Nhìn thấy trong mắt Miêu Anh lộ ra sát khí đã lâu không thấy, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười, rồi giả vờ lải nhải khuyên nhủ: “Miêu Miêu à! Em phải bình tĩnh, đừng hành động theo cảm tính, đó là lời em nói đấy nhé, đánh mấy tên hạ lưu này một trận, có ích gì không?”
“Đánh một trận quả thật không có ích gì!” Miêu Anh hung tợn trừng tên cầm cây gậy kia nói: “Nhưng mà đánh xong rồi, trong lòng em sẽ thoải mái hơn!”
“Ha ha ha...” Đối mặt với nhiều chủ quán đằng đằng sát khí, Triệu Ngọc không coi ai ra gì, ngửa mặt lên trời cười như điên.
“Hừ! Để xem mày giỏi đến đâu!” Lúc này, tên cầm gậy quan sát Miêu Anh, quát: “Dám ở đây kiếm chuyện với bọn tao, tao thấy, bọn mày đúng là chán sống...”
Kết quả, còn chưa nói xong, tên đó chỉ thấy một cái chân vụt qua trước mắt mình, sau đó, ông ta liền được trải nghiệm cảm giác văng bay không gì tuyệt vời hơn, hơn nữa còn là bay ra sau!
Một giây sau, lưng ông ta nặng nề đập lên tủ đá, nắp tủ đá bị đập vỡ, sau đó bịch bịch rơi xuống đất, lại lăn thêm mấy vòng, rồi mới nôn ra máu….
“Hả!?” Những người khác nhìn thấy Miêu Anh đột nhiên ra tay, lập tức cầm lấy gậy, cùng nhau xông về phía Miêu Anh.
Miêu Anh cũng đã lâu rồi chưa vận động gân cốt, nhìn thấy nhiều người xúm đến như vậy, không những không sợ hãi chút nào, mà trong mắt còn lộ ra tia hưng phấn!
Thực ra, hai người Triệu Miêu đều có mang theo súng! Nhưng mà, đối phó với mấy lưu manh này, bọn họ cần gì phải dùng súng?
Miêu Anh cũng là bị những tên lưu manh này chọc cho tức điên lên, lúc này, lệ khí có hơi bốc lên tận đầu, sau khi ra tay, cô càng không có ý nương tay.
Cô tóm lấy cánh tay của kẻ chủ mưu, coi người đó như tấm khiên xoay một vòng, cùng lúc đó, cô dùng chân sau đá văng một người, lại dùng “bia đỡ đạn” va mạnh một người.
Sau đó, cô ấn “bia đỡ đạn” trong tay xuống một vị trí thích hợp, rồi nhấc tay, dùng sức, trực tiếp chặt gãy cánh tay hắn ta!
Xương cốt đứt gãy phát ra tiếng lộp rộp dọa người!
A!
Người đó hét thảm thiết, ôm lấy cánh tay ngồi dưới đất.
Vù...
Một cây gậy quét tới, Miêu Anh không cần nhìn, ung dung lách người né tránh, sau đó một chân hung hăng đánh tới, trúng ngay chính giữa ngực tên tập kích!
Tên tập kích như bị trúng đạn, bay vèo một cái ra xa, cả người đập vào đống xe đạp bên đường, lập tức khiến toàn bộ xe đạp bị đổ...
Hả!?
Bản lĩnh hung ác gọn gàng này của Miêu Anh, lập tức dọa đám người đang vây đánh cô phải ngẩn người.
Nhưng mà, tiểu thư Miêu đang nổi nóng, đã giết đỏ cả mắt rồi.
Cô hét lên tàn bạo, đột ngột xông vào trong đám người, phát huy toàn bộ võ nghệ của cô mà đánh cho họ phải gào khóc thảm thiết, la hét thất thanh.
Thảm nhất phải nói đến ông chủ béo kia, ông ta bị Miêu Anh đá trúng mặt thì đã đành, người béo như vậy, lại giống như trái bóng da đâm vào trong quầy hàng của cửa tiệm, không những đập vỡ thủy tinh của quầy hàng, còn đụng bay rất nhiều quà tặng…..
Ối...
Lúc này, trong lòng Triệu Ngọc giật thót. Không xong rồi, hắn chợt nhận ra, có khả năng Miêu Anh đã dần mất khống chế rồi, đối phó với đám ô hợp này, sao có thể ra tay nặng như vậy?
Nếu như cứ tiếp tục với lực độ như vậy, lỡ như gây ra án mạng, vậy thì không xong rồi!
Không được!
Triệu Ngọc biết, hắn không thể đứng xem kịch nữa rồi, tay phải lập tức hướng xuống dưới mà bẻ, lập tức bẻ gãy cánh tay của ông chủ tay trần trước mặt, sau đó vung mạnh nắm đấm to như nồi đất, liền nện mặt của đối phương đến mức nở hoa!
Á!
A ui a...
Ông chủ tay trần lập tức gào phá lên như heo bị mổ, sau đó bưng mặt ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn.
“Á!”
Lúc này, sau lưng Triệu Ngọc có một tên cầm gậy đập về phía hắn.
Triệu Ngọc không tránh không né, đón lấy cây cậy, vung một quyền hướng lên trời, đánh trúng vào cằm của hắn ta!
Người này lập tức bay ngược về sau, Triệu Ngọc lại vươn tay tóm lấy gậy của hắn ta, đầu tiên là một gậy quật ngã một tên khác muốn đánh lén hắn, sau đó xoay người đá bay tên đang ngã xuống đất kia lên trời.
Đùng!
Người này rơi nặng nề xuống đất, ngã ngay trước mặt nữ sinh bị đánh kia! Nữ sinh bị dọa đến mức kêu la oai oái, lại phát hiện người này sớm đã bất tỉnh nhân sự.
