Do có kinh nghiệm điều tra phá nhiều vụ án lớn và quan trọng rồi cho nên Triệu Ngọc đã hiểu rõ vụ án trước mắt, biết được chính phụ và thứ tự trước sau của vụ án.
Vụ án hiện nay mang đến một cảm giác kỳ lạ, có quá nhiều dữ kiện khiến người ta hoa cả mắt vì bản thân nó vốn không phải là một vụ án.
Nhìn thì thấy dường như đều là cùng một vụ án nhưng nếu cẩn thận phân tích chúng ra thì ít nhất có thể chia thành ba vụ án nhỏ: A, Cảnh Nhã Ái bị xe đụng chết; B, vụ Bạch Lãng lái xe đụng Lâm Triêu Phượng; C, vấn đề của thi thể nữ số 7.
Mà trong đó, vụ án Cảnh Nhã Ái bị xe đâm thì chỉ cần đợi cảnh sát Bắc Cảng xác định, tạm thời không cần Triệu Ngọc phải bận tâm. Còn vấn đề của thi thể nữ số 7 dường như không liên quan đến vụ án quan tài treo, vẫn còn cần pháp y xem xét, so sánh kĩ hơn, nên cũng có thể tạm thời gác lại.
Vì vậy, ba hạng mục thì bỏ đi hai mục, có thể thấy được vấn đề cần Triệu Ngọc giải quyết hiện nay chính là mục B.
Bởi vì, sự thật sau chuyện Bạch Lãng lái xe đâm Lâm Triêu Phượng, không thể nghi ngờ chính là sự thật của cả vụ án quan tài treo, chỉ khi làm sáng tỏ chuyện này thì vụ án quan tài treo mới có thể xem như đã kết thúc thật rồi.
Nếu như đã phân chia các yếu tố chính phụ trong vụ án một cách rạch ròi xong thì Triệu Ngọc có thể tiến hành phân tích tình tiết vụ án thuận buồm xuôi gió hơn.
Cả buổi sáng, hắn chỉ viết một mặt bảng trắng, mà trên bảng trắng đều là tài liệu liên quan tới Bạch Lãng và Lâm Triêu Phượng.
“Chậc chậc... Rõ ràng là không đúng...” Vào lúc này, có người đưa bữa trưa được đóng gói tới phòng làm việc, Triệu Ngọc vừa hì hục ăn vừa đọc tài liệu về Lâm Triêu Phượng mà lầm bầm: “Thật sự không ngờ tới, người phụ nữ này lại chẳng có chút xấu xa nào!”
Hóa ra, Triệu Ngọc đã đọc qua tài liệu của Lâm Triêu Phượng rồi nhưng hắn lại phát hiện vị chủ tịch Lâm này khá là có nguyên tắc trên phương diện đối nhân xử thế.
Mặc dù ở trên thương trường, vị nữ cường nhân này vô cùng thô bạo, mang đến cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ nhưng trong quan hệ giữa người với người thì lại rất tốt, các lời nhận xét đều rất tốt.
Giống như những gì mà Triệu Ngọc đã tìm hiểu được trước đây, Lâm Triêu Phượng vẫn khá khiêm tốn, từ trước tới nay chưa từng làm chuyện khiến người khác phải khó chịu, cũng chưa từng bị ghi nhận là xấu xa.
Bà ta làm ăn chẳng những vô cùng thành thật mà còn chưa từng tính toán chi li, rất được giới thương nghiệp tôn trọng và khen ngợi.
Ngoài ra, bà ta còn có tiếng là thích làm người khác vui, trên danh nghĩa có nhiều tổ chức từ thiện, hàng năm đều sẽ lấy một số tiền khá lớn để giúp đỡ người nghèo khó, cứu trợ thiên tai, có thể nói danh tiếng trong xã hội rất hoàn mỹ.
Vì vậy Triệu Ngọc nhất thời không thể tìm ra được mục tiêu nào đáng nghi cả.
