Cuối cùng mặt trời cũng lặn xuống đường chân trời đằng xa, khung cảnh xung quanh cũng bị bóng đêm bao phủ.
Bởi vì lo rằng biệt thự này không chịu nổi sức nặng mà đổ sụp xuống nên đám người Triệu Ngọc không mạo hiểm vào nhà mà đi dọc theo thang dây mà các cảnh sát phòng cháy chữa cháy đưa lên, xuống du thuyền an toàn.
Cảnh sát hình sự của địa phương đã chờ từ lâu, Lâm Thừa Nghiệp vừa nhảy xuống thì lập tức bị bọn họ áp giải lên xe cảnh sát, đưa về Cục Cảnh sát Phúc Lai.
Mà Triệu Ngọc thì ở lại, đơn giản trao đổi với nhân viên cảnh sát phụ trách xử lý sự cố, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Tuy du thuyền gây ra sức tàn phá rất lớn nhưng may mắn nhất là không xảy ra tổn thất về người. Theo tin tức của phía cảnh sát biển thì những vệ sĩ của Lâm Thừa Nghiệp nhảy xuống biển đều được cứu lên, tất cả mọi người vẫn bình yên vô sự.
Cho nên, công việc xử lý chuyện du thuyền sau đó không liên quan gì đến Triệu Ngọc nữa.
Triệu Ngọc tìm một chiếc xe cảnh sát, chạy tới Cục Cảnh sát Phúc Lai để hoàn thành công việc phá án.
Hắn mới vừa lên xe thì phía Tăng Khả đã truyền tin tức mới nhất về.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả báo cáo: “Bên cảnh sát biển đã bắt được thuyền trưởng phụ trách lái chiếc du thuyền đó, Lâm Thừa Nghiệp không nói dối, đúng là người đó bị Nhạc Vĩnh Niên mua chuộc!”
“Nhưng mà sau khi bọn họ thực hiện kế hoạch thì nảy sinh mâu thuẫn.”
“Nhạc Vĩnh Niên sợ việc mình giả trang thành cảnh sát không thành công nên mới mua chuộc thuyền trưởng.”
“Đến lúc đó, một khi Lâm Thừa Nghiệp muốn hại bọn họ thì thuyền trưởng sẽ lái thuyền đâm vào bờ, gây ra hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội chạy trốn!” Tăng Khả nói: “Nhưng mà thuyền trưởng lại hiểu sai ý của ông ta, vốn dĩ mưu kế của Nhạc Vĩnh Niên đã thành công, nhưng thuyền trưởng sợ mình bại lộ, cho nên mới khóa bánh lái lại, bỏ thuyền mà chạy!”
“Tên thuyền trưởng nói, hắn ta cũng không ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này, suýt nữa đã đụng phải thuyền khác, bây giờ đang rất là sợ hãi!”
“Thôi, đừng nói đến những chuyện này nữa.” Triệu Ngọc thúc giục: “Chuyện tôi bảo cậu hỏi Nhạc Vĩnh Niên, ông ta nói thế nào?”
“Em có hỏi rồi, ông ta thừa nhận chuyện quan tài treo là bọn họ cùng nhau hợp mưu để lừa Lâm Thừa Nghiệp.” Tăng Khả trả lời: “Có điều, ông ta lại nói, toàn bộ phương án ban đầu về bảy chiếc quan tài đó đều do Bạch Lãng kia lập ra! Chứ không phải tự Nhạc Vĩnh Niên nghĩ ra!”
“Cái gì? Bạch Lãng?” Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn: “Thật sự là anh ta làm?”
“Đúng vậy.” Tăng Khả nói: “Ý tưởng là do Bạch Lãng nghĩ ra, nhưng đại bộ phận chi tiết là do đám người Nhạc Vĩnh Niên tiếp thu ý kiến của mọi người rồi cùng nhau bày ra.”
“Đám người này là một đám lừa đảo chuyên nghiệp, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tuy còn chưa khai hết nhưng chắc là không phải vi phạm lần đầu!”
