Cuồng Thám

Chương 1309: Chương 1309MỤC ĐÍCH CỦA HUNG THỦ





Lâu đài Grimm, ngoài cửa phòng sách tầng hai.

Ngoài Juliet đang giúp đỡ xử lý thi thể không có ở đây ra thì tất cả những trinh thám khác đều đang có mặt.

“Tôi nói, thế này không được nhỉ?” Miêu Khôn liếc mắt nhìn mọi người rồi nói: “Chúng ta có nhiều người như vậy mà đều đi vào đây, chắc chắn sẽ phá hủy chứng cứ. Mấy người đều là người trong nghề thì hẳn sẽ biết đạo lý chỉ với một chi tiết nho nhỏ thôi là đã có thể trở thành mấu chốt để phá án rồi chứ!”

“Đúng vậy.” Trung úy Kangteuk gật đầu nói: “Người của tôi đã xem xét rồi, nếu như tiểu thư Molly muốn đi đến bên vườn hoa nhỏ đó thì hoàn toàn có thể đi từ chính phòng của cô ấy, hoặc là đi từ tầng một ra ngoài, không cần phải đi qua phòng sách!”

“Nói cách khác.” Tani Ichiro phụ họa theo nói: “Mặc dù nơi này chưa chắc là hiện trường xảy ra vụ án nhưng rất có thể là đang giấu tin tức vô cùng quan trọng.”

“Cho nên…” Miêu Khôn nắm lấy bả vai Triệu Ngọc, nói với Trung úy Kangteuk: “Nghe tôi đi, hãy để cho Triệu thần thám nhà tôi làm đi! Những vụ án qua tay cậu ấy thì còn chưa có vụ nào là không phá được đâu!”

“Ông đúng là giỏi khoác lác!” Jacob là người đầu tiên đứng ra phản đối: “Ban nãy, cậu ta còn nói tiểu thư Molly là tự sát nữa đấy! Cũng sắp trở thành chuyện hài kinh điển rồi!”

Jacob vừa nói như vậy thì mọi người đều cười ầm lên.

“Tuy nhiên...” Gương mặt Trung úy Kangteuk lộ ra vẻ khó xử nói: “Ông Miêu nói cũng không có sai, chúng ta có nhiều người như vậy, nếu như đi vào cả thì khó mà tránh khỏi sẽ làm hỏng hiện trường!”

“Tôi nói này, đây thì sao còn gọi là vấn đề gì?” Yusuf khôn khéo nói: “Mỗi một người đều có sở trường riêng, không cần phải phân công nhưng ít ra là có thể hợp tác mà! Thế này đi, mấy người chúng ta đây thay phiên đi vào kiểm tra một vòng, sau đó thu thập ý nghĩ của mỗi người thì chẳng phải đã có thể phát huy tối đa hóa được ưu thế của chúng ta rồi à?”

“Ừm... Có lý!” Trung úy Kangteuk dời ánh mắt về phía Triệu Ngọc rồi nói: “Nếu như vậy thì hay là để cho vị trinh thám ít đáng nghi nhất này vào trước đi! Những người khác tạm thời chờ ở ngoài cửa một chút...”

“Yes!” Miêu Khôn đắc ý hô lên một tiếng, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, điều tra cho thật tốt nha! Đừng lại khiến ta phải thất vọng nữa!”

Lúc này, có người đã lấy bao tay và giày tới cho Triệu Ngọc mang vào, sau đó hắn được một vị cảnh sát đặc công dẫn đi vào trong phòng sách.

Phòng sách là của Grimm, diện tích quả là không nhỏ, trên giá sách ở bốn bức tường gần như được bày đủ loại sách. Đương nhiên, trừ sách ra thì còn có rất nhiều đồ trang trí có giá trị không rẻ, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở của quý tộc nước Anh.

Rắc rắc, rắc rắc...

Nhân viên cảnh sát phụ trách chụp ảnh, mỗi lần chụp xong một khu vực thì mới cho phép Triệu Ngọc tiến lên kiểm tra.

