Pháo đài cổ vĩ đại trang nghiêm, bức tường đen xám bên ngoài làm cho lòng người nảy sinh cảm giác kính sợ.
Không giống như những pháo đài nước Anh kiểu cũ, pháo đài của đảo Kỳ Tích không trang trí lộng lẫy phức tạp như thế, bề mặt bức tường nhẵn bóng, vô cùng cổ xưa, giống như đến từ thời kỳ đồ đá, làm cho người khác có ảo giác như vượt thời gian vậy.
“Hai vị khách quý, mời đi bên này...” Sau khi đi vào đại sảnh của pháo đài cổ, cô gái trông có vẻ là quản gia kia ra hiệu với Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na nhìn nhau, sau đó liền đi theo hướng mà nữ quản gia hướng dẫn.
Trong lúc đi, họ nhìn thấy vài người đàn ông da trắng ăn mặc như người hầu, đang bưng khay đựng đầy thức ăn, cũng đi cùng một hướng với họ.
Không bao lâu sau, Triệu Ngọc nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói chuyện ở trong sảnh, chính là cha vợ Miêu Khôn của mình: “Anh xem anh xem, có ai nói kiểu đó không cơ chứ? Ngay cả nói đùa cũng không xong, mất mặt quá còn gì?”
Miêu Khôn nói bằng tiếng Anh, do Triệu Ngọc có máy phiên dịch nên đương nhiên có thể nghe hiểu được.
Mà Miêu Khôn chưa nói xong, chỗ đó lại truyền đến tiếng gào thét, chính là Jacob - người bị Miêu Khôn ngấm ngầm tính kế trước đó:
“XXX (Đều là những lời thô tục)... Tên khốn nhà mày, hôm nay tao nhất định phải giết mày! A...”
Nghe thấy tiếng gào thét, Tịch Mộng Na bị dọa đến mức giật nảy mình, vội nhanh chân đi vào trong sảnh.
Triệu Ngọc theo sát phía sau, thấy trong sảnh gần như ngồi đầy người, ngoài Miêu Khôn, Juliet, Tani Ichiro và Jacob ra, nơi đó còn có ba người lạ khác.
Ba người đàn ông tuổi tác cũng đã lớn, một người da trắng, một người Trung Đông, còn có một người da đen.
Lúc này, người da trắng và người da đen đang túm chặt lấy Jacob đang tức giận, mà cha vợ Miêu Khôn thì vẫn đang cầm ly rượu đỏ, bày ra dáng vẻ khoan thai tự đắc, nhìn mà vô cùng muốn ăn đòn.
“Jacob...” Người da trắng đó càng dùng sức túm lấy, khuyên Jacob: “Đây là nhà của Grimm, cậu ở đây xử lý ân oán cá nhân, thật sự không thích hợp!”
“Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!” Jacob giận dữ thét: “Các người đừng có chỉ đứng đó mà nói mát, nếu đổi lại là các người, các người sẽ làm gì?”
“Chúng tôi sẽ làm gì? Hừ...” Người Trung Đông đang ăn trái cây nhiệt đới cười mỉa: “Chúng tôi vốn dĩ sẽ không chịu sự sỉ nhục như vậy! Nếu đổi lại là tôi, còn báo thù cái gì nữa? Trực tiếp nhảy núi tự vẫn cho xong, còn mặt mũi nào mà sống nữa?”
“Này, Yusuf.” Người da đen chỉ trích: “Cậu đừng làm loạn thêm nữa có được không? Nếu như hôm nay hai người họ đánh nhau, chúng ta sẽ không có kết cục tốt đâu, còn ngồi châm chọc à?”
“Lời tôi nói là thật!” Người Trung Đông tên Yusuf tỏ vẻ khinh thường, trực tiếp ném trái cây trên tay xuống đất: “Lão già Grimm đáng chết này, đến bây giờ còn không xuất hiện, nên cho ông ta một trận mới được!”
“Đâu ra cái kiểu tiếp khách như vậy? Cứ vài phút là tôi có thể kiếm được mối làm ăn lớn hàng ngàn hàng vạn rồi, thế mà lại ở đây ăn trái cây cả buổi trời, có kiểu tiếp khách quý như vậy à?”
Trong lúc nói, Yusuf chợt nhìn thấy Tịch Mộng Na vừa đi vào trong sảnh, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Ý? Đây... đây là...” Ông ta nhanh chóng đi về phía Tịch Mộng Na, hỏi: “Quý cô này, cô là người của Grimm, hay là...”
“Ơ? Na Na... Sao cháu lại đến đây?” Bất chợt, Miêu Khôn cũng nhìn thấy Tịch Mộng Na, vội vàng hỏi bằng tiếng Trung: “Cha cháu đâu?”
“Ồ... Thì ra là chú Miêu, cha cháu bị bệnh rồi, cho nên bảo cháu đến!” Tịch Mộng Na giải thích.
Lúc này, Miêu Khôn cũng nhìn thấy Triệu Ngọc đi theo sau, vội quan tâm hỏi han: “Ái chà, nhanh thế? Con đã thông qua khảo nghiệm người mới của Grimm rồi à?”
“Yên tâm đi, con không chết được...” Triệu Ngọc hậm hực trả lời.
