Cuồng Thám

Chương 1301: Chương 1301





KẾT MINH

Cửa phòng kiểu cũ phát ra một tiếng két, Triệu Ngọc mở ra nhìn thì thấy người đứng bên ngoài cửa không phải ai khác mà chính là vị tiểu thư Tịch Mộng Na kia.

“Triệu Ngọc...” Cửa vừa mới mở ra thì Tịch Mộng Na đã không hề khách sáo mà đẩy cửa đi vào, chỉ túi đeo lưng trong tay rồi nói: “Vòi sen trong phòng tắm của tôi bị hỏng rồi, muốn đổi phòng nhưng lại không có phòng trống! Tôi không thể đợi sửa chữa được cho nên mới đến mượn phòng tắm của anh dùng trước một chút, tôi phải đi tắm...” Vừa nói, Tịch Mộng Na cũng chưa đợi Triệu Ngọc đồng ý đã đi thẳng tới phòng vệ sinh rồi.

“Này, này, này?” Miêu Khôn vẫn còn ở trong phòng vệ sinh đấy, Triệu Ngọc vội vàng tiến lên ngăn cản: “Chờ một chút, chờ một chút...”

“Hửm? Sao vậy?” Gương mặt Tịch Mộng Na trở nên nghiêm túc hơn: “Anh sẽ không keo kiệt như vậy chứ?”

“Không... Không phải... Tôi... Ừm...” Triệu Ngọc không biết phải giải thích thế nào, dù rất muốn nói thật nhưng lại sợ gây trở ngại cho Miêu Khôn.

“Yên tâm đi, chỉ là tắm thôi mà, đâu phải là tắm với anh đâu...” Tịch Mộng Na tùy tiện nói: “Nếu như anh muốn tránh ngại thì ừm... Đây là chìa khóa phòng của tôi, anh tới phòng tôi chờ một chút đi!”

“Không phải, không phải ý đó...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉa về phía phòng vệ sinh, rất muốn nói ra sự thật.

“Vậy thì là ý gì?” Tịch Mộng Na mất hứng: “Nơi này là lâu đài nước Anh, vậy mà anh không có chút phong độ thân sĩ nào à? Chẳng lẽ... Anh thật sự muốn tắm với tôi hả?”

“Không phải, không phải...” Ngón tay Triệu Ngọc run rẩy, cuối cùng lúc này mới nghĩ ra lý do, kìm nén ra một gương mặt đỏ thẫm mà nói: “Tôi mới vừa ị một cục shit bự, trong phòng vệ sinh quá bốc mùi, có lẽ cô sẽ không muốn đi vào đâu!”

“...” Vừa nói ra lời này thì không khí lập tức bị đông cứng lại, vẻ mặt của Tịch Mộng Na trở nên lúng túng, Triệu Ngọc lại bóp lấy mũi mình như thể ngửi được một mùi thối vậy.

“Anh đúng là... rất có phong độ thân sĩ đấy!” Lúc này, Tịch Mộng Na mới bất đắc dĩ ném túi lên ghế salon rồi nói: “Được rồi, vậy thì tôi chờ một lát trước, trừ anh và chú Miêu đó ra thì tôi chẳng quen biết ai cả!”

“Ừm... Hay là... “ Triệu Ngọc nghĩ kế: “Tôi dẫn cô đi tìm chú Miêu, dùng nhà vệ sinh của ông ấy?”

“Hay là thôi đi, ông ta luôn có dáng vẻ háo sắc, tôi không tin được ông ta!” Tịch Mộng Na nói thật.

Mẹ kiếp...

Triệu Ngọc chậc lưỡi hít hà, không ngờ người ta là người ngoài mà còn hiểu rõ cha vợ Miêu Khôn hơn cả mình nữa.

“Đúng rồi, tôi thấy hai người vẫn luôn thì thầm to nhỏ với nhau, quan hệ của anh và Female Miêu rất thân thiết à?” Tịch Mộng Na hỏi.

“Ừm... Cũng tàm tạm thôi!” Triệu Ngọc không biết phải trả lời như thế nào: “Là ông ấy dẫn tôi tới đảo Kỳ Tích, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp phải một trò xiếc như vậy!”

