“Nói thật với các ông vậy, tôi đến từ địa ngục.” Triệu Ngọc chống nạnh, miệng lưỡi lại bắt đầu dẻo quẹo: “Là Ngọc Hoàng đại đế với thánh mẫu Maria liên danh đảm bảo, à không... liên danh đề cử, cử tôi đến đây để trừng trị đám người khốn nạn các ông đấy!”
“Sao, sợ rồi à?”
“Nếu như sợ, tôi khuyên các ông nên mau chóng nộp vũ khí đầu hàng, quỳ xuống xin tha thứ, nếu không, các ông đừng ai hòng sống sót! Chọc giận Triệu Diêm Vương của các ông, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy...”
...
Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, xung quanh cực kỳ lúng túng.
Đặc biệt là cái cô Tịch Mộng Na kia, cô ta đen mặt nhìn Triệu Ngọc, đối với biểu hiện gần như điên cuồng này của Triệu Ngọc, cô ta cảm thấy không thể lý giải.
“Mộng Na... khụ khụ...” Nhìn thấy tình cảnh này, Tịch Vĩ bất đắc dĩ nói: “Hay là chúng ta giết hết cả hai đi? Loại người này, còn giữ lại làm gì nữa?”
Nói xong, Tịch Vĩ chỉ chỉ đầu mình, ý là có lẽ Triệu Ngọc là một tên mắc bệnh thần kinh.
“Ừm...” Ánh mắt Tịch Mộng Na nhìn Triệu Ngọc phức tạp, dừng như hơi không nỡ...
Thực ra, sở dĩ Triệu Ngọc tỏ ra điên cuồng như vậy là vì trong lòng hắn đã quyết định xong từ lâu.
Đối mặt với nhiều kẻ địch ở trên du thuyền, hắn sớm đã nhanh chóng đưa ra một quyết định mạo hiểm, cho rằng nếu như bản thân muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề một cách triệt để thì chỉ có một cách có thể thực hiện, đó chính là dựa vào đạo cụ siêu cấp của mình, áp dụng thủ đoạn cực đoan đột kích ngược!
Bao vây xung quanh đều là biển rộng mênh mông, một mực bỏ trốn căn bản không phải là cách.
Mặc dù bản thân dễ dàng thoát thân, nhưng nói cho cùng, hắn còn phải suy nghĩ đến cha vợ Miêu Khôn, không thể để cho Miêu Khôn xảy ra nguy hiểm, cũng không thể để cho Miêu Khôn biết mình có nhiều công năng đặc dị như vậy.
Vì thế, hắn đã chuẩn bị xong áo chống đạn, máy bay, áo tàng hình cùng một loạt đạo cụ siêu cấp từ lâu, dự định chọc giận đối phương bằng lời nói trước, sau đó lợi dụng ưu thế áo chống đạn của mình để nhảy ra khỏi thuyền với Miêu Khôn, sau đó, hắn sẽ tàng hình bay trở về du thuyền, đại khai sát giới, giống như lúc hắn đã làm trên máy bay trực thăng.
Hừ!
Trong hoàn cảnh trái ngang, không phải anh chết thì là tôi sống!
Xem tình hình trước mắt, Triệu Ngọc không thể giữ lại điều gì nữa, đạo cụ nên dùng thì không thể keo kiệt cái nào.
Chính bởi vì có dự định dốc toàn lực, Triệu Ngọc mới ăn nói ngông cuồng, khiến cho người khác tưởng rằng mình là một tên điên như thế.
Mà vào lúc ăn nói dẻo quẹo, Triệu Ngọc vẫn luôn để ý đến tư thế tay của Tịch Vĩ, chỉ cần ông ta hạ tay xuống, ra lệnh cho binh sĩ nổ súng, vậy hắn liền khởi động máy bay và áo chống đạn trước tiên, dẫn theo Miêu Khôn nhảy xuống biển!
Nhưng mà, thế nhưng, thế nhưng mà...
Vào lúc Tịch Vĩ đang muốn hạ tay xuống, theo tiếng nước ào ào, một tên thợ lặn cầm theo cây giáo săn cá, đột nhiên bò lên boong thuyền.
Hả?
Thợ lặn đến, lập tức làm đảo lộn tiết tấu của Tịch Vĩ, đồng thời thu hút sự chú ý của một bộ phận binh sĩ.
Nhưng thợ lặn này giống như bị thương, vừa mới bò lên boong thuyền, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà nằm đó bất động...
“Nhanh...” Scott đứng ở đầu thuyền thấy vậy, vội vàng ra lệnh với thủ hạ: “Qua đó xem thử! Sao lại chỉ có một tên quay về, còn một tên đâu?”
Kết quả, Scott vừa dứt lời, trên thuyền đột nhiên xuất hiện biến cố động trời! Không biết từ khi nào, một tên binh sĩ ở phía sau Scott đột nhiên xông tới phía trước, một cước đá Scott bay ra ngoài!
Một cước này vô vùng tàn nhẫn, mặc dù cơ thể Scott rất nặng, nhưng vẫn từ trên đầu thuyền nặng nề rơi xuống boong thuyền, không rên rỉ tiếng nào, lập tức ngất đi.
Mà cùng lúc Scott bị đá bay, tên binh sĩ đá bay ông ta lại cầm lấy khẩu súng, lập tức bắn liên tục mấy phát đạn, bắn ngã mấy tên binh sĩ khác ở gần đầu thuyền!
Kỹ thuật bắn của người này vừa nhanh vừa chuẩn, mấy tên binh sĩ đó căn bản không chút phản ứng, toàn bộ đều bị bắn trúng chỗ hiểm, chết ngay lập tức.
