Cuồng Thám

Chương 1274: Chương 1274VÔ CÙNG BUỒN CHÁN





Hai tháng sau, giữa hè sang thu, nhưng thời tiết ở Tần Sơn lại nóng tới nỗi muốn đốt cháy người.

“Phù phù...”

Dưới đình nghỉ chân trong công viên nào đó, Triệu Ngọc cầm một cây quạt, đang dồn toàn bộ tinh thần chăm chú đánh cờ với đội trưởng Kim Chấn Bang. Do thời tiết nóng bức cho nên hắn vừa thở phì phò hổn hển, vừa vung vẩy cây quạt, vô cùng hùng hổ.

“Ôi trời, cậu ở đâu ra mà nhiều mánh khóe gian dối thế hả!” Đội trưởng Kim cầm con cờ, tức giận nói: “Lòng yên tĩnh thì sẽ tự nhiên cảm thấy mát mẻ thôi, cậu ngồi yên một lúc không được à?”

“Rốt cuộc thì ông có đánh xuống hay không vậy, nói nhảm nhiều như thế làm cái gì?” Triệu Ngọc thúc giục.

Đội trưởng Kim đành phải buông con cờ xuống, nhắc nhở: “Cẩn thận đấy, tôi đang ngắm con Pháo của cậu đấy!”

“Pháo?” Triệu Ngọc nhìn bàn cờ bên phía mình, chợt cười to rồi nhặt con Mã của mình lên, hô to: “Pháo thì đã là cái gì, tôi ăn con Xe của ông!”

Vừa nói, hắn vứt bỏ con Xe của đội trưởng Kim đi, đặt con Mã của mình lên.

“Ôi trời...” Đội trưởng Kim che mặt: “Rốt cuộc thì cậu có biết chơi hay không vậy? Bị chặn chân ngựa rồi, không thể ăn!”

“Hửm?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Bị chặn chân ngựa... Vậy thì... Vậy thì tôi ăn con Tốt của ông!”

Vừa nói, hắn lại đặt con Mã lên con Tốt của đối phương.

“Cậu bị bệnh à!” Đội trưởng Kim tức giận không thể kiềm chế được mắng: “Ăn Xe bị chặn chân ngựa, chẳng phải giẫm con Tốt của tôi cũng là bị chặn chân ngựa à!”

“À...” Triệu Ngọc thả con Mã lại rồi cầm một con Mã khác lên, cười đắc ý nói: “Khà khà khà, con Mã đó không ăn nổi con Xe của ông thì con Mã này cũng đừng có bị chặn chân ngựa nữa nhé! Ha ha ha...”

“Đó... Đó là con Mã của tôi!” Đội trưởng Kim sắp phát điên mất rồi, túm lấy đầu tóc không có nhiều tóc của mình rồi mắng: “Tôi cầu xin cậu, tôi không chơi nữa, tôi không chơi nữa được chưa?”

“Ôi chao? Ông già nhà ông yêu cầu cao quá ha!” Triệu Ngọc trợn trắng mắt nhìn: “Tôi có thiện ý mới chơi cờ với ông, ông nhìn thử tính tình xấu xí này của ông xem, không chơi thì không chơi!”

“Tốt quá đi, tốt quá đi!” Đội trưởng Kim lau lau mồ hôi, như trút được gánh nặng mà nói: “Cậu đi mau đi! Cậu đường đường là một tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt mà không có chuyện gì làm à? Năm ngày rồi, ngày nào cũng tới chỗ tôi làm phiền, cậu nhìn thử xem, cậu đã làm cho mấy người bạn chơi cờ của tôi đều phiền chán, bỏ chạy hết cả rồi!”

“Lão Kim à, tôi hỏi lại một lần cuối cùng nhá, chính ông đã nói tặng sổ bìa da màu vàng cho tôi để làm kỷ niệm rồi! Không được nhớ nhung tới nó nữa đâu!” Triệu Ngọc dặn dò.

“Biết rồi!” Đội trưởng Kim không thể nhịn được mà nói: “Trước đây, lúc đưa quyển sổ cho cậu thì tôi cũng đã không có ý định lấy nó về rồi!”

“Vậy tôi hỏi ông, ông có còn quyển sổ nào giống như vậy nữa hay không? Trong ấn tượng của ông có vụ án nào còn nghi vấn, khó xử lý hay không?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi.

