“Thừa Nghiệp à, nhìn xem, ông đã gây ra chuyện gì rồi! Ông... ông khiến tôi quá thất vọng!” Luật sư Trần nghe đến đây, tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét, cả người run rẩy, sau đó hổn hển giận dữ xoay người bỏ đi...
“Được thôi....” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu nói với Hùng Văn Đống: “Đội trưởng Hùng, những việc kế tiếp tạm thời để cảnh sát Vũ Thanh các anh phụ trách!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Hùng Văn Đống vội vàng gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu với Lâm Thừa Nghiệp: “Phó chủ tịch Lâm, mời đi bên này!”
Ý của Hùng Văn Đống rất rõ ràng, đương nhiên là muốn Lâm Thừa Nghiệp ghi lại một bản khẩu cung tường tận.
“Ừm... Tôi....” Lâm Thừa Nghiệp nhíu mày, quay sang hỏi Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, bây giờ có thể nói cho tôi biết Bạch Lãng đã giấu máy nghe lén ở đâu không?”
“Ha ha.... Vẫn chưa hiểu à?” Thôi Lệ Châu cười ha ha, muốn nói cho đã.
Nhưng mà, Triệu Ngọc miệng mồm lanh lẹ cướp lời của Thôi Lệ Châu: “Phó chủ tịch Lâm, về vấn đề này chúng tôi thật sự không tiện trả lời. Như vậy đi, đợi khi nào ông gặp Bạch Lãng thì hãy đích thân hỏi anh ta đi?”
“Cái này....” Lâm Thừa Nghiệp rõ ràng không hài lòng.
“Phó chủ tịch Lâm, mời!” Hùng Văn Đống không khách sáo ra hiệu bằng tay, lúc này Lâm Thừa Nghiệp đành phải đi theo anh ta, rời khỏi căn phòng này.
Đợi sau khi người rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại thành viên tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc.
Ban đầu, mọi người đều giữ im lặng không dám nói chuyện, cho đến năm sáu giây sau, lúc này mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm!
Phù...
Phù...
Phù...
Một giây sau, Thôi Lệ Châu sờ lồng ngực, nói như trút được gánh nặng: “Vừa rồi... thật sự quá căng thẳng! Tôi còn tưởng... Kế hoạch B của tổ trưởng bị Lâm Thừa Nghiệp nhìn thấu rồi chứ!”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn chống nạnh, dùng giọng điệu chỉ trích nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, lần này cậu quá mạo hiểm rồi! Nếu như Lâm Thừa Nghiệp nhìn thấu vở kịch này của chúng ta, toàn bộ chúng ta đều gặp rắc rối lớn!”
“Chị Ngô, nói thì nói như vậy... Nhưng đây thật sự là một lối đi tắt!” Tăng Khả lau mồ hôi lạnh nói: “Bất kể nói như thế nào, Bạch Lãng đã nhận tội, chúng ta đã biết Lâm Thừa Nghiệp là kẻ chủ mưu thao túng phía sau, sao có thể để ông ta ung dung ngoài vòng pháp luật chứ?”
“Vẫn là sếp anh minh thần võ!” Thôi Lệ Châu khen ngợi: “Chuẩn bị kế hoạch B trước, nếu không hôm nay thật sự không dễ dàng!
“Có điều tên Lâm Thừa Nghiệp này cũng thật khôn khéo, hiệu quả y như thật như thế, vừa xuất hiện đã dọa cho Bạch Lãng sợ đến tè ra quần!” Thôi Lệ Châu thở dài: “Nhưng đến khi áp dụng cho Lâm Thừa Nghiệp, ngược lại chúng ta lại là người bị lừa! Nhìn thấy dáng vẻ rất phối hợp của ông ta, tôi còn tưởng ông ta thật sự đã mắc bẫy, nhưng không ngờ rằng ông ta lại đang diễn kịch!”
“Khỏi nói.” Tăng Khả lại nói: “Đám người này cũng thật chuyên nghiệp, tổ trưởng, anh tìm đâu ra đám cao thủ này vậy? Tổ trưởng...”
Ai ngờ, khi Tăng Khả quay sang nhìn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lại không có chút dáng vẻ đắc ý nào, hắn dường như còn đang suy nghĩ vấn đề gì đó, không hề để ý đến câu hỏi của Tăng Khả.
Thì ra Thôi Lệ Châu nói quả không sai, Triệu Ngọc đã sớm đoán được, tên cáo già Lâm Thừa Nghiệp vốn không dễ đối phó như vậy!
Cho nên, khi hắn trở về núi Vũ Thanh trước, cùng với đại sư Trương chuẩn bị kế hoạch giả thần giả quỷ, cũng đã thay đổi suy nghĩ, đặt vấn đề trọng điểm lên người Bạch Lãng, hơn nữa trước khi gặp Lâm Thừa Nghiệp, đã diễn một vở kịch gặp ma cho Bạch Lãng xem.
Bạch Lãng dù sao còn trẻ tuổi, hơn nữa trong lòng có quỷ, cho nên khi cô gái mặc đồ màu vàng vừa xuất hiện, anh ta đã khai báo toàn bộ sự việc!
Kết quả, sự việc mà Bạch Lãng khai báo khá giống với những gì mà đám người Triệu Ngọc suy đoán trước đó, khiến cho mọi người càng thêm chắc chắn thủ phạm thật sự thao túng ở phía sau chính là Lâm Thừa Nghiệp!
Ông ta chỉ lợi dụng kẽ hở của pháp luật tạo nên chứng cứ thoát tội hoàn hảo cho bản thân.