Ngoài ra, Triệu Ngọc còn cố ý cẩn thận tra xét mối liên hệ giữa Lâm Triêu Phượng và núi Hoa Vân một lần, phát hiện đúng là một công ty bất động sản dưới danh nghĩa của Lâm Triêu Phượng có tham dự vào công trình xây dựng biệt thự ở núi Hoa Vân.
Nhưng lúc ấy, công ty bất động sản của Lâm Triêu Phượng chỉ mới vừa cất bước thôi, chứ không có tiềm năng lớn như bây giờ, là góp cổ phần hợp tác với rất nhiều công ty bất động sản khác.
Trong cả quá trình khai phá, Lâm Triêu Phượng dường như không hề tham dự vào.
Còn nữa, người bị hại trong vụ án thảm sát cả gia đình ở núi Hoa Vân chính là nhà thiết kế cao cấp của Viện Khoa học Kỹ thuật núi Hoa Vân. Triệu Ngọc phân tích kĩ mối quan hệ xã hội của ông ta mới phát hiện người này không có bất kỳ dây mơ rễ má nào với Lâm Triêu Phượng cả.
Cho nên, hắn đã có thể loại bỏ khả năng vụ án quan tài treo và vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân có liên quan đến nhau rồi.
Đương nhiên đây chỉ là loại trừ căn bản thôi, nếu muốn loại trừ hoàn toàn thì còn cần phải hỏi bản thân Lâm Triêu Phượng... đương sự quan trọng nhất.
Dựa vào báo cáo của Miêu Anh thì Lâm Triêu Phượng đã phẫu thuật xong, giờ đang trong giai đoạn hồi sức lại. Chỉ cần tình trạng của bà ta đạt tới mức tiêu chuẩn thì Miêu Anh sẽ tiến hành thăm hỏi bà ta ngay.
Cho nên, Triệu Ngọc còn cần lấy được phần tài liệu ấy xong rồi mới có thể kết luận được.
Chậc chậc...
Càng nhìn tài liệu trên bảng trắng, Triệu Ngọc càng phát hiện, nếu như có thể loại trừ vụ án núi Hoa Vân ra thì vụ án đó sẽ còn mấy loại khả năng?
Người trăm phương ngàn kế muốn thuê Bạch Lãng giết chết Lâm Triêu Phượng sẽ là ai đây?
Nhìn chung toàn bộ cục diện thì không phải là không có ai muốn giết chết Lâm Triêu Phượng cả, em trai ruột Lâm Thừa Nghiệp của bà ta có thể tính là một trong số đó.
Nhưng rõ ràng Lâm Thừa Nghiệp bị Bạch Lãng lợi dụng và tính kế thì sao có thể là ông ta được?
Nếu như từ trước đó, Lâm Thừa Nghiệp đã chọn dùng thủ đoạn đặc biệt để giết chết Lâm Triêu Phượng thì còn hao phí tinh thần và thể lực đi táy máy vào quan tài treo làm cái gì?
Hơn nữa...
Không ngờ, Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này thì điện thoại của hắn bất thình lình reo lên.
Vừa nhìn điện thoại liền thấy là do Phương Khai Vũ gọi tới, Triệu Ngọc lập tức bắt máy.
“Tổ trưởng Triệu, tôi tìm thấy rồi, tìm được cả hai thứ luôn! Anh nói xem có đúng lúc hay không?” Trong điện thoại bất ngờ truyền ra giọng nói hưng phấn của Phương Khai Vũ: “Hai thứ lại gần như được tìm thấy cùng một lúc?”
“Hả? Cái gì mà hai thứ? Hai thứ gì?” Triệu Ngọc nghe mà chẳng hiểu gì cả.
“À... Tôi đã tìm được xe tải nhỏ, ngay tại chỗ Bạch Lãng nói ấy, không tốn bao công sức đã tìm thấy rồi, chúng tôi đang dùng xe cần cẩu kéo lên đây!” Phương Khai Vũ nói.