“Đại ca à!” Đội trưởng Kim chắp tay nói với Triệu Ngọc: “Cậu đừng có bị ma quỷ ám ảnh nữa có được hay không! Cậu đã hỏi tôi không dưới một trăm lần rồi, không có, thật sự không có! Tôi biết rồi, bây giờ mấy vụ án chưa được phá này đều đã được cậu làm xong cả rồi, tôi tâm phục khẩu phục, ngoài ra còn có bội phục nữa! Chỗ tôi thật sự không có vụ án nào nữa, cậu đừng tới làm phiền tôi nữa có được hay không vậy...”

“Ừm... Được rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Gần đây... Thật là thiên hạ thái bình mà! Tại sao chẳng có vụ án nào hết vậy! Đúng là rất kỳ lạ...”

“Đó chẳng phải là chuyện tốt ư!” Đội trưởng Kim dạy bảo, nói: “Phía sau mỗi vụ án đều có một lít nước mắt, đâu có ai muốn khóc mỗi ngày chứ!”

“Ừm, cũng đúng! Cũng đúng! Nhưng mà...” Triệu Ngọc đứng lên, chỉ vào bàn cờ mắng: “Ông đúng là kém cỏi mà! Rõ ràng là tôi đã thắng bàn cờ này rồi, vậy mà ông kiểu gì cũng phải chơi xấu!”

“Cậu!” Đội trưởng Kim khóc không ra nước mắt: “Được, được, được, là tôi chơi xấu, là tôi chơi xấu, cậu đi mau đi! Thần cờ!”

Thấy đội trưởng Kim đã nhận sai, lúc này Triệu Ngọc mới ném cây quạt lên trên bàn cờ một cái rồi mới hậm hực bỏ đi.

“Phù...” Lúc này đội trưởng Kim mới thở ra một hơi dài, bất lực nói: “Thằng nhóc này đi phá án rồi bị bệnh tâm thần luôn hả?”

...

Triệu Ngọc trở lại chiếc Phaeton của mình, mặc dù đã khởi động xe rồi nhưng vẫn không biết nên lái đi nơi nào, cho nên đành phải mở máy điều hòa không khí tới mức thấp nhất trước.

Chậc chậc...

Hai tay hắn cầm vô lăng, nhìn dòng người qua lại vội vã trên đường, cảm thấy bản thân giống như đã bị mất phương hướng rồi.

Thật ra thì đội trưởng Kim nói không sai, Triệu Ngọc đúng là hơi phá án rồi phá kiểu gì xuất hiện ma chướng luôn rồi!

Vốn là sau khi vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân kết thúc, hắn còn chưa cảm thấy có gì khác thường cả. Còn đi du sơn ngoạn thủy với Miêu Anh nữa, du lịch cả tỉnh Phúc Lai một lần, cảm thấy chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Sau đó, chờ hắn quay trở lại đi làm ở Tổng cục Hình sự thì xem như cũng tạm ổn. Sở trưởng Tiêu sắp xếp một ít chương trình báo cáo, diễn thuyết cho hắn, cũng xem như khá thả lỏng.

Nhưng mà theo thời gian càng ngày càng trôi qua lâu hơn thì Triệu Ngọc lại bắt đầu thấy khó chịu. Nguyên nhân là qua hai tháng tới nay, Tổng cục Hình sự không nhận được một vụ án phù hợp để Triệu Ngọc ra tay!

Vừa nhắc tới đã cảm thấy rất lúng túng.

Dù sao thì bây giờ Triệu Ngọc cũng đã là thần thám rất nổi tiếng trong nước, cho nên không phải vụ án vô cùng khó giải quyết thì sẽ không đưa tới chỗ hắn.

Vì thế mà Triệu Ngọc gặp phải thời kỳ ngưng lại, không có vụ án nào có thể phá, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán, cả người đều không dậy nổi tinh thần.

Vì vậy, hắn xin lười với lãnh đạo, để nhóm người Miêu Anh ở lại Tổng cục Hình sự làm việc, còn mình thì mượn cớ chạy về Tần Sơn để thăm hỏi sức khỏe cha mẹ.

Thật ra thì, hỏi thăm sức khỏe cha mẹ là giả, mà trở về Tần Sơn tìm kiếm chút vụ án nhỏ để chơi mới là thật.

Nhưng mà, bây giờ Tần Sơn cũng là trời yên biển lặng, trong thời gian gần đây cũng không xảy ra vụ án hình sự nào cả. Đầu tiên là hắn dây dưa, quấy rầy Cục phó Liêu Cảnh Hiền một đoạn thời gian, sau đó trở về nhìn chằm chằm phân cục Dung Dương mấy ngày, cuối cùng mới duỗi tay về phía đội trưởng Kim Chấn Bang.

