Bên đài phun nước, Yusuf phát ra một tiếng hét thảm, sau đó té ngã xuống đất ngay lập tức.
“Không đúng, bị dao găm đâm vào phổi, ông sẽ không thể kêu lên được tiếng nào!” Tani Ichiro dùng bàn tay ra dấu thành con dao, nói với Yusuf đang ngã dưới đất: “Nhưng mà tư thế chắc là đúng rồi đấy! Nếu như tôi tấn công đột ngột từ sau lưng, như vậy thì lưng của ông hẳn là phải hướng lên trên mới đúng!”
“Nhưng mà...” Jacob vê cái cằm bóng nhẫy đen nhánh của anh ta và nói: “Cô Molly là lưng hướng xuống, ngửa mặt mà ngã xuống, đây là vì sao? Sau khi hung thủ sát hại cô ấy, lại xoay người cô ấy lại à?”
“Tình huống cụ thể... thì phải xem báo cáo khám nghiệm tử thi rồi!” Tani Ichiro nói: “Không biết tại sao mà tôi luôn cảm thấy vụ án này hơi có vấn đề! Chỗ nào cũng rất kỳ lạ...”
“Để tôi nói với ông là chỗ nào kỳ lạ đi!” Sevan Barker xoay người nói với Trung úy Kangteuk: “Trung úy, hỏi anh một chuyện, Grimm có còn anh chị em hay là người con riêng nào nữa không?”
“Ừm... Anh có ý gì hả? Chẳng lẽ anh cho rằng bởi vì cô Molly được kế thừa di sản nên mới bị sát hại à?” Kangteuk lắc đầu nói: “Ai cũng đều biết là hiệp sĩ Grimm chỉ có một người thừa kế hợp pháp là cô Molly thôi!”
“Ồ…”
“Này, có phải anh đang muốn nói...” Kangteuk thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Là quân đội nước Anh cố ý sát hại cô Molly không? Mục đích là để chiếm đoạt tài sản của gia tộc Grimm à? Chẳng lẽ...” Bỗng nhiên trong mắt Kangteuk thoáng hiện lên vẻ tràn đầy thù địch: “Trong ấn tượng của các ông, Đế quốc Anh chính là như vậy ư?”
“Không, không, không... Tôi không có ý như vậy!” Sevan Barker vội vàng giải thích: “Ý của tôi là...”
“Nói cho mọi người biết vậy!” Trung úy Kangteuk kích động nói: “Cô Molly vốn không để mắt đến những di sản này, cô ấy đã thỏa hiệp với cơ quan từ thiện của nước Anh là sẽ tình nguyện quyên tặng 90% toàn bộ di sản của Grimm!”
“Kể cả... Kể cả những viên kim cương kia, cô Molly cũng chưa từng muốn độc chiếm, đã ngầm đồng ý cho chính phủ nước Anh từ sớm rồi...”
“Cho nên, cô Molly là một vị lãnh đạo làm cho mọi người khâm phục, đáng để tôn kính! Mọi người vì phá án thì có thể đưa ra những suy đoán hợp lý, nhưng mà...” Kangteuk hung hăng nói: “Tuyệt đối không thể bôi nhọ thái độ làm người của cô Molly, tôi không cho phép việc này xảy ra.”
“Tôi... Tôi, tôi, tôi không có ý đó...” Sevan Barker tỏ ra vô tội, nói: “Ý của tôi là vào cái đêm mà hiệp sĩ Grimm mất, không phải là còn có luật sư ở đó hay sao? Có phải những vị luật sư đó đã để lộ tin tức dẫn sát thủ đến không?”
“Không thể nào!” Kangteuk nói như đinh đóng cột: “Người của văn phòng luật sư đã bị cơ quan tình báo khống chế từ lâu rồi, phải chờ chúng ta tìm được kim cương thì bọn họ mới được bỏ lệnh cấm!”
“Ồ... Ồ...” Sevan Barker gật đầu như thật, vui mừng vì bản thân không có chọc tức vị sĩ quan này. Dù nói thế nào thì trước mắt Kangteuk vẫn là người lãnh đạo cao nhất trên hòn đảo này, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể đắc tội được.
“Các vị.” Trung úy Kangteuk hướng mặt về mọi người nói: “Tiếp theo, chúng ta sẽ dựa theo sự đề nghị của anh Lee Bon Seong để hỏi từng người một!”
