Cuồng Thám

Chương 1261: Chương 1261MƯA NHƯ THÁC ĐỔ (1)





Bên trong một căn phòng khách sạn sang trọng nào đó của thành phố Phúc Lai.

Triệu Ngọc tự rót cho mình một ly rượu vang, vừa rót vừa liếc nhìn tài liệu trên quyển sổ bìa da màu vàng.

Mặc dù hắn đã nhớ thuộc làu những tài liệu này nhưng hắn vẫn xem vô cùng nghiêm túc.

Thứ mà Triệu Ngọc đang nhìn đương nhiên là tài liệu có liên quan tới vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân:

Vào một đêm mưa chín năm trước, tai họa giáng xuống một gia đình giàu có trong khu biệt thự núi Hoa Vân.

Một nhà bốn người của Quý Khải – kiến trúc sơ cấp cao của Viện Khoa học Kỹ thuật núi Hoa Vân bị sát hại ngay tại nhà riêng, gặp phải sự kiện thảm sát vô cùng thảm thiết. Người chết trừ Quý Khái và người vợ trẻ tuổi của ông ta ra, còn có hai đứa con một trai một gái của họ nữa, con trai tám tuổi, con gái khoảng năm tuổi!

Vụ án này vừa mới lan truyền ra đã lập tức làm dậy sóng cả nước, dẫn tới sự chú ý cao độ từ quần chúng nhân dân. Hung thủ tàn nhẫn khiến người ta vô cùng phẫn nộ, tính chất vụ án vô cùng nghiêm trọng, cảnh sát lập tức huy động toàn bộ lực lượng tiến hành điều tra.

Bên trong khu nhà ở vốn được trang bị thiết bị camera rất nghiêm mật, tại hiện trường vụ án giết người cũng để lại dấu vân tay và dấu chân của hung thủ, lẽ ra vụ án này cũng không khó để phá.

Nhưng không may thay, trận mưa to vào đêm xảy ra vụ án mạng đã thay đổi hết thảy.

Trận mưa to đó tuôn như thác đổ, vô cùng mạnh mẽ, núi Hoa Vân chưa từng gặp phải trận mưa nào lớn đến vậy trong mấy chục năm nay.

Cơn mưa như thác chẳng những làm cho khu nhà ở bị cúp điện, tất cả thiết bị giám sát bị vô hiệu hóa mà còn hủy hoại đi rất nhiều chứng cứ bên ngoài, khiến cảnh sát không cách nào đoán được đường chạy trốn của hung thủ.

Cũng chính vì trận mưa to như thác đổ đó đã khiến cho cảnh sát không tìm được một nhân chứng nào nhìn thấy tận mắt, từ đó càng làm tăng mức độ khó khăn cho công tác phá án.

Cảnh sát không thể làm gì, chỉ có thể chọn lựa chiến thuật biển người, trải rộng lực lượng, lục soát từng nhà ở trong thôn trấn vùng phụ cận, tìm mục tiêu khả nghi, so sánh dấu vân tay.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là phí công.

Đối với một vụ án có tính chất hung tợn như vậy thì đương nhiên sẽ dẫn tới sự xem trọng của Tổng cục Hình sự, chín năm qua vẫn luôn bị liệt vào một trong năm vụ án chưa giải quyết, đồng thời cũng chưa từng bị ngắt quãng điều tra.

Nhưng kỳ lạ chính là hung thủ lại biến mất, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, chưa từng nổi lên trên mặt nước.

Cảnh sát căn cứ vào dấu vết để lại tại hiện trường để phán đoán, tại hiện trường có ít nhất ba kẻ ác giết người. Từ dấu chân phán đoán được thân cao của ba người đều nằm trong khoảng từ một mét bảy tới một mét tám.

Ngoài ra, cảnh sát còn căn cứ vào dấu vết hỗn loạn tại hiện trường mà phán đoán được lúc các hung thủ giết người đã rất hốt hoảng, có lẽ là lần đầu gây án, vả lại còn chưa được tính toán kỹ càng nữa.

