dê cổ có cách chính xác để mở quan tài treo.” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Nhưng chắc hẳn ông ta đã sớm biết bằng cách nào đó rồi nhỉ?”
“Toàn bộ kế hoạch chỉ có một chuyện vượt khỏi dự liệu của ông ta, đó là nước sông Bạch Sa quá cạn, mà xe thang lại nặng, nếu như chất lên, thuyền hàng bị chìm, qua mấy chỗ nước nông sẽ bị mắc cạn!”
“Nhưng tôi thuở nhỏ lớn lên trên thuyền bè, vấn đề này nào có làm khó được tôi.” Lâm Thừa Nghiệp đắc ý bảo: “Tôi gắn ống thông hơi vào chiếc thuyền, để thuyền tăng sức nổi, có thể nâng thuyền lên cao hơn!”
“Thế là tất cả vấn đề đều đã được giải quyết hết. Tôi lấy ngày sinh tháng đẻ của chị tôi từ trong nhà ra, Nhạc Vĩnh Niên cũng chuẩn bị đồ bảy màu cho những cái thi thể nữ kia, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu mỗi xác nữa thôi!”
“Phải nói...” Lúc này, ánh mắt Lâm Thừa Nghiệp bỗng ảm đạm đi, ông ta cúi đầu nói: “Khi đó, nếu tôi bảo mình không do dự thì là giả! Lâm Triêu Phượng dù sao cũng là chị ruột tôi, chẳng phải là người ngoài, nếu như chị ta chết, tôi sẽ... tôi sẽ...”
Lâm Thừa Nghiệp không biết nên nói như thế nào, chỉ đành rít mạnh hai hơi thuốc, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng mà mặc kệ lòng mình có giãy giụa như thế nào đi nữa, tôi vẫn không quay đầu...”
“Cậu cảnh sát, nói thật thì ngay lúc này đây, tuy thất bại rồi nhưng tôi vẫn chẳng thấy hối hận... Nhớ đến những chuyện chị ta làm với tôi, tôi lại chẳng thấy do dự chút nào!”
“Thế nên, cứ thế mà bắt đầu?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Đúng vậy, cứ thế mà bắt đầu!” Lâm Thừa Nghiệp nhớ lại, nói: “Không lâu sau đó, Nhạc Vĩnh Niên lại gọi cho tôi, nói cái xác đầu tiên đã đến rồi, bảo tôi chuyển qua ba triệu.”
“Ba triệu tệ nhiều đúng là có nhiều thật, nhưng đối với tôi mà nói, đó chẳng đáng là bao!” Lâm Thừa Nghiệp dí mẩu thuốc lá thứ hai xuống, nói: “Lúc đó, tôi chuyển tiền cho ông ta. Mà ngay trong ngày có được tiền, ông ta báo tôi nhanh chóng hành động, bảo tôi chuẩn bị lái thuyền hàng đến bên dưới quan tài treo sao Bắc Đẩu...”
“Lần đầu tiên căng thẳng lắm và cũng quỷ dị nữa, dù sao đó cũng là quan tài mà!” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Quê tôi ở Tùng Châu, cũng có thể nói là biết rõ về quan tài treo, lúc còn nhỏ thường nghe ông bà kể không ít những chuyện ma quái về nó!”
“Có điều, dù tâm trạng có như thế nào đi nữa, kế hoạch vẫn vô cùng thuận lợi. Vì để đảm bảo, tôi không dẫn theo ai đi cùng, chỉ là giúp bọn chúng lái thuyền mà thôi!”
“Làm thang, mở nắp quan tài, đặt xác, những chuyện này đều do người của Nhạc Vĩnh Niên làm cả...”
“Không phải chứ, cảnh sát ở vùng đó thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Các ông vì che giấu tai mắt mà không cho thuyền bè đi lại, còn giả làm cảnh sát chặn đường người khác, không phải do các ông làm à?”
“À đúng, đúng rồi... Cậu không nhắc, tôi cũng quên mất!” Lâm Thừa Nghiệp vội vàng gật đầu: “Đó cũng là người do Nhạc Vĩnh Niên phái đi làm, chặn đứng hai phía quan tài treo sao Bắc Đẩu để tránh có thuyền bè đến.”
“Có điều, lúc đặt cái xác đầu tiên rất thuận lợi, không có thuyền bè khác đi ngang qua.” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Quá trình mở nắp quan tài cũng thuận lợi, trong quan tài treo không có gì cả.”
“Nhóm người bên Nhạc Vĩnh Niên đặt xác vào xong thì bảo tôi quỳ xuống đất cầu nguyện, ông ta ở bên cạnh làm phép. Đợi đến khi làm phép xong, ông ta lại nói tôi nhét ngày sinh tháng đẻ của chị vào quần áo các thi thể, sau đó đậy kín quan tài, xem như là thành công rồi!”