“Đúng vậy, tôi cũng muốn tới đây học hỏi một số thứ!” Tịch Mộng Na cắn môi: “Nhưng không ngờ lại đột nhiên biến thành thực hành thực tiễn luôn! Triệu Ngọc, anh có phát hiện bầu không khí có hơi bất thường hay không? Sẽ không vì kim cương mà xảy ra chuyện gì đó chứ?”

“Sẽ không đâu.” Triệu Ngọc an ủi: “Hay là thế này đi, sao cô không đi tìm Molly hỏi thử xem. Thật ra thì chuyện kim cương không liên quan tí nào tới cô cả, chi bằng cô thừa dịp này rời đi thì hay hơn?”

“Không thể nào đâu.” Tịch Mộng Na lắc đầu: “Một khi đã tuyên bố chuyện kim cương ra ngoài rồi thì làm sao mà cô ta có thể để tôi rời đi được chứ? Anh không thấy tần số sóng điện thoại trên đảo đều bị làm nhiễu rồi sao?”

“Ừm, cũng đúng...” Triệu Ngọc gật đầu.

“Tuy nhiên, anh cũng không cần lo lắng cho tôi đâu.” Tịch Mộng Na khẽ mỉm cười: “Một trăm lần học tập kinh nghiệm cũng kém hơn một lần thực hành thực tiễn. Mặc dù tôi không có hứng thú với kim cương nhưng tôi rất muốn được thưởng thức bản lĩnh của các vị tiền bối, nếu như có thể chứng kiến kim cương lại xuất hiện trên đời thì cũng là một chuyện vô cùng hiếm có mà!”

“Cách suy nghĩ rất hay...” Triệu Ngọc ngoài mặt thì khen nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy lo lắng cho cô gái mới ra xã hội chưa lâu này. Lẽ ra cô ta không nên lội vào vũng nước đục này.

“Đúng rồi.” Triệu Ngọc lại nhớ tới một vấn đề: “Tại sao cha cô lại không tới, là do vấn đề sức khỏe à?”

“Đúng vậy, sức khỏe là một chuyện, công việc bận rộn cũng là một chuyện.” Tịch Mộng Na nói xong, hơi có vẻ lo âu: “Nếu như trong một thời gian dài mà tôi không liên lạc với ông ấy thì không biết ông ấy có phái người tới tìm tôi hay không...”

“À, vậy thì...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới nói bóng nói gió, hỏi: “Cha cô có từng nói với cô về quá trình chi tiết của bữa tiệc trinh thám vào mười năm trước hay không?”

“Đương nhiên là có từng nói.” Tịch Mộng Na không hề nghĩ ngợi liền nói: “Cha tôi nói lão Grimm này rất thú vị, rất thích làm chuyện kỳ lạ và bẫy người ta...”

“Vậy à? Vậy thì để tôi hỏi thử cô nhé.” Triệu Ngọc cười rất tùy ý rồi hỏi: “Chắc chắn là cô không nhớ được năm đó cha cô đã ở phòng nào đúng không?”

“Ừm...” Tịch Mộng Na mở to mắt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Là căn phòng nằm gần cầu thang trên tầng hai, là ở phía Nam!”

“À, phía Nam, 201 hay là 202 nhỉ?” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp: “Chắc là trên thẻ mở cửa phòng có biển số đúng không? Cha cô có nhắc tới chuyện này với cô không?”

“Thẻ mở cửa phòng?” Tịch Mộng Na nhớ lại một chút rồi lắc đầu nói: “Cha tôi không nói với tôi thì phải? Chỉ nói trong phòng có một bàn cờ, trên đó là một ván cờ còn dang dở. Cha tôi giải đáp được ván cờ còn dang dở đó xong, kết quả là phía dưới bàn cờ có một quân cờ được làm bằng vàng bắn ra, mà quân cờ đó vẫn còn được đặt trong phòng sách của cha tôi đấy!”

“Ồ... Cha cô lợi hại thật đấy...” Tính toán của Triệu Ngọc không nằm ở chuyện này cho nên chỉ tỏ ra qua loa lấy lệ mà thôi. Thật ra thì hắn rất muốn nói thẳng vào trọng tâm hỏi chữ cái trên thẻ phòng của Tịch Vĩ nhưng mà khi lời nói đã đến khóe miệng thì lại không thốt ra được.