“Đèn vẫn luôn được tắt hết à?” Triệu Ngọc quay đầu dùng tiếng Trung hỏi một câu.

Sau khi được Miêu Khôn phiên dịch lại thì chẳng mấy chốc hắn đã nhận được câu trả lời, lúc các nhân viên cảnh sát tới nơi này kiểm tra thì đèn đúng là đã tắt rồi.

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát hết toàn bộ vật phẩm được bài trí ở nơi này qua một lần, phát hiện tất cả mọi thứ đều ngay ngắn có trật tự, không có bất kỳ dấu vết tán loạn.

Ở giữa phòng sách có đặt một bàn làm việc theo kiểu châu Âu rất to, nặng nề, trên mặt bàn cũng có đặt một ít đồ dùng văn phòng phẩm rất ngay ngắn, trông có vẻ như không có người động tới.

“Cửa sổ vốn mở đúng không?” Lúc này, Tịch Mộng Na đứng ở cửa nhắc nhở Triệu Ngọc: “Có phải tiểu thư Molly trèo từ nơi đó ra ngoài không?”

Triệu Ngọc đã sớm nhìn thấy cửa sổ rồi, ở bên trong căn phòng sách sang trọng này có tổng cộng hai cánh cửa sổ, trong đó có một cánh cửa sổ ở sát bên trái đang rộng mở.

Triệu Ngọc đi tới bên cạnh cửa sổ kiểm tra, cũng không phát hiện ra có đồ vật nào khác thường cả.

“Mặc dù là tầng hai...” Triệu Ngọc nhíu mày lại nói: “Nhưng ít ra cũng cao bốn mét, đâu có khả năng nhảy thẳng xuống đúng không?”

“Đúng.” Kangteuk ở cửa nói: “Chúng tôi đã kiểm tra từ bên ngoài, phía bên dưới cửa sổ không có dấu chân, rất có thể tiểu thư Molly đã đạp lên ống khói trên tường bên ngoài mà trèo sang những nơi khác để nhảy xuống!”

“Vậy à?”

Triệu Ngọc khom người thò ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đã thấy được một cái ống khói từ phía dưới cửa sổ, nếu như đạp lên trên đó cũng đủ cho một người đứng, quả thực là có thể đi theo mép ống khói để đi được rất xa.

Trước đó, Miêu Khôn đi từ phòng ông tới phòng của Triệu Ngọc cũng là giẫm lên ống khói như thế này.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy cái ống khói này thì khiến Triệu Ngọc vô cùng nghi ngờ.

Dường như có rất nhiều chỗ rất vô lý thì phải?

Hắn thầm suy nghĩ trong lòng, tiểu thư Molly đi ra ngoài gặp một người thần bí, nhưng không biết người này muốn giết bản thân, nghe thì dường như có hơi không hợp tình hợp lý.

Nếu như người thần bí này chính là một trong rất nhiều khách khứa ở đây, vậy thì... tại sao tiểu thư Molly phải lựa chọn gặp mặt trong vườn hoa nhỏ ở bên ngoài chứ?

Dường như chỉ cần đi dọc theo ống khói này là có thể đi đến chỗ phòng ngủ của các khách khứa mà?

“Này!” Lúc này, tiếng hô to của Jacob đã phá vỡ mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Cậu kiểm tra xong chưa vậy? Nếu như không nhìn ra cái gì thì mau đổi người khác đi! Đừng có làm lãng phí thời gian...”

“Cậu cút đi!” Miêu Khôn mắng: “Giục cái gì mà giục chứ? Thám tử nào khi điều tra án mà không cần phải suy nghĩ nghiêm túc một chút hả?”

“Hai người đừng có cãi nhau ầm ĩ nữa có được không...” Tani Ichiro không nhịn được mà trách cứ: “Có thời gian gây gổ thì không bằng suy nghĩ vụ án chút đi. Rất có thể là vụ án này không hề đơn giản như chúng ta suy nghĩ như vậy đâu! Cho dù không quan tâm đến người chết thì ít nhất cũng phải để tâm đến bản thân mình chứ?”

