Cuồng Thám

Chương 1293: Chương 1293KIM CƯƠNG MÁU





Năm 1996, Cape Town Nam Phi.

Trên một vách núi nơi hoang vu gần biển khơi thành phố Cape Town Nam Phi, có xây một căn nhà gỗ nhỏ lẻ loi.

Vào giờ phút này, bên ngoài nhà gỗ có mấy chiếc xe Jeep đang đậu, mà bên trong nhà gỗ thì đang sáng đèn, vả lại còn có bóng người qua lại nữa.

Bên trong nhà, một ông lão tóc hoa râm, mắt trái đeo kiếng một tròng đang nghiêm túc kiểm nghiệm viên kim cương trong tay dưới ánh đèn một cách cẩn thận.

Viên kim cương đó nặng khoảng bốn ca ra, vả lại toàn thân nó còn lộ ra một loại ánh sáng màu hồng.

Ngay tại lúc ông lão đang nghiêm túc kiểm tra kim cương, chỉ thấy trước sau ông lão đều có hai nhóm người chia nhau ra đứng.

Một nhóm trước mặt đều là đàn ông vạm vỡ, gương mặt hung thần ác sát; mà một nhóm sau lưng thì đều là người lịch sự có văn hóa đang mặc Âu phục.

Trong tay hai nhóm đều đang cầm đủ loại súng ống vũ khí, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Có thể thấy được hai nhóm người này đang thực hiện một vụ giao dịch không hề tầm thường mà cực kỳ quan trọng! Một phe nóng lòng ra tay, một phe lại nóng lòng mua được nó.

Trên vách núi, gió lạnh thấu xương, còn nhiệt độ bên trong nhà gỗ tuy không cao nhưng trên mặt của những người này đều đã nhễ nhại mồ hôi. Có thể thấy được bầu không khí trong phòng đã căng thẳng đến mức đông cứng lại rồi, còn có thể nghe thấy rõ tiếng hô hấp ồm ồm phát ra nữa...

Ông cụ tóc trắng hẳn là một nhà giám định đá quý, mỗi khi giám định một viên kim cương xong thì ông ta đều sẽ gật đầu với những người mặc Âu phục phía sau lưng, tỏ ý những viên kim cương mà ông ta đã kiểm tra qua đều là hàng thật, vả lại chất lượng còn rất tuyệt vời.

Mặc dù có rất nhiều kim cương nhưng rõ ràng không cần người giám định kiểm tra hết tất cả chúng nó, ông cụ tóc trắng chỉ chọn lựa ra hơn chục viên có sức nặng khá lớn trong những viên kim cương đó để kiểm tra mà thôi.

Mắt thấy mấy viên kim cương được chọn lựa ra đã sắp giám định xong, đến lúc này, người của hai bên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vụ giao dịch sắp có thể tiến hành rồi.

Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc mấu chốt sắp giám định xong này, cùng với một tiếng súng vang lên thì trên người ông cụ tóc trắng lập tức có một vết máu phun ra, ông ta còn chưa kịp hừ một tiếng thì đã ngửa mặt ngã xuống dưới đất, trúng đạn bỏ mạng rồi!

Cùng lúc đó, bên trong nhà gỗ lại vang lên mấy tiếng súng liên tiếp!

Người của hai bên đã thần hồn nát thần tính, căng thẳng tới cực điểm từ lâu rồi cho nên vào giờ phút này chợt thấy có người trộm bắn lén, thế là theo lẽ tự nhiên mà cho rằng do đối phương muốn chơi xấu!

Vì vậy, những người đang có mặt đều không hề do dự mà lập tức nhặt vũ khí của mình lên bắn về phía đối phương...

Đoàng đoàng đoàng...

Trong nháy mắt, bên trong căn nhà gỗ nổ ra tiếng súng, mãi vẫn không ngừng.

A... A a...

Ngay sau đó, chính là tiếng hét thảm thiết sau khi bắn nhau loạn xạ!

Trong một khoảng cách gần như vậy, dưới làn đạn dữ dội của hai bên thì không ai có thể may mắn tránh khỏi trận chiến này, tất cả đều trúng đạn ngã xuống đất.