A!?
Đối mặt với đòn tập kích đột ngột như vậy, các binh sĩ trên thuyền đều không kịp đề phòng, một tên binh sĩ trên boong thuyền vừa định quay người nổ súng thì tên thợ lặn nằm dưới đất lại đột nhiên cử động!
Hắn ta giơ cây giáo săn cá lên, vèo một cái, đầu giáo đâm trúng tên binh sĩ nổ súng, gần như là đâm xuyên qua, chết ngay tại chỗ!
A?!
Hai cha con Tịch Vĩ đứng rất gần đầu thuyền, vừa thấy tên thợ lặn đột nhiên phản bội, không khỏi luống cuống tay chân, vội vàng lui về sau.
Những binh sĩ khác lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng móc súng ra, vừa bảo vệ lão đại, vừa chuẩn bị phản kích.
Nhưng mà, trong nháy mắt, chỗ đuôi thuyền lại đột nhiên xuất hiên một người phụ nữ mặc đồ binh sĩ.
Người phụ nữ kia có dáng người lực lưỡng, tay mang theo một khẩu súng trường, cứ như là bạn gái của Schwarzenegger.
Vừa mới xuất hiện, cô ta liền đứng ngoài lan can nổ súng! Kỹ thuật bắn của người phụ nữ càng thêm chuẩn, gần như không trượt phát nào, chỉ nháy mắt đã bắn ngã mấy tên địch ở gần đó...
Pằng pằng...
Đoàng đoàng đoàng...
Sau đó, đầu thuyền và đuôi thuyền đánh gọng kìm, thủ hạ của Tịch Vĩ gần như toàn quân bị diệt trong chớp mắt, chỉ còn lại hai cha con ông ta và Tịch Mộng Na vẫn còn đứng ở giữa boong thuyền.
Ban đầu, Tịch Mộng Na muốn đánh trả, nhưng vạn lần không ngờ được người của mình gục ngã nhanh đến vậy, nháy mắt chỉ còn lại cô ta và Tịch Vĩ, hơn nữa trong tay mình lại không có vũ khí, nhìn thấy không thể cứu vãn nữa, chỉ đành từ bỏ ý nghĩ này.
Miêu Khôn có tầm nhìn xa nhất, vừa nhìn thấy trên thuyền xảy ra sự cố, liền kéo Triệu Ngọc bò dưới mặt đất.
Lúc này thấy trận đấu cơ bản đã kết thúc, ông mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ mấy người tập kích vừa rồi rốt cuộc là ai?
“Mẹ nó! Thì ra là các ông!” Sau khi nhìn rõ, Miêu Khôn mới thở dài một hơi, hoàn toàn yên tâm.
Triệu Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy rõ người đến là ai: cái người ngụy trang thành thợ lặn chính là người Latinh Sevan Barker; người sử dụng súng đứng ở đầu thuyền chính là đặc công người Hàn Lee Bon Seong; Mà người bắn súng trường ở đuôi thuyền, đương nhiên là sư tỷ Dagger người Pháp Juliet!
“Này! Làm cái trò gì đó! Lại đây!”
Một giây sau, cùng với tiếng quát to, trên thân thuyền phía bên phải lại có một tên lực lưỡng cầm súng máy chạy ra, chính là Jacob đến từ Đông Âu.
Jacob vừa thấy cuộc chiến đã kết thúc, lập tức ngửa mặt lên trời căm phẫn: “Sao lần nào cũng vậy! Không chừa tên nào cho tôi cả? A!!!”
“Ừm...”
Nhìn thấy biến động bất ngờ trên boong thuyền, có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ của Tịch Vĩ, ông ta tức giận giơ cây ba-toong trên tay lên cao, muốn nói gì đó.
Nhưng mà, cây ba-toong đó vừa giơ lên lại đột nhiên bị Miêu Không xông tới giật lấy.
Ngay sau đó, Miêu Khôn không nói lời nào, trực tiếp ném cây ba-toong xuống biển.
“Hừ! Lão già kia, đừng tưởng ta không biết!” Miêu Khôn đắc ý cười: “Trong cây ba-toong đó của ông nhất định có ám khí! Tôi đã thấy ngứa mắt nó từ lâu rồi!”
“Ông... ông...”
Mất đi ba-toong, cả người Tịch Vĩ run rẩy, mắt thấy đứng không vững, sắp té ngã, may có Tịch Mộng Na kịp thời bước lên đỡ lấy ông ta!
“Ha ha ha... Triệu Ngọc à!” Đợi sau khi thấy bản thân chuyển nguy thành an, Miêu Khôn lập tức giơ ngón tay cái với Triệu Ngọc, khen ngợi nói: “Mỏ quạ đen của cậu cũng từng được khai quang à? Sao cậu biết sẽ có người đến cứu chúng ta chứ? Lợi hại, lợi hại...”
“Cái này...” Vào lúc này, trong lòng Triệu Ngọc đặc biệt khó chịu. Hắn nghìn vạn lần không ngờ đến sẽ có kết cục này? Vừa cảm thấy hơi vui mừng, lại vừa cảm thấy tiếc nuối vì bản thân giả ngầu không thành!
Có điều, niềm vui mừng của hắn chỉ kéo dài vài giây, Triệu Ngọc lại chợt cảm thấy bất thường. Bởi vì, hắn chợt phát hiện ánh mắt của đám người Lee Bon Seong đều nhìn chằm chằm vào rương kim cương trên tay Tịch Vĩ!
Kim cương trong rương báu chiếu sáng rực rỡ, giống như một con yêu tinh có thể mê hoặc lòng người vậy...