Cho nên Bạch Lãng quả thật đã thành thật khai báo tội trạng, về điểm này, Triệu Ngọc không hề nói dối Lâm Thừa Nghiệp, điều duy nhất mà hắn nói dối chính là bản ghi âm mà Bạch Lãng đã nộp.
Bản ghi âm thần bí đó mới chính là điểm tinh hoa trong kế hoạch của Triệu Ngọc!
Thật ra Bạch Lãng vốn chưa từng ghi âm bất cứ thứ gì, anh ta luôn cho rằng mình là nhân chứng, chỉ cần bản thân đứng ra chỉ tội Lâm Thừa Nghiệp thì Lâm Thừa Nghiệp nhất định tiêu đời.
Cho nên Lâm Thừa Nghiệp không dám không làm theo lời hứa, chắc chắn sẽ cứu em gái anh ta, nhưng anh ta vốn không biết bởi vì nguyên do của vụ án quan tài treo, bằng chứng của anh ta đã không còn hiệu lực nữa.
Cũng chính bởi vì như vậy, nếu như Lâm Thừa Nghiệp cắn răng chết cũng không nhận tội, vậy thật sự e rằng sẽ rất khó xử.
Vì thế, Triệu Ngọc mới nghĩ ra kế sách nham hiểm nói không thành có này, dựng ra bản ghi âm không có căn cứ, dựa vào nó mà ép Lâm Thừa Nghiệp phải nhận tội.
Trên thực tế, phần ghi âm đó là do Triệu Ngọc sử dụng máy biến âm, đích thân giả giọng của Lâm Thừa Nghiệp mà ghi âm lại.
Vì để lấy giả làm thật, bọn họ thật sự ở trong một nhà tắm hơi thực hiện ghi âm, mà lời thoại hoàn toàn là do Bạch Lãng cung cấp.
Bất kỳ tội gì cũng cần có bằng chứng, cho nên sau khi bản ghi âm quan trọng này xuất hiện, tâm lý vững chãi của Lâm Thừa Nghiệp lập tức bị phá vỡ!
Đương nhiên, Triệu Ngọc sử dụng mưu kế đã đến cấp độ đại sư. Hắn không chỉ đơn giản dựa vào bản ghi âm này để đánh đổ Lâm Thừa Nghiệp, mà còn phối hợp với một cú nặng nề khác, đó chính là sự sống và chết của… Lâm Triêu Phượng!
Sở dĩ Triệu Ngọc sắp xếp đoạn tin tức giả kia trên xe cảnh sát là để Lâm Thừa Nghiệp tưởng rằng kế hoạch của ông ta đã hành công, Lâm Triêu Phượng đã chết, cũng là dụng ý cực kỳ khéo léo.
Cái gọi là công tâm chi thượng, công thành chi hạ, Triệu Ngọc đã có sự phân tích hoàn chỉnh về tâm lý của Lâm Thừa Nghiệp.
Đầu tiên, sau khi Lâm Thừa Nghiệp biết chị của mình bị Bạch Lãng tông chết, tâm lý dĩ nhiên là rất mâu thuẫn, một mặt là cảm thấy đắc ý với kế hoạch của mình đã thành công, một mặt khác hiển nhiên sẽ nảy sinh cảm xúc tự trách và hối hận.
Tiếp theo, giả thần giả quỷ cũng được, hay đưa ra bản ghi âm khẩu cung của Bạch Lãng cũng được, những thứ này không ngừng công kích phòng tuyến tâm lý của Lâm Thừa Nghiệp, khiến ông ta không còn tâm lý may mắn nữa.
Cuối cùng, một đòn trí mạng thật sự chính là sự có mặt của luật sư Trần và câu nói Lâm Triêu Phượng chỉ bị thương nhẹ do chính miệng luật sư Trần nói ra!
Liên quan đến việc luật sư Trần đến đúng lúc cũng đều là kế hoạch đã sắp xếp từ trước của Triệu Ngọc.
Hắn sai Nhiễm Đào dẫn đường cho luật sư Trần, nhưng lại dẫn ông ta đi lòng vòng, cho đến khi vở kịch bên đây diễn sắp xong rồi, mới trịnh trọng mời ông ta xuất hiện!
Luật sư Trần là luật sư riêng của chị em nhà họ Lâm, quan hệ giống như người thân, cho nên tin tức liên quan đến Lâm Triêu Phượng xuất phát từ miệng luật sư Trần chắc chắn là chính xác.
Khi Lâm Thừa Nghiệp chợt biết được Lâm Triêu Phượng không có gì đáng lo, kế hoạch hoàn toàn thất bại, phòng tuyến tâm lý của ông ta chắc chắn sẽ sụp đổ!
Cho nên, dưới những tổ hợp đòn mà Triệu Ngọc đã chuẩn bị tỉ mỉ, Lâm Thừa Nghiệp cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhận tội, khai báo tội trạng của mình...
“Này, sếp, nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy Triệu Ngọc tập trung vắt óc suy nghĩ, Thôi Lệ Châu vội hiếu kỳ hỏi: “Lâm Thừa Nghiệp đã nhận tội rồi, vụ án quan tài treo có thể kết án rồi, anh còn suy nghĩ gì nữa? Chẳng lẽ... còn có vấn đề gì sao?”
“Không...” Triệu Ngọc nhíu mày, vô cùng cẩn thận nói: “Tôi chỉ vừa mới nghĩ đến một vấn đề, sao tôi cảm thấy việc phân tích thi thể nữ số 7 kia, có khi nào có nhầm lẫn không?”