Hắn lo một khi Tịch Mộng Na không biết chữ cái của Tịch Vĩ là gì thì sẽ làm gia tăng tỷ lệ bị bại lộ, mất còn nhiều hơn được.

Dù sao thì Triệu Ngọc cũng không biết rõ về Tịch Mộng Na.

“Ôi trời ơi, anh đúng là rất giỏi uống đó nha...” Lúc này, Tịch Mộng Na đã chú ý tới chai rượu vang trên bàn, giơ một ngón tay cái với Triệu Ngọc rồi nói: “Thậm chí còn không cần dùng tới ly nữa, anh thật lợi hại!”

“Ừm...” Triệu Ngọc đi về phía phòng vệ sinh nói: “Thế này đi, để tôi đi ngửi thử xem mùi đó đã tiêu tán chưa nhé?”

Két két, hắn đẩy cánh cửa phòng vệ sinh một chút, giả vờ giả vịt mà hít vào một hơi, sau đó che mũi lại, nói: “Chết tiệt, đám thiết bị già cả trong lâu đài này, đã lâu vậy rồi mà mùi vị vẫn còn, nếu sớm biết vậy thì đã không đi nhiều như thế rồi!”

“Eo...” Tịch Mộng Na bịt miệng lại theo bản năng.

“Giờ thế này đi...” Triệu Ngọc một tay nhặt cái túi của Tịch Mộng Na lên, một tay bắt lấy Tịch Mộng Na rồi nói: “Tôi dẫn cô tới phòng chú Miêu tắm rửa! Cô cứ yên tâm, lúc cô tắm thì tôi sẽ kéo ông ấy đi ra ngoài, không để ông ấy ở trong phòng đâu! Đi thôi...”

Vừa nói, Triệu Ngọc không cho Tịch Mộng Na phân bua nữa mà kéo thẳng cô ta đi ra khỏi phòng.

Nhưng mà, mới vừa ra khỏi phòng thì hai người đã thấy trước cửa phòng đối diện có một người đàn ông mặc quần áo lao động màu vàng, trên tay có cầm một hộp dụng cụ.

“À, tiểu thư.” Người nọ vừa nhìn thấy Tịch Mộng Na thì đã vội vàng dùng tiếng Anh nói: “Tôi đã sửa vòi sen cho cô xong rồi, công tắc của nó hơi bị lỏng thôi, giờ đã có thể sử dụng rồi!”

“Ừm...” Tịch Mộng Na nhìn về phía Triệu Ngọc rồi nói: “Vậy thì tốt, tôi đi tắm đây! Triệu Ngọc, ở đây tôi chẳng có một người bạn nào cả, nếu như anh có hành động gì thì có thể gọi tôi đi cùng hay không?”

“Đương nhiên là không thành vấn đề rồi!” Triệu Ngọc vui vẻ đồng ý: “Trong số những người này chỉ có hai chúng ta mới tới, nên không có mâu thuẫn về lợi ích, cho nên đương nhiên là hai chúng ta phải kết thành đồng minh rồi!”

“Ha ha... Kết thành đồng minh!” Tịch Mộng Na vui sướng đập tay với Triệu Ngọc, rồi sau đó trở về phòng tắm rửa.

Nhưng mà, đợi tới khi Triệu Ngọc quay lại thì bỗng dưng nhìn thấy được một cảnh tượng khác.

Chỉ thấy trong bóng tối ở cuối hành lang, Jacob to con vứt điếu thuốc chỉ mới rít được một nửa xuống đất rồi dùng chân dập tắt đầu thuốc lá, sau đó duỗi tay phải ra, bắt tay thật chặt với một người khác.

Mà người đứng ở phía đối diện Jacob không phải là người nào khác, mà chính là tên đặc công Hàn Quốc Lee Bon Seong đó.

Triệu Ngọc phát hiện ra bọn họ thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy Triệu Ngọc. Trong mắt Jacob lập tức lộ ra ánh sáng hung ác...

Hỏng bét rồi...



Trong lòng Triệu Ngọc giật thót, xem ra người đang bận tìm đồng minh cũng không chỉ có một mình hắn thôi đâu...