Cuồng Thám

Chương 1236: Chương 1236QUẦN ÁO QUEN THUỘC





12giờ đêm, nhóm cảnh sát cùng Thôi Lệ Châu và Tăng Khả cuối cùng cũng thuận lợi dẫn được đám nghi phạm Lâm Thừa Nghiệp và Nhạc Vĩnh Niên về tới đồn cảnh sát huyện Vũ Thanh.

Nhưng đám người Nhạc Vĩnh Niên không được giam cùng chỗ với Lâm Thừa Nghiệp mà bị đưa về thành phố Bắc Cảng suốt đêm để xác nhận địa điểm bọn chúng giao dịch thi thể.

“Các người không thể thế này được, đây gọi là xâm phạm nhân quyền đấy biết không?” Khi Lâm Thừa Nghiệp bị giam ở đồn cảnh sát huyện Vũ Thanh, ông ta còn đang lớn tiếng phản bác: “Chị tôi xảy ra chuyện, tôi phải về xem chị ấy thế nào, mấy người mau đưa tôi về! Không thể nào mà chút nhân quyền như vậy cũng không làm được!”

“Bớt nói nhảm đi.” Thôi Lệ Châu hung hăng đẩy Lâm Thừa Nghiệp một cái, đẩy tới trước cửa phòng giam đồn cảnh sát, quát to: “Chúng tôi đều theo quy định làm việc, ai xâm phạm nhân quyền của ông chứ?”

“Tôi vẫn lấy làm khó hiểu, mấy người làm nhiều chuyện xấu như vậy, không sợ bị báo ứng à?”

“Tôi không làm, không làm chuyện xấu gì hết.” Lâm Thừa Nghiệp lớn tiếng thanh minh.

“Da mặt ông cũng dày quá đấy.” Thôi Lệ Châu trừng mắt, phản bác: “Tôi hỏi ông, chẳng lẽ ông làm thuật Yếm Thắng lên quan tài treo, trước nay không biết nghĩ cho những cô gái đó ư?”

“Các cô ấy mặc dù không phải do ông giết, nhưng vì mục đích tà ác của ông mà không được yên nghỉ, biến thành cô hồn dã quỷ, ông không có chút áy náy nào à?”

“Áy náy... nhưng...” Lâm Thừa Nghiệp muốn cãi lại nhưng bị Thôi Lệ Châu chặn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Được rồi, chủ tịch Lâm.” Tăng Khả bên cạnh làm vai mặt trắng: “Đoàn đội luật sư của ông sẽ đến ngay. Liên quan đến chuyện của chị ông, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng phản ánh với cấp trên. Đoán chừng sẽ có kết quả rất nhanh thôi, trước đó, ông cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi đã.”

Phòng giam đồn cảnh sát huyện Vũ Thanh khá đơn sơ, không khác lắm so với thành phố Hoàng Kim, chỉ là một cái cũi sắt lớn ở bên ngoài khu làm việc của cảnh sát.

Lúc này, bên trong cũi sắt đã nhốt một nghi phạm, đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo mộc mạc, bởi đã quá khuya rồi, người nọ đã nằm ngủ trên băng ghế dài trong tù.

Két...

Cảnh sát Hùng Văn Đống của huyện Vũ Thanh mở chiếc khóa rỉ sét ở cửa tù, ra hiệu cho Lâm Thừa Nghiệp đi vào.

“Ầy.” Lâm Thừa Nghiệp chẳng còn cách nào, đành thở dài cúi đầu bước vào cũi sắt.

“Đội trưởng Hùng.” Lúc Hùng Văn Đống mở khóa, Thôi Lệ Châu nói với anh ta: “Ngày mai nghi phạm phải đến xác nhận hiện trường ở quan tài treo sao Bắc Đẩu, thú nhận bọn chúng làm thế nào đặt thi thể vào trong quan tài treo.”

“Tổ trưởng Triệu của chúng tôi đã thông báo trước, nếu có thể, hy vọng nghi phạm có thể tái diễn lại hiện trường, mong bên các anh hãy chuẩn bị một chút.”

“Tôi đã nhận được thông báo, yên tâm, sáng mai, tất cả sẽ được chuẩn bị xong.” Hùng Văn Đống khóa kĩ cửa sắt, gật đầu với Thôi Lệ Châu.

“Đúng rồi, liên quan tới thi thể nữ số 7, bên pháp y Cao vẫn chưa có kết quả cụ thể sao?” Thôi Lệ Châu lại hỏi, vừa hỏi vừa cùng Hùng Văn Đống đi về phía cửa, chớp mắt đã rời khỏi phòng giam.

Lúc này Tăng Khả cũng đã làm xong thủ tục bàn giao với bên cảnh sát Vũ Thanh, sau đó còn nghiêm túc mà dặn: “Vị này chính là phó chủ tịch Lâm của tập đoàn Vân Hải, ông ấy không phải nghi phạm chính của chúng tôi, cho nên hãy khách sáo với ông ấy một chút, nếu là nhu cầu ăn uống thì cố gắng cung cấp đầy đủ.”

“Vâng.” Ánh mắt của cảnh sát phụ trách trông Lâm Thừa Nghiệp lộ vẻ kính sợ.