“Tôi nghĩ mọi người đều là người trong nghề, hiểu rõ chúng ta chỉ chú trọng sự việc. Đương nhiên cũng xin mọi người hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ sự riêng tư của mỗi vị khách, hơn nữa cũng bảo đảm cho sự an toàn của mọi người!”
“Ồ, còn nữa...” Anh ta lại bổ sung thêm: “Để cho công bằng thì vẫn nên để người của tôi đến làm đi! Mọi người chỉ cần phối hợp cho tốt là được rồi.”
“Đợi đã...” Kangteuk nói xong, ngay lập tức đã có người đưa ra ý kiến, Tani Ichiro nói trước tiên: “Tôi nghĩ là trước khi hỏi thì cần phải kiểm tra lại phòng của ông Grimm và cô Molly đã! Hai nơi này đều có khả năng là nơi cất giấu manh mối của vụ án mưu sát!”
“Đúng!” Tịch Mộng Na phụ họa theo: “Nếu như đã có khả năng vậy thì chúng ta còn cần phải xem lại phòng giám sát đã. Tôi thấy dù là camera theo dõi không nhiều, nhưng hung thủ cũng không thể nào đi lại thoải mái được, có lẽ sẽ để lại dấu vết gì đấy thì sao?”
“Hừ! Các ông suy nghĩ thật là chu đáo nhỉ!” Bỗng nhiên Kangteuk biến sắc, nói: “Có biết là vừa rồi cho các ông đi vào mật thất của Grimm là tôi đã làm trái với kỷ luật rồi không hả?”
“Cho nên, tôi không thể tiếp tục phạm sai lầm được nữa, hiệp sĩ Grimm đã biết rất nhiều tình hình quân sự cơ mật, tôi không thể không suy xét xem là trong các ông có ai muốn thừa cơ đục nước béo cò hay không!”
Kangteuk vừa nói như vậy thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, e ngại mà liếc nhìn lẫn nhau.
“Anh nói là... Hung thủ muốn thừa dịp phá án để điều tra tin tức của Grimm à? Cái này cũng quá...” Tịch Mộng Na cắn môi, lắc đầu nói: “Được rồi, tôi không nên xem camera gì nữa!”
“Hừ.” Jacob nhếch mép rầy rà: “Ngoại trừ chiếc Norton 500 kia ra thì những thứ trong mật thất đều là đồ bỏ đi, mấy người còn sợ chúng tôi biết thứ gì nữa hả? Là tình hình trong cuộc tuyển cử thủ tướng nước Anh hay là danh sách phân công của gián điệp ở các nơi trên thế giới hả?”
“Mẹ nó chứ, đây không phải là đóng phim điện ảnh đâu, chúng tôi chỉ muốn phá án nhanh hơn mà thôi! Đương nhiên là còn kim cương nữa...”
“Yên tâm, tôi còn muốn nhanh chóng phá được án, nhanh tìm thấy hung thủ hơn bất kỳ người nào trong các ông! Nhưng mà...” Kangteuk vỗ súng lục bên hông của mình, dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Bắt đầu từ bây giờ chỉ có thể làm theo cách của chúng tôi mà thôi!”
“Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi, bây giờ chúng ta quay lại pháo đài thôi!”
“Đợi một chút…”
Ai ngờ, lúc này, Triệu Ngọc bỗng nói chuyện, hắn không biết tiếng Anh, lại vẫn nói ra một chữ “Stop”.
“Lại làm sao nữa hả?” Kangteuk nhíu mày, rõ ràng là hơi không vui.
“Ừm... Tôi còn có một chuyện riêng cần phải giải quyết!” Triệu Ngọc chỉ vào Jacob và nói: “Lúc trước mọi người đều nghe thấy cả rồi đấy, tên này nói là muốn bái tôi làm thầy đó! Tôi thấy bây giờ ít nhất anh cũng phải biểu thị gì đó một chút chứ nhỉ?”
“Cái gì?” Kangteuk bày tỏ là mình nghe không hiểu.
“Đúng, đúng, đúng. Thiếu chút nữa là đã quên chuyện cần làm rồi!” Chỉ có riêng Miêu Khôn là sợ thiên hạ không loạn, vội vàng tiến lên phiên dịch lại một lần, sau đó chỉ vào Jacob rồi nói: “Triệu Ngọc là nửa đệ tử của tôi, sau này cậu chính là đồ tôn của tôi! Cháu ngoan, còn không dập đầu với sư phụ của con nhanh đi?”
