Cuồng Thám

Chương 1329: Chương 1329CHỨNG CỨ Ở ĐÂU?





“Chờ chút, thật ngại quá...” Trước khi Triệu Ngọc mở miệng, bỗng nhiên Scott nói xen vào: “Có một điểm tôi vẫn chưa rõ lắm...

“Thần thám Trung Quốc à, nếu hung thủ đã đánh cô Molly ngất xỉu, vậy tại sao hung thủ không giết người trong đường hầm bí mật luôn?

“Dù sao cũng là giết người thôi mà, giết ở bên ngoài và giết ở trong đường hầm bí mật có khác gì đâu? Hơn nữa, có vẻ như... Giết người trong đường hầm bí mật có tính ẩn giấu cao hơn đúng không?”

Scott hỏi xong, những người có mặt tại đó đồng loạt gật đầu, hiển nhiên ai cũng có cùng câu hỏi tương tự.

Nhưng mà sau khi kiên nhẫn chờ Miêu Khôn phiên dịch xong, Triệu Ngọc lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bởi vì... Cửa sổ phòng sách vẫn còn mở!”

“...”

Câu nói này chẳng những khiến Scott thấy mơ hồ, cũng khiến những thám tử khác khó hiểu.

“Tôi cho rằng chắc chắn hung thủ cũng nghĩ như vậy!” Triệu Ngọc ngập ngừng rồi mới giải thích: “Nếu hung thủ sát hại cô Molly trong đường hầm bí mật, vậy thì chẳng khác nào xuất hiện vụ án mất tích trước rồi đến vụ án mưu sát sau. Nếu cô Molly bị mất tích thì chắc chắn cấp dưới của cô ta sẽ ra sức để tìm. Bởi vì camera có quay lại địa điểm cuối cùng mà cô Molly đặt chân tới là phòng sách, cho nên mọi người sẽ dễ dàng tìm thấy đường hầm bí mật. Mặt khác, hung thủ cũng không thể không lo lắng còn có người khác cũng biết chuyện đường hầm bí mật, sẽ nhanh chóng tìm đến đường hầm bí mật, phát hiện thi thể của cô Molly.”

“Cho nên thay vì để người khác đi tìm kiếm cô Molly bị mất tích ở khắp nơi thì chi bằng trực tiếp để chúng ta nhìn vào vụ án mưu sát bên ngoài phòng thì hơn. Vì thế, hung thủ mới mở cửa sổ của phòng sách nhằm đánh lạc hướng của mọi người cho rằng cô Molly tự mình đi ra ngoài từ cửa sổ, do đó đánh lạc hướng chú ý của chúng ta khỏi đường hầm bí mật!”

“Vì sao lại muốn đánh lạc hướng chú ý của chúng ta khỏi đường hầm bí mật?” Yusuf cố gắng suy đoán: “Có phải vì... đối với hung thủ mà nói thì đường hầm bí mật vô cùng quan trọng?”

“Trời...” Cisse mở to mắt: “Theo lời cậu nói, chẳng lẽ kim cương thật sự được giấu trong đường hầm bí mật sao?”

“Tôi nghĩ rằng...” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ đây chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi, hung thủ không muốn người khác biết chuyện về đường hầm bí mật, có lẽ vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là đánh lừa dư luận, không cho chúng ta định tính vụ án giết người chỉ là ngoài ý muốn!”

Sau khi Miêu Khôn phiên dịch lại thì mọi người từ từ hiểu được ý của Triệu Ngọc.

“Hung thủ hao tốn sức lực, không tiếc đổi giày cõng người ra khỏi đường hầm bí mật, đơn giản chỉ vì muốn tạo ra cảnh tượng giả.” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Để chúng ta cho rằng bản thân cô Molly có vấn đề gì đó, cô ta chết ở vườn hoa vào lúc nửa đêm là vì cô ta muốn đi gặp ai đó, hoặc là có âm mưu gì...”

“Có lý, có lý!” Tani Ichiro thán phục nói: “Lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy hiện trường vụ án đúng là đã nghĩ vụ án này rất phức tạp!”

“Đúng vậy, điểm tiêu chuẩn để đưa ra kết luận thật ra là hình ảnh cô Molly đi vào phòng sách!” Juliet gật đầu nói: “Nhưng chúng ta lại bỏ sót điểm này!”

“Trong đường hầm bí mật chỉ có dấu giày của cô Molly... Chứng minh hung thủ không đi vào phòng sách của Grimm bằng đường hầm bí mật!” Scott lại hỏi: “Vậy hung thủ đi vào kiểu gì?”

“Cửa phòng sách có camera, cửa đường hầm bí mật bị đóng chỉ có thể mở ra từ bên trong...” Triệu Ngọc không cần suy nghĩ mà trả lời: “Cho nên, hung thủ chỉ có một con đường đi vào phòng sách an toàn đó chính là...”

“Cửa sổ!” Vài vị thám tử nói ra câu trả lời gần như cùng một lúc.

“Tôi đã xem qua...” Tani Ichiro nói: “Cửa sổ của phòng sách là then chốt kiểu cũ, nếu sử dụng phương pháp xương gai hoặc là phương pháp nam châm sắt thì có thể nhẹ nhàng mở ra từ bên ngoài!”

“Được rồi, các người nói đủ chưa?” Lee Bon Seong không kiên nhẫn nói: “Được rồi, tôi tin suy luận của các người có lẽ là đúng. Nhưng mà...” Hắn ta quay sang chỗ Triệu Ngọc hỏi: “Cậu vẫn không đủ chứng cứ xác định hung thủ là con gái của Tịch Vĩ đúng không?”