“À... Vậy anh mau thông báo cho mấy người bên pháp y Cao đi!” Triệu Ngọc căn dặn: “Bảo họ tới kiểm nghiệm, xem chiếc xe có dấu vết va chạm không!”
“Ừm... Theo tôi thấy thì có lẽ là không cần đâu!” Không ngờ, Phương Khai Vũ lại đột nhiên nói một câu như vậy.
“Hửm? Là sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bởi vì, ngay lúc bọn tôi tìm được chiếc xe thì bên đội cảnh sát cũng nhận được tin tức!” Phương Khai Vũ hưng phấn nói: “Lúc họ đang điều tra vụ xe cộ đáng nghi thì phát hiện có một chiếc xe ô tô hiệu KIA mới vừa thay kính chắn gió, hơn nữa còn sơn lại thanh chắn bảo vệ phía trước nữa!”
“Họ đã tìm được chủ xe, cũng đã định sẽ tra hỏi kỹ càng rồi! Nhưng không ngờ chủ của chiếc xe lại không hề chối quanh co mà đã lập tức nhận tội luôn!”
“Chính anh ta đã thừa nhận, vào buổi tối hôm đó, anh ta đã lái xe đâm phải một người! Nhưng do bị dọa sợ, đầu óc nóng lên cho nên anh ta bèn bỏ chạy sau khi gây tai nạn!”
“Hả? Thật sự không phải do Bạch Lãng làm?” Triệu Ngọc quá đỗi ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được mà nói: “Chuyện này... Chuyện này cũng khéo quá nhỉ? Bạch Lãng thật sự đi nhặt một thi thể bị người khác lái xe đâm chết?”
“Ừm... Tài xế gây tai nạn tên là Toàn Gia Thắng, là nhân viên nông trường Hương Lâm ở Bắc Cảng.” Phương Khai Vũ nói: “Nhưng sau khi bị bắt thì người này lại nói rằng người bị xe đâm đó rất giống như muốn tự sát, đột nhiên chạy vọt ra, khiến anh ta không thể nào tránh được!”
“Xe là do anh ta mượn, không có bảo hiểm, cũng không có camera ghi lại hành trình xe chạy cho nên rất lo lắng sau khi lái xe đâm người sẽ phải bồi thường một số tiền lớn, nên mới cầu may chạy trốn!”
“Điểm này đúng là khó nói lắm...” Phương Khai Vũ nói: “Nơi xảy ra tai nạn không có camera; trên xe không có camera giám sát hành trình; người trong cuộc bị xe đâm chết; tối hôm đó khuya khoắt vắng vẻ cho nên cũng khó có thể tìm được nhân chứng; quan trọng là đã qua hơn nửa tháng từ lúc xảy ra vụ án rồi, trong khoảng thời gian này còn có một cơn mưa lớn đổ xuống nữa, chỉ sợ việc thu chứng cứ cũng...”
“Tôi biết rồi.” Triệu Ngọc gật đầu, nghiêm túc nói: “Mặc dù không có nhiều hy vọng nhưng vẫn cần phải làm theo trình tự, đến lúc đó hãy dẫn theo tài xế tới hiện trường đi! Bảo pháp y Cao phái mấy chuyên gia qua nữa!”
“Đã biết! Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay!” Phương Khai Vũ trịnh trọng nhận lệnh, lúc này mới cúp điện thoại.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc lại tặc lưỡi lần nữa, dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ lời Bạch Lãng nói lại là sự thật! Người lái xe đâm Cảnh Nhã Ái chết là người khác!
Nếu như vậy thì chuyện này khiến người khác phải nghiêm túc suy nghĩ đây.
Bạch Lãng không lái xe đâm chết Cảnh Nhã Ái, nếu như anh ta lại từ chối không thừa nhận tội mưu sát Lâm Triêu Phượng thì chẳng lẽ... anh ta còn có cơ hội ra ngoài sao!?