“Thú vị, năm nay... nhiều người Trung Quốc đến vậy à!” Yusuf cười nói: “Chúng ta đến ăn Tết đi!”
“Nói vậy...” Juliet đứng dậy, chỉ Tịch Mộng Na hỏi bằng tiếng Anh: “Cô gái này chính là con gái của Tịch Vĩ à?”
“Đúng vậy!” Tịch Mộng Na gật đầu.
“Female Miêu, chịu chết đi!” Ai ngờ, mọi người đang nói chuyện ở bên này, Jacob ở bên kia lại đột nhiên thoát khỏi trói buộc, xông về phía Miêu Khôn.
Vóc người Jacob to lớn, anh ta vung nắm đấm to như nồi đất, muốn một đấm dồn Miêu Khôn vào con đường chết.
Nhưng Miêu Khôn đâu phải kẻ ngốc, vừa thấy Jacob thoát ra, ông đã vội vàng chạy trốn, lại chạy lòng vòng quanh bàn tròn trong sảnh.
“A!!!”
Jacob giận dữ truy đuổi, nhưng đuổi theo kiểu gì cũng không kịp Miêu Khôn. Dưới tình thế cấp bách, anh ta đành phóng lên bàn, muốn đến gần bằng đường tắt.
Miêu Khôn tay mắt lanh lẹ, vơ lấy chén trà trên bàn, lắc tay một cái ném vào mặt của Jacob.
Jacob không kịp phản ứng, lập tức bị chén trà đập vào mặt.
“A!”
Jacob đau đớn thét lên, tức giận nổi cơn tam bành, anh ta hung hăng giậm chân, muốn lao thẳng đến Miêu Khôn.
Nhưng mà Triệu Ngọc cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn vừa thấy Jacob giậm chân, lập tức vung một cước, đạp ghế.
Kết quả, Jacob đứng không vững, cả người ngửa ra sau, nặng nề ngã lên bàn.
Đùng!
Thân thể nặng trịch tạo nên tiếng vang lớn, cho dù cái bàn rắn chắc cũng không chịu nổi người có cơ thể vạm vỡ như anh ta, cái bàn lập tức kêu “răng rắc”, rạn nứt một mảng lớn.
“A!!!” Jacob tức điên lên, bò ra từ trong bàn, muốn tiếp tục đuổi theo Miêu Khôn.
Nhưng mà ngay lúc này, từ ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào, chợt có một đoàn người áo đen đi vào.
Những người áo đen này đều vô cùng tráng kiện, có lẽ đều là vệ sĩ cao cấp.
Những người áo đen vừa đi vào, lập tức tách sang trái phải, vô cùng quy củ.
“Dừng tay, dừng tay đi Jacob!” Phía sau người áo đen truyền đến tiếng thét ra lệnh, mọi người bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc vàng đi vào.
“Đây...”
Jacob mặc dù đang tức giận, nhưng chợt nhìn thấy cảnh tượng này, cũng bất đắc dĩ ngừng tay.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái tóc vàng toàn thân mặc Âu phục đen phẳng phiu này, dáng người tuy không so được với Tịch Mộng Na, nhưng khí chất lại hơn hẳn Tịch Mộng Na một bậc.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, tuổi tác của cô ta không còn trẻ nữa, nhưng do được bảo dưỡng khá tốt nên da dẻ vẫn trơn láng mỹ lệ, trong lúc cất bước nói chuyện, đâu đâu cũng tỏa ra khí chất quý tộc khó mà bắt chước.
“Kính chào các vị khách quý.” Cô gái tóc vàng dùng chất giọng Luân Đôn gốc nói với mọi người: “Tôi là Molly, con gái của Grimm, thật xin lỗi, cuộc họp mặt trinh thám lần trước, tôi đã không tham gia.”
“Có điều... về biểu hiện xuất sắc của các vị, tôi có nghe cha tôi nhắc đến, hôm nay có thể gặp mặt, thật hân hạnh, hân hạnh!”
“Cái gì? Con gái?” Người Trung Đông Yusuf dựng mày: “Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến vậy?”
“Tôi có nghe nói qua.” Người da trắng ở xa nói: “Grimm quả thật có một cô con gái, nhưng chưa từng gặp qua!”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Miêu Khôn. Bởi vì trong số những người ở đây, chỉ có Miêu Khôn thân với Grimm nhất.
Nhưng mà, tâm tư của Miêu Khôn vốn không đặt ở đây, ánh mắt của ông vẫn luôn liếc nhìn chằm chằm Jacob ở bên cạnh, xuất phát từ bản năng mà xê dịch ra bên ngoài, cách xa Jacob một chút.
“Ài...” Cô gái tên Molly thở nặng nề, lúc này mới trịnh trọng tuyên bố với mọi người: “Thật xin lỗi mọi người, báo với một người một tin buồn, cha tôi đã bị bệnh qua đời vào năm ngày trước!”
“Cho nên, cuộc họp mặt trinh thám lần này là tôi triệu tập mọi người đến! Còn về mục đích...” Molly nhìn quanh mọi người một lượt, nói: “Chính là muốn ở trước mặt mọi người, đọc di chúc mà cha tôi để lại cho mọi người!!!”