“Vậy... Bạch Lãng sao rồi?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Nhạc Vĩnh Niên nói, từ sau khi sự tình quan tài treo bị bại lộ thì đã không thấy tăm hơi của Bạch Lãng đâu nữa! Bọn họ cũng từng muốn tìm cách liên lạc với Bạch Lãng nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy!” Tăng Khả trả lời: “Lúc ấy, đám người Nhạc Vĩnh Niên cũng muốn chạy trốn, nhưng lại bị người của Lâm Thừa Nghiệp chặn lại, cho nên mới bị dẫn lên du thuyền.”
“Trước mắt, Nhạc Vĩnh Niên đã cung cấp cho bọn em vài địa chỉ mà Bạch Lãng có thể sẽ đến, bọn em đã phái người đi tìm rồi!”
“Ông ta còn nói, cả đội của ông ta đều có mặt, tất cả đều bị bọn em tóm được, chỉ có mình Bạch Lãng chạy thoát...”
“À...”
Không biết vì sao, lúc nghe tin tức này, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy còn có chỗ nào đó rất bất thường?
“Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng, Nhạc Vĩnh Niên đã khai hết rồi!” Tăng Khả lại nói: “Về thi thể nữ số 6 - Cảnh Nhã Ái, Nhạc Vĩnh Niên nói, chắc chắn bé gái đó bị Bạch Lãng đâm chết!”
“Hả? Thật sao?” Tuy trước đó đã có phán đoán, nhưng khi chứng thực được kết quả này, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Tăng Khả vội nói: “Lời Nhạc Vĩnh Niên nói giống y như phân tích của chúng ta vậy, Bạch Lãng bày ra kế hoạch này từ sớm, thời gian chuẩn bị rất lâu, cũng ẩn núp trong nhà tang lễ, hơn nữa cũng giở mánh khóe lên lò hỏa táng.”
“Sau đó, chờ đến lúc bọn họ thiết kế dẫn Lâm Thừa Nghiệp vào bẫy thì Bạch Lãng bắt đầu đổi từng thi thể một ra ngoài. Nhạc Vĩnh Niên nói, hành động của Bạch Lãng trong nhà tang lễ lúc nào cũng đơn độc, không có đồng bọn khác tiếp ứng.”
“Vốn dĩ mấy lần trước, bọn họ rất thành công.” Tăng Khả tiếp tục nói: “Nhưng vào đêm chuẩn bị đổi thi thể nữ số 5 thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Hôm đó, bọn họ vốn dĩ đang chờ sẵn ở bờ sông, nhưng Bạch Lãng bỗng nhiên bảo Nhạc Vĩnh Niên chuẩn bị thêm một bộ áo liệm, nói rằng bên anh ta lại có thêm một thi thể nữa, có thể bán cả hai thi thể cho Lâm Thừa Nghiệp, kiếm thêm một phần tiền nữa!”
“Nhưng mà sau khi nhận hàng thì Nhạc Vĩnh Niên mới phát hiện thi thể mới kia cả người đầy máu, rõ ràng không phải được vận chuyện ra từ nhà tang lễ!”
“Sau đó, đám người Nhạc Vĩnh Niên cứ hỏi mãi, Bạch Lãng mới thừa nhận rằng anh ta không cẩn thận đâm chết một cô gái trên đường, cho nên mới có được thi thể này!”
“Lúc ấy, bọn họ đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, Nhạc Vĩnh Niên không chịu sử dụng thi thể của cô bé bị đâm chết, lo rằng sau này chuyện quan tài treo bại lộ, sẽ khiến cảnh sát điều tra!”
“Nhưng Bạch Lãng lại cứ muốn phải làm như vậy, hơn nữa còn uy hiếp đám người Nhạc Vĩnh Niên, nếu không đồng ý thì anh ta sẽ nói bí mật ra, mọi người cùng chết!”
“Thế là Nhạc Vĩnh Niên rơi vào đường cùng, mới phải gọi điện thoại cho Lâm Thừa Nghiệp...”
Chuyện xảy ra sau đó, Triệu Ngọc đã cơ bản biết được từ miệng Lâm Thừa Nghiệp, nên mới gấp gáp tiến vào vấn đề quan trọng kế tiếp: “Tăng Khả, vậy chuyện của thi thể nữ số 7 thì sao, Nhạc Vĩnh Niên nói như thế nào?”