Có như vậy mới xảy ra một màn không mấy êm thấm như vừa rồi, Triệu Ngọc vốn muốn nhờ đội trưởng Kim nhớ lại, rồi xem xem ông ấy còn biết một ít vụ án chưa được giải quyết nào không, để mình đi nghiên cứu thử xem.

Nhưng mà, đội trưởng Kim thật sự đã cùng đường bí lối rồi, ông ấy cũng sắp bị Triệu Ngọc hành hạ phát điên rồi...

Ài!

Ngồi trên xe, Triệu Ngọc thật sự không biết nên đi hướng nào! Không biết phải làm sao, cho nên hắn đành phải lái về phương hướng khu thương mại Hoa Bắc, quay lại câu lạc bộ tập thể hình của mình để nhìn một chút.

Nếu không có vụ án để phá, vậy thì đi rèn luyện thân thể, tập thể thao một chút trước đã!

Sinh vật như con người rất là thú vị, Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa nghiền ngẫm tự giễu. Lúc có vụ án để phá thì bản thân luôn muốn phá xong để nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để vụ án ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nhưng bây giờ không có vụ án để phá thì hắn lại thấy buồn bực, giống như là phá án mãi rồi phát ghiền luôn rồi vậy.

Lẽ ra, hắn nên nhân cơ hội này để đọc nhiều sách hơn, học tập thêm một chút kiến thức, hoặc là tiêu xài một chút tiền dể dành của mình như mua nhà mua xe vân vân mới đúng.

Nhưng mà dưới tình trạng vô cùng buồn chán thì hắn lại chẳng muốn làm gì cả.

Trong những ngày gần đây, mỗi ngày hắn đều mở quẻ nhưng lại không mở ra được một quẻ văn nào ra hình ra dáng cả. Mỗi ngày đều là quẻ “Đoài Chấn” đứng trước, ngoài tiền bạc thì chính là địa vị.

Tiền thưởng điều tra phá các vụ án như vụ án hợp tác xã nông nghiệp, vụ án Trình Lăng Phỉ, vụ án kho báu ở thành phố Hoàng Kim, vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu đều đã lần lượt vào tài khoản rồi, giúp cho hắn lại thu vào một khoản lớn.

Nhất là khi xét thấy đóng góp to lớn của hắn trong vụ án kho báu ở thành phố Hoàng Kim thì do phòng Đặc Cần dẫn đầu, Tổng cục Hình sự kết hợp với Cục Văn hóa Khảo cổ đã thưởng cho Triệu Ngọc một phần thưởng không nhỏ, gần như khiến cho hắn cầm tiền mà mỏi nhừ cả tay luôn rồi.

Lần này, toàn bộ tài sản riêng tư đều được thống kê lại, bây giờ hắn đã gần như có thể được gọi là nhà giàu hơn trăm triệu rồi. Tuy nhiên, bởi vì vẫn luôn lo nghĩ đến vụ án cho nên Triệu Ngọc cũng không cảm nhận được cảm giác giàu có gì cả.

Vả lại, hắn cũng cùng Miêu Anh thực hiện lời hứa quyên góp một số tiền lớn cho “Quỹ hỗ trợ Quý Khải”, ngoài ra, còn tham dự mấy hoạt động từ thiện khác nữa.

Bây giờ trong đầu hắn đều là vụ án, càng nhìn càng thấy tiền bạc không còn quan trọng nữa rồi.

Lúc này, thời tiết nóng bức, người đi trên đường rất thưa thớt.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc đã lái xe vào trong bãi đỗ xe của khu thương mại Hoa Bắc rồi.

Nhìn tòa cao ốc thương mại quen thuộc, Triệu Ngọc chợt nhớ tới quẻ văn mà hôm nay mình đã mở ra được chính là một quẻ “Tốn Khảm”. Tốn đại biểu cho người nhà, Khảm đại biểu cho phụ nữ.

Hắn không khỏi nghĩ đến, có phải điều này có nghĩa là hôm nay đến phòng tập thể hình để rèn luyện thì sẽ gặp được diễm ngộ gì hay không?

Ha ha ha...

Hắn cười ngây ngô mấy tiếng, rồi mới đi thang máy lên tầng năm.

Nhưng mà, khi thang máy đi từ dưới bãi đỗ xe lên đến tầng một thì Triệu Ngọc bỗng nhiên biết được quẻ “Khảm” hôm nay rốt cuộc là sao?

Bởi vì hắn phát hiện ra trong rất nhiều người tiến vào thang máy từ tầng một có một người quen cũ của hắn!

“Ôi chao? Mắt em không có bị hoa chứ? Đây chẳng phải là sư phụ à?” Chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, chính là đồ đệ Tô Kim Muội có đôi mắt to của Triệu Ngọc!