“Ông! Ah...” Sau khi Jacob nghe rõ ràng, lập tức giống như một con bò đực đang nổi điên, tức đến nỗi gân xanh trên tay và cổ đều nổi cả lên. Nhưng mà, quả thật là lúc trước anh ta đã khoa trương ba hoa khoác lác, bây giờ lại không thể nổi giận được, tức đến run cả người, không nén được cơn giận…
“Còn ngây ra đó làm gì hả? Còn không nhanh khấu đầu lạy tạ sư phụ hả?” Miêu Khôn lại dây dưa không dứt: “Nói không giữ lời mà cậu còn mặt mũi để sống tiếp nữa à?”
Lúc này, Trung úy Kangteuk thấy lại sắp trình diễn một vở hài kịch nữa thì lập tức tiến lên, muốn mở miệng ngăn cản.
Nhưng mà ngay lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nói với Jacob: “Nếu không thì như vậy đi, nếu như anh thật sự không muốn bái tôi làm thầy, không muốn nhận Miêu Khôn làm sư gia, vậy thì... Anh hãy nói mật mã mà Grimm đã để lại cho anh với tôi đi!”
“Cái gì!?”
Bỗng nhiên nghe thấy Triệu Ngọc đưa ra một điều kiện như vậy, mọi người có mặt ở đây, kể cả Miêu Khôn đều cảm thấy sững sờ.
Kangteuk nghe thấy những lời này, lập tức cảm thấy hứng thú, vội dừng bước lại, hơn nữa còn ra hiệu cho thủ hạ của mình không cần ngăn cản.
“Tiểu Triệu Nhi... Con đây là... Đây là đang có ý gì vậy hả?” Miêu Khôn lén lút dùng tiếng Trung hỏi một câu.
“Tôi nói được thì làm được, chỉ cần anh nói mật mã cho tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện bái sư nữa!” Triệu Ngọc cười nhạt: “Dù sao thì tôi cũng chẳng hiếm lạ gì một tên đệ tử như anh!”
“Hừ!” Vốn dĩ vẻ mặt của Jacob đang giận dữ, bây giờ bỗng nghe thấy Triệu Ngọc đưa ra điều kiện như vậy mắt lập tức sáng lấp lánh, ngẩng đầu nói: “Được đấy! Cậu nói con số trên chìa khóa phòng của mỗi người ở salon trinh thám lần trước sao?”
“Lúc trước tôi còn thấy khó hiểu là tại sao trước đó còn cần Grimm tự mình bận tâm bố trí, sắp xếp phòng ở cho từng người...”
“Hóa ra là ông ta cũng có mưu tính khác!”
“Được rồi, có chơi có chịu.” Jacob mở tay ra, lớn tiếng nói: “Số trên chìa khóa của tôi là 6, bây giờ đã nói với cậu rồi, vụ đánh cược vừa rồi của chúng ta xem như là xóa bỏ toàn bộ!”
“Chuyện... Chuyện này cũng không thích hợp lắm nhỉ?” Miêu Khôn vừa nghe Jacob nói là con số mà không phải là chữ cái thì lập tức lắc đầu nói: “Nếu như cậu thuận miệng bịa ra một con số thì sao chúng tôi có thể xác nhận là thật hay giả được đây?”
“Hừ, đó chính là chuyện của mấy người!” Jacob vỗ ngực nói: “Jacob tôi làm người thế nào mọi người cũng không phải không biết chứ? Đã có lúc nào tôi nói thật chưa hả? Ha ha ha...”
“…”
Những người khác đều nghiêm túc nhìn một màn này, trên mặt mỗi người đều lộ ra những biểu cảm khác nhau, có người thậm chí còn lặng lẽ tính toán gì đó nữa...
.
“Ha ha, mười ba người chính là mười ba cái mật mã.” Jacob cười nói: “Tôi đã nói mật mã của mình cũng không có nghĩa là tôi nhất định sẽ mất quyền truy đuổi kim cương!”
“Cho nên, tôi đã mở cái đầu tiên ra cho mọi người rồi. Tiếp theo thì phải xem biểu hiện của mọi người thôi! Ha ha ha...”