“Em có nói với ông ta, nhưng mà ông ta nhất định không chịu tin!” Tăng Khả cũng khó hiểu nói: “Nhạc Vĩnh Niên và đồng bọn của ông ta khai rằng bọn họ tổng cộng chỉ sắp đặt cho Lâm Thừa Nghiệp sáu thi thể mà thôi, tuyệt đối không có thi thể nữ số 7!”
“Vậy là bọn họ cũng không biết thi thể nữ số 7 tới từ đâu?”
“Vậy... Bọn họ có động vào cỗ quan tài thứ bảy không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Không!” Tăng Khả nói: “Bọn họ trả lời rất là chắc chắn rằng tuyệt đối chưa từng động vào cỗ quan tài cao nhất kia, vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy khó mà tin được!”
“Quả nhiên không biết sao?” Triệu Ngọc nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.
“Chuyện này đúng là vô cùng xác định, nhưng mà thời gian quá ngắn, bây giờ bọn em vẫn còn ở trên ca nô, chưa lên bờ đâu!” Tăng Khả nói: “Tổ trưởng, đợi đến lúc lên bờ, em và Tiểu Thôi sẽ hỏi tường tận lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra! Nếu có tình huống gì mới, em nhất định sẽ đúng lúc báo cáo với anh.”
“Được... Chú ý an toàn nhé!” Triệu Ngọc dặn dò xong thì cúp điện thoại.
Lúc này, chiếc xe cảnh sát mà hắn ngồi đã rời khỏi khu vực biệt thự và chạy lên cầu vượt.
Sắc trời đen nhánh, đèn đường hai bên cầu vượt được thắp sáng, ngọn đèn chiếu rọi cả màn đêm của thành phố Phúc Lai.
Phù...
Triệu Ngọc hít thở sâu một phen, giờ phút này, hắn vẫn có cảm giác trong vụ án quan tài treo này hình như vẫn còn cất giấu điều gì đó rất quan trọng, chưa bị hắn khai thác.
Hơn nữa, không chỉ có vấn đề của thi thể nữ số 7 mà hình như bản thân vụ án này vẫn còn tồn tại một điểm đáng ngờ quan trọng nào đó.
Điểm đáng ngờ này... sẽ là gì đây?
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Ngọc bình tĩnh lại, nhớ lại vụ án từ đầu đến cuối. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý...
Các thi thể nữ trong quan tài... Hội trưởng Bàng Trí Huy nói lai lịch của quan tài treo cho hắn biết... Nỗi hận của Lâm Thừa Nghiệp với chị ông ta... Những lời mà đại sư Diêu Hồng nói với hắn... quỷ kế lừa đảo của Nhạc Vĩnh Niên; thi thể nữ số 7 không có lai lịch, còn có Bạch Lãng đã biến mất không dấu vết...
Tất cả những chuyện này cho Triệu Ngọc cảm giác, vụ án quan tài treo hình như còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của hắn! Hình như trong vụ án kỳ lạ này còn cất giấu âm mưu nào đó lớn hơn nữa ...
Như vậy... Sẽ là thứ gì đây?
Trên đời này, chuyện gì cũng có trùng hợp, Triệu Ngọc tin tưởng đạo lý này, nhưng chẳng lẽ trong vụ án này, tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nghĩ đến trùng hợp, hắn không nhịn được nghĩ tới hệ thống Kỳ Ngộ của mình, như vậy... Quẻ “Khôn Càn” đến đây đã kết thúc chưa?
Đang nghĩ chuyện này thì điện thoại của hắn bỗng nhiên lại vang lên, mà lần này cũng không phải Tăng Khả gọi tới mà là Miêu Anh ở Hạ Khẩu xa xôi gọi đến!
Triệu Ngọc biết, bây giờ Miêu Anh đang đi thăm Lâm Triêu Phượng, lúc này gọi tới thì tất nhiên là để báo cáo tình hình cho mình.
Hả?
Ai ngờ, nghĩ tới Lâm Triêu Phượng, trong lòng Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy khác thường, trong lòng không nhịn được suy nghĩ, về âm mưu mà vừa rồi mình đã tưởng tượng, có khi nào có liên quan đến Lâm Triêu Phượng hay không?