Nghe thấy tiếng súng, những người đi tuần tra đứng gác bên ngoài căn nhà cũng lập tức xông vào nhà gỗ, tham gia vào trận chiến.

Đoàng đoàng đoàng...

Tạch tạch tạch...

Lại sau một trận đấu súng dữ dội thì bên trong nhà không còn một người còn đứng được...

Chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười người chết trong trận tranh chấp xảy ra bất ngờ này, chẳng còn dư lại mấy người.

Lúc này, chỉ còn một người mặc Âu phục còn sống. Trên người của người này đều là máu, người trúng mấy viên đạn, đã sắp không sống nổi nữa rồi, nhưng gã vẫn ôm chặt lấy cái rương kim loại cố gắng bò ra ngoài cửa.

Do đã bị thương nghiêm trọng rồi cho nên mỗi lần gã bò một bước đều vô cùng khó khăn, trên mặt đất cũng có một vết máu dài...

Cạch cạch cạch...

Bỗng nhiên, có một tiếng vang nhỏ từ sau lưng truyền tới, người đàn ông này vội vã xoay đầu lại nhìn về phía sau.

Kết quả, vừa mới nhìn một cái thì trong mắt gã đã lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và vô cùng sợ hãi. Gã không bao giờ ngờ rằng, ông cụ giám định tóc trắng đã trúng đạn từ lâu lại yên lặng đứng lên, cứ như là ma quỷ vậy!

Ông lão đứng dậy, sau khi nhìn thấy xác chết đầy trên đất thì khóe miệng lại hơi gợi lên một nụ cười nhạt. Tiếp đó, ông ta mới nhặt một cây súng lục trên bàn lên, dùng một phát súng bắn chết người đàn ông mặc Âu phục đang giãy giụa ngã gục trên đất.

Bởi vì quán tính của viên đạn cho nên ông lão bị đẩy về sau một cái, chiếc rương trong tay bất ngờ rơi xuống đất và bật mở ra, bên trong lộ ra từng xấp từng xấp tiền đô la khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt...

Số tiền này là do khách hàng dùng để mua kim cương, ở thời đại lúc đó thì đây chắc chắn là một số tiền to chọc trời!

Nhưng mà ông lão tóc trắng lại chẳng thèm nhìn chúng dù một cái, ông ta đi thẳng tới bên cạnh bàn, vét hết kim cương cho vào túi, đeo lên trên người.

Sau đó, ông ta đi ra bên ngoài phòng nhỏ, tưới xăng đã chuẩn bị sẵn lên trên rất nhiều thi thể cùng với xe hơi bên ngoài.



Rồi tiếp đó, dùng một mồi lửa đốt cháy xăng...

Ánh lửa lập tức bay lên ngút trời, chiếu sáng ông lão tóc trắng.

Một giây kế tiếp, ông lão tháo khăn trùm đầu và râu của mình xuống, để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi lạnh lùng...

...

Thời gian chuyển dời tới hiện tại, trong lâu đài trên đảo Kỳ Tích ở Fiji.

Phòng ăn của lâu đài được trang hoàng xa hoa, khắp mọi ngóc ngách đều để lộ ra phong thái quý tộc, nhất là chiếc bàn ăn thật dài, hoàn toàn là kiểu mẫu cung đình cổ xưa của nước Anh.

Bữa trưa mà Molly chuẩn bị cho mọi người đương nhiên đều là cao lương mỹ vị, trừ món ăn kiểu Anh kinh điển ra thì còn có rất nhiều món ăn đặc sắc của địa phương Fiji, toàn là tôm hùm, bào ngư.

Nhưng khi đối mặt với nhiều món ăn ngon như vậy thì những người đang có mặt tại hiện trường rõ ràng không có hứng thú ăn ngấu nghiến, bọn họ vẫn còn đang nóng lòng bàn tán về những chuyện có liên quan đến kim cương.