“Hừ... Có phải con gái của Tịch Vĩ hay không còn chưa xác định được đâu!” Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm.

“Chuyện này...” Miêu Khôn cẩn thận nhìn Tịch Mộng Na, nhỏ tiếng lầm bầm: “Trước kia từng gặp... Hình như... Không khác biệt lắm, không khác biệt lắm...”

“Thần thám Trung Quốc...” Sevan Barker thúc giục hỏi: “Không phải cậu vừa mới nói, có chứng cứ có thể chứng minh cô người mẫu này là hung thủ giết người à? Chứng cứ đâu? Cậu mau lấy ra đi chứ?”

“Ha ha.” Triệu Ngọc muốn kiểm soát tiết tấu chậm rãi nói: “Các người chắc là rất muốn biết... rốt cuộc hung khí sát hại cô Molly bị hung thủ giấu ở đâu phải không?”

Chợt nghe thấy hung khí giết người, tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, tất cả mọi người dồn mọi sự tập trung lên người Triệu Ngọc.

“Chuyện đó mà còn phải nói sao?” Sevan Barker bĩu môi nói: “Chẳng lẽ... Cậu biết hung khí giấu ở đâu à?”

“Đương nhiên tôi không biết rồi!” Triệu Ngọc mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sau khi vụ án xảy ra, chúng ta vẫn luôn đi chung với nhau, làm gì thời gian đi tìm hung khí gì chứ?”

“Cậu nói chuyện nghe thú vị nhỉ...” Yusuf nhíu mày: “Nếu cậu cũng không biết hung khí ở đâu, vậy hỏi tới nó để làm gì?”

“Tôi không thấy có dao rọc giấy trong hộp đựng bút trong phòng sách của Grimm. Nhưng mà...” Triệu Ngọc lại cố ý nói sang chủ đề khác: “Tôi không thể đảm bảo, hung khí nhất định là dao rọc giấy. Cũng có khả năng là dao găm mà hung thủ mang theo bên người; cũng có khả năng... Là dao găm tùy tiện tìm đại trong đường hầm bí?”

“Cũng có thể là trộm trong bộ dụng cụ ăn uống lúc cơm trưa! Ha ha...” Cisse ngây ngô cười nói: “Dù sao hung thủ cũng là kẻ cắp mà!”

“Các vị...” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng cất giọng nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta sử dụng phương pháp giả thiết suy luận thử, nếu mọi người là hung thủ, sau khi giết người xong, mọi người sẽ xử lý hung khí như thế nào?”

“Trên hung khí thường sẽ có manh mối quan trọng.” Tani Ichiro nói đầu tiên: “Cho nên tuyệt đối không thể để lại hiện trường vụ án và những nơi gần đó. Nếu chúng ta đã chứng thật việc hung thủ giết người chỉ muốn đánh lừa dư luận, như vậy hung thủ càng không thể nào giấu hung khí ở chỗ chúng ta dễ dàng tìm thấy!”

“Nhưng mà...” Jacob nói: “Trên hòn đảo này có lắp rất nhiều camera, dù sao phạm vi hoạt động của hung thủ cũng có hạn. Hung thủ không thể nào mang hung khí đi quá xa được?”

“Mang giấu ở lâu đài cũng không phải ý kiến hay.” Juliet nói: “Trong lâu đài là nơi có nhiều camera nhất, chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị bại lộ mục tiêu ngay.”

“Như chúng ta suy đoán.” Tani Ichiro lại nói: “Hung thủ thông qua mặt tường nhô ra ngoài cửa sổ để chạy ra khỏi phòng, như vậy lúc đi về chắc chắn sẽ về phòng của mình!

“Vậy hung thủ mang hung khí về phòng mình thì càng không thể!” Vị tác giả người Nhật nói: “Ai cũng biết sau khi vụ án xảy ra, chắc chắn sẽ có người lục soát phòng của những người bị tình nghi, hành vi như vậy là hành vi ngu ngốc nhất.”

“Đúng rồi, hành lang ngoài phòng có trang bị camera!” Yusuf nói: “Chỉ cần về phòng thì không thể đi đến chỗ nào để giấu hung khí nữa! Cho nên chắc chắn sau khi hung thủ giết người xong thì sẽ giấu hung khí trên đường về phòng! Mà vườn hoa nhỏ cách phòng chúng ta không đến một trăm mét, nếu thực sự giấu hung khí ở gần đó thì có thể qua mắt chúng ta sao?”

“Đối với khu vực này, phàm là chỗ nào mà camera không ghi lại được, chúng tôi cũng đã lục soát hết tất cả.” Trung úy Kangteuk trả lời: “Nhưng không phát hiện bất kỳ vật gì!”

“Có phải là... đào hố chôn rồi không?” Cisse vội hỏi.

“Hung khí là kim loại.” Kangteuk trả lời: “Chúng tôi đã sử dụng máy dò xét kim loại nhưng cũng không tìm được!”

“Không tìm được là đúng rồi!” Triệu Ngọc không đợi Miêu Khôn phiên dịch cho mình, đã vội nói: “Ở chỗ đó, các người không thể nào tìm ra được!”

“Chẳng lẽ cậu muốn nói...” Lee Bon Seong cười lạnh: “Hung khí không phải kim loại?”

“Không!” Triệu Ngọc đã có dự tính trước: “Tôi chỉ muốn nói, hay là để tôi nói cho mọi người biết rốt cuộc hung thủ đã giấu hung khí ở đâu!”