“Đúng rồi, phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt chúng tôi có mở cửa không? Tôi phải đi lấy mấy tài liệu...” Tăng Khả lại hỏi viên cảnh sát.

“Chỗ tôi có chìa khóa, tôi giúp anh mở cửa.” Vừa nói, viên cảnh sát lấy chìa khóa ra, cùng Tăng Khả rời khỏi hiện trường.

Trong chốc lát, phòng giam cứ thế yên tĩnh lại, lặng yên không tiếng động, im ắng như tờ.

“Làm gì thế.” Lâm Thừa Nghiệp cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mà trên mặt và cổ lại toát rất nhiều mồ hôi hột, ông ta vừa lấy tay lau vừa tức giận nói: “Còn muốn để bọn này diễn lại cảnh bỏ thi thể vào quan tài à?”

“Bọn chúng nghĩ gì vậy, thuyền và thang đều bị mình xử lý hết rồi, chẳng lẽ chúng sẽ mua một cái nữa ư? Lại còn chuẩn bị xong chứ, xong cái beep.”

Mắng xong, ông ta xoay người lại, lúc này mới thấy người đàn ông trung niên cũng đang bị giam trong tù.

“Úi...” Ông ta vội vàng ngậm miệng, không dám nói bậy bạ nữa.

Nhưng không biết tại sao, ông ta vẫn cảm thấy cả người phát lạnh, cột sống như toát ra hơi lạnh. Hơn nữa, ngực cũng hơi tức, có chút khó thở.

Bất đắc dĩ, ông ta đành cởi nút trên cổ áo sơ mi, lại phát hiện cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Ui, chuyện gì thế này, bị cảm à?” Ông ta buồn bực lấy tay quạt gió, sau đó đặt mông ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.

Ai ngờ, ngay lúc ông ta ngồi xuống, đèn điện trong phòng giam cũng đồng thời chớp nháy, dọa Lâm Thừa Nghiệp giật mình.

Ông ta vội vàng chuyển mắt nhìn lên đèn điện trên trần, chỉ thấy cái đèn kia rè rẹt, lóe lên một cái sau đó lại trở về bình thường.

Phù...

Lâm Thừa Nghiệp mắng mỏ, vừa định quay đầu thả lòng một chút. Ai dè, ông ta vừa mới quay đầu thì bỗng thấy một gương mặt người phóng đại.

Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Lâm Thừa Nghiệp sợ nhảy dựng lên, đầu đập phải lan can sắt.



Đến lúc đập xong rồi, ông ta mới thấy rõ, hóa ra người đàn ông kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, còn lại gần Lâm Thừa Nghiệp, ông ta vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy rõ.

Chỉ thấy người đàn ông râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, cả người hôi hám, giống như người lang thang. Vừa nhìn qua, không bị dọa giật mình mới lạ.

“Đây là... bị mất điện à?” Người đàn ông trung niên lầm bầm, xoay người nằm lại chỗ cũ.

“Làm... làm gì thế?” Lâm Thừa Nghiệp mở miệng run rẩy nói: “Hơn nửa đêm, đừng dọa người khác có được không? Ầy.”

Ông ta thở dài, đành phải ngồi lại chỗ mình.

Vù vù vù...

Ai dè, lần này vừa mới ngồi xuống, có trận gió âm u lạnh lùng chợt thổi tới bên tai ông ta...

“Đậu xanh...” Lâm Thừa Nghiệp sợ run, vội vã nhìn về hướng gió thổi qua. Nhưng ở đó vốn chẳng có gì hết.

Lạ thật...

Lâm Thừa Nghiệp nói thầm, phát hiện ra cửa sổ phòng giam đang đóng, căn bản chẳng có gió nào thổi được đến cả.

Đây...

Hả?

A!

Kết quả, ngay lúc Lâm Thừa Nghiệp nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một cảnh tượng vô cùng kinh khủng xuất hiện. Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, một thiếu nữ áo vàng lơ lửng xuất hiện.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Lâm Thừa Nghiệp vẫn nhìn rõ thấy cô gái kia tóc tai bù xù, che hơn nửa gương mặt, trên người mặc quần áo màu vàng, nhìn thế nào cũng thấy giống áo liệm mà người chết mặc.

A! A!

Lâm Thừa Nghiệp sợ hãi, nhất thời ngã quỵ trên ghế, chờ ông ta ngước mắt nhìn lại, mới phát hiện bên cửa sổ chẳng có gì hết.

Đây...

Đây...

Vù vù...

Lúc này, lại có một trận gió âm u lạnh lẽo rét lạnh bỗng thổi tới, khiến Lâm Thừa Nghiệp lạnh từ đầu đến chân.

A!

Lâm Thừa Nghiệp đột nhiên nhớ tới một chuyện, áo liệm màu vàng trên người cô gái vừa nãy, trông sao mà quen thế nhỉ?

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Ngay lúc lòng Lâm Thừa Nghiệp lạnh toát, run rẩy, đèn điện kia lại chớp chớp lóe lóe, mà lần này, sau khi lóe lên cực nhanh, đèn điện phụt tắt hoàn toàn.

Cả phòng giam tức khắc rơi vào bóng tối...