Đúng ha!

Một câu nói của Tani Ichiro đã nhắc nhở Triệu Ngọc, từ khi xảy ra vụ án thì Triệu Ngọc vẫn luôn cảm thấy không thích hợp lắm.

Bởi vì cho dù thật sự có án mạng mưu sát thì hắn cũng hoàn toàn không ngờ rằng người chết sẽ là tiểu thư Molly!

Mặc dù không thể xem là được bảo vệ nghiêm ngặt nhưng ít ra tiểu thư Molly thuộc một vị trí khá là an toàn, có nhiều nhân viên đặc công bảo vệ như vậy, bên trong bên ngoài lâu đài đều có rất nhiều camera nữa.

Dưới tình huống này, nếu muốn âm thầm giết chết tiểu thư Molly mà không cho ai biết thì vốn là không có cách nào cả.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Triệu Ngọc mới cho rằng đây là một trò đùa dai của Grimm, tiểu thư Molly chết cũng là đang diễn trò thôi.

Nhưng mà sự thật quá khắc nghiệt, bây giờ đã có thể chứng thật rằng tiểu thư Molly là thật sự bị người giết hại, điều này không khỏi làm cho Triệu Ngọc phải suy nghĩ nhiều hơn.

Đầu tiên, điểm quan trọng nhất chính là mục đích của hung thủ, tại sao hung thủ phải mạo hiểm lớn như vậy, giết chết tiểu thư Molly chứ?

Mặc dù nhược điểm của mấy người này đều bị tiểu thư Molly nắm trong tay, nhưng người nào cũng biết Molly không phải đại biểu cho bản thân, mà là cả tổ chức tình báo nước Anh.

Cho nên chỉ giết một mình Molly vốn không thể giải quyết được vấn đề!

Ngoài ra, Triệu Ngọc không tin hung thủ giết người chỉ là để khiêu khích mấy thám tử là bọn họ!

Lý do này quá hoang đường, chỉ có kẻ điên mới có thể làm như vậy...

Vậy thì... Rốt cuộc mục đích giết người của hung thủ là cái gì đây?

Mục đích không rõ ràng, kết hợp với biểu hiện khác thường của Molly, cùng với quẻ “Càn Khôn” chưa từng có trong lịch sự mà mình đã mở ra, đã đủ khiến cho Triệu Ngọc cảm nhận được một loại dự cảm chẳng lành rồi.

Quẻ “Càn Khôn” biểu hiện cho một sự kiện vô cùng lớn, rất có thể là liên quan đến cái chết của Molly!

“Các vị.” Nhưng vào đúng lúc này, Trung úy Kangteuk bỗng nhiên giơ một chiếc máy tính bảng lên nói với mọi người: “Đây chính là đoạn video quay lại lúc tiểu thư Molly đi vào phòng sách tối hôm qua, mọi người đến xem đi!”

Nói xong, anh ta chuyển máy tính bảng cho mọi người để mọi người xem video trên đó.

“Ơ kìa? Thật sự là kỳ quái!” Tani Ichiro chỉ vừa mới nhìn một cái là đã phát hiện ra vấn đề rồi: “Nhìn thần thái và vẻ mặt của tiểu thư Molly... Không giống như là lén lén lút lút mà nhỉ?”

“Đúng vậy.” Người da đen Cisse nói: “Trên mặt tiểu thư Molly có vẻ mệt mỏi, mắt buồn ngủ thờ thẫn, hẳn là cả buổi tối không ngủ!”

“Cô ấy đang cầm một tập tài liệu trong tay.” Tani Ichiro còn nói: “Đêm hôm khuya khoắt cầm một xấp tài liệu trong tay đi vào phòng sách, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh... Chẳng lẽ...”

“Tài liệu? Tài liệu đâu?” Ánh mắt Miêu Khôn chợt sáng lên, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, mau thử tìm xem xấp tài liệu đó có còn ở bên trong hay không?”