Nhất là Miêu Khôn, ông cho rằng Triệu Ngọc nghe không hiểu tiếng Anh cho nên mới nhân cơ hội này kể lại những chuyện vừa trải qua bằng tiếng Trung cho Triệu Ngọc nghe một lần, nói: “Chuyện này khá là nổi tiếng trong giới, thời gian còn phải ngược dòng đến hai mươi hai năm trước ở Nam Phi.” Miêu Khôn vừa quan sát phản ứng của những người khác, vừa ung dung thản nhiên giải thích cho Triệu Ngọc: “Ai cũng biết Nam Phi sản xuất ra rất nhiều kim cương mà công ty Africa Senna chính là trùm trong số những công ty kim cương đó, gần như nắm giữ bốn mươi phần trăm về việc khai thác và xuất khẩu kim cương ở Nam Phi.

Hai mươi hai năm trước, một nhóm cướp không rõ lai lịch đã cướp kho kim cương của công ty này, đoạt đi một số kim cương giá trị liên thành.

Vụ cướp đó rõ ràng đã được lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, ngoài ra còn có giúp đỡ từ bên trong, đám cướp dường như chưa dính máu đã chiến thắng rồi, cướp được rất ung dung.

Bởi vì ông chủ phía sau màn của công ty Africa Senna đều là quý tộc nước Anh, vả lại trong đó còn dính líu tới khu vực xám của hai quốc gia cho nên liên quan đến vụ cướp lần này, bọn họ cũng không cho tuyên bố ra bên ngoài.

Sau chuyện này, nước Anh đã vận dụng toàn bộ tài nguyên để điều tra, trừ hơn mười đặc công xuất sắc ra, thì có rất nhiều ông trùm thương giới bao gồm cả Grimm cũng đều tham dự vào giúp công việc thu thập tin tức.

Nhưng mà sau ba ngày, mọi người đã tìm thấy được kẻ tình nghi cướp bóc, cùng với thi thể của người mua không rõ ràng trong một căn phòng nhỏ trên vách núi của Cape Town.

Nhưng tiếc là căn phòng nhỏ đã bị lửa thiêu rụi, thi thể cũng bị cháy nghiêm trọng, mà số kim cương đó đã không cánh mà bay rồi!”

“Ừm... Tôi cũng đã nghe cha tôi đề cập tới.” Lúc này, Tịch Mộng Na ngồi bên cạnh Triệu Ngọc cũng dùng tiếng Trung nói: “Ông ấy nói mấy người khách hàng đó là đến từ Hà Lan, hiện trường còn có dấu vết đô la bị đốt cháy... Thật sự không thể nào hiểu nổi mà, người đi cướp kim cương, mà lại đốt tiền!”

“Nói thật nhé, lúc ấy tôi đã từng nghi ngờ tới Grimm.” Miêu Khôn nói: “Nhưng mà, giống như con gái ông ta nói vậy, ông ta đã giàu có như vậy rồi thì sẽ không đáng để lội vào vũng nước đục này! Ai cũng biết phía trên kim cương có dính máu cho nên ai muốn tính toán với nó thì đương nhiên sẽ phải bỏ ra cái giá thê thảm! Cho dù là trùm cũng không chơi nổi!”

“Được rồi, được rồi, lần này thì hay rồi!” Lúc này, Yusuf ngồi phía đối diện lại bỗng nhiên dùng tiếng Anh nói: “Mọi người mau kiểm tra lại xem, có ai đó đã cắt đứt thiết bị truyền tin của chúng ta rồi! Tôi nói này tiểu thư Molly...” Ông ta đứng lên, nói với Molly đang ngồi trên ghế chủ nhân: “Mỗi phút của tôi đều là làm ăn lớn, cô làm nhiễu tần số điện thoại của chúng tôi thì có phải quá đáng lắm rồi không?”

“Hừ hừ...” Gương mặt của Molly vẫn lạnh như băng nói: “Các vị, tôi cần phải nhấn mạnh lại một chút, không phải là cha tôi đùa dai với các người! Hẳn là trong lòng các người đều hiểu rõ, số kim cương đó có ý nghĩa như thế nào với một vài người, cho nên...” Cô ta lạnh nhạt nói: “Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn thì tạm thời không thể để lộ tin tức về kim cương ra ngoài, thế nên mọi người đành phải chịu khó chút vậy!”

“Chậc chậc... Thảm rồi, thảm rồi...” Chỉ nghe thấy người da đen cầm điện thoại di động của mình nói: “Lần này chơi ‘ăn gà’ không thành rồi...”