Triệu Ngọc không dám chậm trễ, nhanh chóng xông về phía đám người vây đánh Miêu Anh...
Triệu Ngọc là tay chơi gậy, hắn biết làm thế nào để dùng gậy đánh, nhưng lại không tổn hại đến tính mạng của đối phương, còn có thể làm đối phương cực kỳ đau đớn.
Cho nên, sau khi hắn xông đến, vừa thấy người liền đập mạnh vào đầu gối, mỗi một gậy giáng xuống, tất sẽ có người quỳ xuống đất kêu rên hu hu, giống như cúi lạy vậy...
Triệu Ngọc và Miêu Anh được xưng là thư hùng song sát, đối phó với những tội phạm hung hãn tàn bạo, nhanh nhẹn kia còn không thành vấn đề, huống chi là mấy tên lưu manh này.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài cửa tiệm giống như mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang dội, chưa tới năm phút, mười tên lưu manh tất cả đều bị hai người đánh ngã dưới đất, không đứng dậy nổi nữa!
A ui...
Ối chao...
Á... a ui... a ui...
Khi thấy khắp mặt đất đều là người kêu rên đau đớn, có người mặt còn nở hoa, có tên thì cánh tay bị đánh đến mức cong vẹo, còn có tên thì đầu gối móp méo thành cái ổ...
Tình cảnh như vậy quả thật là nhìn mà phát hoảng, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi...
Oa...
Người đi trên đường đều tránh ra xa, cho dù là ai cũng chưa từng nhìn thấy tình trạng thê thảm đến như vậy, mọi người ai cũng kinh sợ thán phục.
Á!!!
Lúc này, nữ sinh bị lừa gạt kia cũng thấy choáng, tưởng chừng như bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày.
“Ưm...” Lúc này, Triệu Ngọc xách ông chủ béo từ trong quầy ra đầu tiên, dùng gập chỉ vào đầu ông ta, nói: “Ông chủ, ông có điện thoại không? Có thể nhờ ông gọi thêm người tới không! Hai người chúng tôi mới chỉ làm nóng người thôi, thực sự chưa đã đâu!”
“Á!!! Hả?” Ông chủ béo đau đớn ôm lấy bụng, vẻ mặt sợ hãi, toàn thân run rẩy, giống như nhìn thấy ma.
“Hừ! Những tên gian thương như các ông, dùng những thủ đoạn để tiện này lừa gạt khách hàng, các ông còn có lương tâm hay không?” Miêu Anh đứng thẳng người, lòng đầy căm phẫn quát bọn họ: “Lừa gạt không được, còn đe dọa uy hiếp, còn ra tay đánh người! Thật sự quá đáng!”
Nói rồi, Miêu Anh tóm lấy cây gậy của Triệu Ngọc, lại xoay người xông vào trong tiệm của ông chủ béo, đập nát tất cả thủy tinh của tiệm và tất cả các hàng hóa.
Loảng xoảng...
Tiếng vỡ thủy tinh vang lên loảng xoảng, hộp quà bay tứ tung, dọa cho những người có mặt ở hiện trường ôm đầu co ro...
Ò e ò e...
Lúc này, cùng với tiếng còi cảnh sát vang lên, cuối cùng hai chiếc xe cảnh sát chạy đến, mấy cảnh sát nhanh chóng xuống xe chạy qua, dùng gậy cảnh sát quát Triệu Ngọc: “Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!”
Lộc cộc...
Miêu Anh ném dậy, từ trong cửa tiệm bước ra, sau đó không đếm xỉa đến mấy tên cảnh sát này, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
“Ơ?” Đám cảnh sát cảm thấy bất ngờ, lập tức dùng gậy cảnh sát chỉ vào Miêu Anh quát: “Cô! Đã bảo cô không được nhúc nhích! Có nghe thấy không?”
“Cảnh sát.. ui ui...” Lúc này, nữ sinh bị đánh trước đó cuối cùng cũng đứng ra nói: “Họ... hai người họ... đều là người tốt!”
“Không phải, không phải!” Ai ngờ, ông chủ để tay trần kia đột nhiên bò dậy, chỉ Triệu Ngọc quát: “Cảnh sát, cứu... cứu mạng a! Bọn họ... bọn họ đánh người phá tiệm, thật sự à vô pháp vô thiên! Mau, mau bắt bọn họ lại đi! A? a a a...”
Ông chủ để tay trần còn chưa quát xong, Triệu Ngọc đã một bước xông qua, bóp lấy ngón tay ông ta dùng sức bẻ, lập tức bẻ gãy bốn ngón tay của ông ta!
“Á!!!”
Người này đau đến mức lăn lộn trên đất, đám cảnh sát cảm thấy bất ngờ, vội hét lớn xông qua, nhấc tay muốn dùng gậy cảnh sát khống chế Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, rút súng ra, giơ lên trước mặt đám người.
“A?” Những người này đều là cảnh sát nhân dân trực ban, vừa thấy trên người Triệu Ngọc có súng, tất cả đều bị dọa đến giật mình.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, giải thích: “Đừng sợ, toàn người mình cả!”
Sau khi nhìn thấy chứng nhận cảnh sát của Triệu Ngọc, đám cảnh sát này mới hơi thả lỏng.
“Ồ...” Một cảnh sát trong đó ánh mắt nhạy bén, vội vàng nói với những người khác: “Người này... Người này sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?”
“Thừa lời!” Triệu Ngọc quát một tiếng, tạo dáng nói: “Tôi chính là Triệu thần thám Triệu Ngọc, không ai không biết, không ai không hay, đẹp trai ngời ngời, anh dũng vô địch, mọi người đặt cho biệt hiệu ‘người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ ! Anh sao có thể không thấy quen mắt cho được?”