Tiếp đó, cảnh sát còn phát hiện cửa sổ ở lầu hai căn biệt thự này có dấu vết bị cạy rất rõ ràng, mà khu vực bên trong cửa sổ có dấu chân và vết nước đọng, nghi rằng mấy kẻ giết người đã cạy cửa sổ để lẻn vào biệt thự.

Với lại, bên trong nhiều căn phòng trong biệt thự đều có dấu vết lục tung, nghi rằng kẻ ác là tới để trộm tài sản.

Ngoài ra, căn cứ vào điều tra, khi đó đã gần đến cuối năm rồi, đêm hôm đó, cả nhà Quý Khải vốn định đến Hạ Khẩu thăm cha mẹ ông ta, một nhà bốn người đã lái xe rời khỏi biệt thự rồi nhưng nửa đường vì mưa lớn quá, sợ sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới tạm thời quyết định quay trở lại biệt thự.

Cho nên, từ lúc mới vừa bắt đầu thì các chuyên gia cảnh sát bao gồm cả đội trưởng Kim đều nhất trí cho rằng rất có thể sự kiện thảm sát diệt môn ở núi Hoa Vân lần này là một tao ngộ bất ngờ.

Có lẽ, kẻ ác lẻn vào biệt thự chỉ định lấy trộm tài sản nhưng không ngờ cả nhà Quý Khải lại đột nhiên quay trở về, bắt gặp bọn họ.

Hai bên vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, mấy kẻ ác sợ Quý Khải nhận ra bọn họ cho nên mới ra tay giết người, tàn nhẫn giết hại cả nhà Quý Khải!!

Rào rào rào rào...

Rào rào rào rào...

Không biết là trùng hợp hay là ứng với tình hình.

Ngay tại lúc Triệu Ngọc kiểm tra tài liệu thì ngoài cửa sổ bỗng nhiên cũng tí tách tí tách hạ xuống một cơn mưa!

Mặc dù mưa không lớn nhưng vẫn khiến cho Triệu Ngọc phải liên tưởng tới cái đêm mưa như trút nước vào hôm xảy ra vụ thảm sát trên núi Hoa Vân đó.

Toàn bộ tựa như đều đã được bóng tối định ra từ trước rồi vậy.

Nếu như không có trận mưa như thác đổ đó thì có lẽ bọn sát nhân cũng sẽ không bị gợi lên ý tưởng đi ăn trộm; không có trận mưa như thác đổ đó thì cả nhà Quý Khải sẽ không nửa đường quay trở về, cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn; không có cơn mưa như thác đổ đó thì ít nhất cảnh sát còn có thể khoanh vùng được hung thủ; mà có lẽ trên đời vốn không có nhiều có lẽ như vậy...

Triệu Ngọc cầm ly rượu, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, xuyên thấu qua cửa sổ chỉ nhìn thấy con đường dài bên ngoài khách sạn đã là một khung cảnh mưa lất phất rồi!



Dưới ánh đèn đường, ở những nơi có thể được ánh đèn chiếu rọi tới có thể nhìn thấy rõ được làn mưa, tựa như từng làn từng làn mũi tên nhọn rơi xuống mặt đường, bắn lên vô số bọt nước...

Ừng ực...

Triệu Ngọc nhấp một ngụm rượu, lại hồi tưởng lại toàn bộ ký ức liên quan tới vụ án thảm sát cả nhà ở núi Hoa Vân trong đầu.

Lúc mới nhận được quyển sổ bìa da màu vàng, quyết định điều tra phá năm vụ án lớn chưa được giải quyết, Triệu Ngọc đã vô cùng để ý tới vụ án thảm sát diệt môn này rồi.

Nếu như không phải là vì mấy vụ án chưa được giải quyết còn lại đã khá lâu đời rồi thì nhất định hắn sẽ tra vụ án này trước.

Sau đó, nhờ trải qua kinh nghiệm điều tra phá những vụ án khác nên Triệu Ngọc càng để ý tới vụ án này hơn, thậm chí còn nảy sinh ra một loại chấp niệm không thể xóa đi được, chỉ muốn nhanh nhanh điều tra phá vụ án này, bắt những tên hung thủ giết người độc ác đó lại, đưa bọn chúng vào vòng pháp luật!

Mà chính vì trải qua những kinh nghiệm đó, cách nhìn nhận của Triệu Ngọc đối với vụ án núi Hoa Vân cũng dần xuất hiện một ít thay đổi. Hắn bắt đầu suy đoán, có khi nào còn có những khả năng khác liên quan tới chân tướng của vụ án hay không?

Có khi nào hung thủ thảm sát cả nhà Quý Khải một cách tàn nhẫn là còn có nguyên nhân khác hay không? Nếu như... các hung thủ đã cố ý làm giả thành cảnh tượng trộm cắp không thành, bất ngờ giết người thì sao?

Mặc dù lý lịch vắn tắt của bản thân Quý Khải trông có vẻ rất là đơn giản, nhưng ở phía sau thân phận đẹp đẽ của ông ta liệu có còn cất giấu một bí mật gì đó không thể để cho người khác biết hay không? Mà có khi nào cái bí mật đó mới thật sự là nguyên nhân dẫn đến vụ thảm sát hay không?

Rào rào rào rào...

Lúc này, cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng hạt hơn. Cách một khung cửa sổ, Triệu Ngọc vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh ướt át đập thẳng vào mặt.

Ài!

Triệu Ngọc thở dài một tiếng, lại mở điện thoại di động ra, tra xét lại tài liệu mới nhất mà cảnh sát núi Hoa Vân gửi tới cho bọn họ.

Nhưng không ngờ tới là dựa theo lời tự thú nhận của ba tên hung thủ thì những phỏng đoán trước kia của Triệu Ngọc đều đã bị phủ định hoàn toàn!

Căn cứ vào lời khai của ba tên hung thủ thì phán đoán ban đầu của cảnh sát không có bất kỳ vấn đề gì cả, mục đích ban đầu của bọn họ chính là để trộm đồ!

Cách khu biệt thự núi Hoa Vân mười lăm cây số có một bản làng hẻo lánh tên là thôn Lăng Viên.

Ma Lập Quần, Cung Bội Vượng, còn có Ma Quân Tài đều là người dân của thôn này.

Lúc ấy, mặc dù bọn họ đều là mấy chàng trai mới vừa hai mươi nhưng đã sớm lập gia đình, mỗi người cũng đã có vợ và con cái rồi.

Trong thôn cũng không giàu có, năm đó lại gặp phải thiên tai, chịu áp lực bởi cuộc sống bức bách, ba người quyết định đi ra ngoài làm ăn, lấy tiền bổ sung cho chi phí trong nhà.

Ba người đi Hạ Khẩu, làm hơn nửa năm trong một công trường xây dựng, nếu là có thể kiếm được một số tiền, đối với bọn mà nói thì sẽ rất khả quan.

Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, công ty xây dựng bỗng nhiên phá sản đóng cửa, quản đốc cũng ôm tiền bỏ trốn.

Ba người không những không kiếm được cái gì cả mà còn tiêu hết toàn bộ tiền dành dụm của mình rồi! Đến cuối cùng, ngay cả vé xe về nhà cũng là bọn họ vay được từ một công nhân khác.

Vốn là bọn họ không tính về nhà, nhưng mắt thấy đã sắp tới cuối năm rồi, lại nhớ vợ con trong nhà cho nên chỉ đành phải nhắm mắt, ngồi lên xe lửa đi về.

Mà trong lúc ở trên chuyến xe lửa đó, sau khi nhìn thấy các công nhân khác ai nấy đều vô cùng phấn khởi, tươi vui hớn hởn thì ba người càng nghĩ, trong lòng càng buồn rầu, càng nghĩ càng uất ức...

Nửa năm qua, bọn họ nhịn ăn nhịn tiêu, gần như bữa cơm nào cũng đều là cháo và bánh bao, nhưng cuối cùng lại đổi được một kết quả như vậy, đương nhiên là vô cùng buồn bực rồi.

Cuối cùng, vẫn là Ma Lập Quần tuổi lớn hơn một chút đề cập tới kế hoạch “Kiếm ít tiền” rồi lại về nhà. Mà ý tưởng này cũng lập tức được hai người còn lại hưởng ứng...