Cuồng Thám

Chương 1363: Chương 1363





ĐẠI THÔNG MINH VÀ TIỂU THÔNG MINH

Đáng chết!

Sở dĩ Triệu Ngọc cảm giác bầu không khí không ổn, ngoại trừ những người này nảy sinh lòng tham với kim cương ra, cũng bao gồm cả ân oán giữa Miêu Khôn cùng Jacob và Lee Bon Seong.

Hai người này vốn hận Miêu Khôn đến thấu xương, giờ phút này lại thêm sự chia rẽ của Tịch Vĩ, một trận nội chiến chỉ sợ là không thể tránh khỏi.

Cứ cho là Jacob và Lee Bon Seong biết rõ tất cả đều là sự chia rẽ của Tịch Vĩ, nhưng bởi vì mâu thuẫn vẫn đang tồn tại, cho nên hai người vẫn hung hăng đi về phía Miêu Khôn.

“Đừng... Đừng đừng đừng...” Sevan Barker thấy tình thế không ổn, liền đứng ở chính giữa khuyên can nói: “Giải quyết với nhau cũng phải xem tình hình chứ, đừng quên tình cảnh hiện tại của chúng ta, các ông sẽ không ngây thơ như vậy chứ?'

“Người Latinh kia, không có chuyện của ông!” Jacob không khách sáo đẩy Sevan Barker qua một bên, quát to: “Ông trông coi hai cha con Tịch Vĩ là được rồi!”

“Đừng, đừng, đừng...” Sevan Barker còn muốn khuyên can, nhưng sức lực Jacob quá lớn, ông ta rất nhanh bị đẩy sang một bên.

Triệu Ngọc thấy thế, liền nhặt lấy một khẩu súng trường dưới mặt đất.

“Triệu Ngọc!” Ai ngờ, Miêu Khôn lại chạy đến, giữ lấy khẩu súng trường của Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Con đừng làm bậy, ở đây không có chuyện của con!”

Mẹ nó...

Triệu Ngọc nhìn thấy thái độ dứt khoát của Miêu Khôn, trong lòng thầm chửi, cha vợ à, lúc này là lúc nào rồi còn ra vẻ nữa làm gì? Chẳng lẽ... Ngài còn muốn đọ sức với hai người này ư?

“Này!” Juliet cũng nóng lòng, xông về phía hai người Jacob quát: “Các người có phải điên rồi không? Không hiểu đây là sự chia rẽ của Tịch Vĩ à? Tuyệt đối đừng làm bậy!”

“Hừ!” Lee Bon Seong hừ lạnh một tiếng, hung tợn trừng mắt với Miêu Khôn nói: “Chuyện giữa tôi và Miêu Khôn không liên quan tới kim cương! Đây là ân oán cá nhân giữa chúng tôi!”

“Đúng!” Mắt Jacob lóe lên như mắt sói, nắm đấm kêu rôm rốp: “Dù sao người thiếu nợ cũng phải trả! Female Miêu, chuẩn bị để trả nợ chưa?”

“Hừ!” Ai ngờ, Miêu Khôn cũng ra sức hừ lại một tiếng, khinh miệt trả lời: “Nếu như các người đã u mê không tỉnh ngộ, vậy thì hôm nay để tôi hóa giải cho các người vậy!”

“Hừ, dõng dạc đấy!” Lee Bon Seong nhét khẩu súng vào lại bao súng, bày ra tư thế tiến công, hung hăng nói: “Tôi thấy hôm nay chắc là bớt đi một người chia kim cương rồi!”

“Lão Lee à.” Mắt nhìn thấy Lee Bon Seong muốn đánh nhau với Miêu Khôn, Jacob nhíu mày nói với người Hàn Quốc: “Hai lần trước anh đã cướp mất cơ hội của tôi rồi, lần này có thể để tôi đánh trận đầu tiên không? Tôi cam đoan sẽ chừa hơi thở cuối cùng cho ông ta có được không?”

“Ha ha ha, nực cười!” Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc lại một lần đứng ra, đứng trước mặt Miêu Khôn quát: “Trước hết anh phải đánh thắng tôi đã!”

“Chậc chậc... Tiểu Triệu à!” Không ngờ, Miêu Khôn lại đẩy Triệu Ngọc qua một bên: “Không phải đã nói rồi à? Chuyện của ta thì để ta tự giải quyết, bằng không cái mặt này của ta để đâu cho vừa chứ? Nghe ta nói, chờ lát nữa cho dù ta có bị đánh chết, cậu cũng không cần nhúng tay vào, hiểu không?”

“Việc này...” Triệu Ngọc hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.

“Được rồi, chúng ta giải quyết hết trong ngày hôm nay.” Miêu Khôn chỉ vào hai người Jacob và Lee Bon Seong: “Hai người các anh cùng lên đi! Nếu như tôi rút lui thì không phải là hảo hán!”

Mẹ nó...

Triệu Ngọc suýt chút nữa cắn lưỡi, hắn quá hiểu năng lực của Miêu Khôn, đừng nói là lấy một địch hai, nếu cộng luôn hắn, chỉ sợ ngay cả một Lee Bon Seong cũng không thể đánh lại, chứ đừng nói còn một người đàn ông lực lưỡng như Jacob!

Tại... Tại sao cha vợ lại tự tin như vậy chứ?

“Tôi thật khâm phục các người, được thôi!” Juliet thu lại khẩu súng trường, tức giận đứng sang một bên, bày ra tư thế hiên ngang nói: “Đánh đi, các người đánh đi! Tất cả đều chết thì càng tốt, tôi cùng Sevan Barker chia đôi sẽ dễ hơn!”

“Ừm...” Triệu Ngọc vội vò đầu nhắc nhở: “Hình như... Cũng phải thêm một suất của tôi nữa?”

Mặc dù Juliet không nghe hiểu tiếng Trung, nhưng vẫn hiểu được ý của Triệu Ngọc, lúc này khẽ gật đầu một cái.



Lúc này, Lee Bon Seong và Jacob đã đứng trước mặt Miêu Khôn, Miêu Khôn cũng bày ra tư thế tấn công, hai bên gươm súng sẵn sàng, đại chiến hết sức căng thẳng sắp bắt đầu!

Mặc dù Triệu Ngọc ngoài miệng nói như vậy.

Nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của cha vợ, cho nên đã sớm chuẩn bị thuốc bổ sung năng lượng, dự định âm thầm lặng lẽ đưa cho ông sử dụng, giúp cha vợ chiến thắng bất ngờ.

Nhưng mà chờ đến sau khi ba người Miêu Khôn bắt đầu ra tay, Triệu Ngọc lại suýt chút nữa đụng đầu vào mạn thuyền, vẹo cả thắt lưng.

Chỉ thấy Miêu Khôn nhanh như chớp vọt tới trước mặt Lee Bon Seong, đột nhiên ôm lấy Lee Bon Seong!!!

Một giây sau, hai người nhìn nhau cười, giống như bạn bè lâu ngày không gặp mặt, nhiệt tình nắm tay nhau.

“Ha ha ha...” Một giây tiếp theo, Jacob cũng cười tiến lên phía trước, sau đó cũng ôm lấy Miêu Khôn, rồi ra sức bắt tay, muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật!

Bên cạnh đó, Miêu Khôn còn đấm nhẹ vào bả vai của Jacob cười nói: “Đây là lần mà cậu giả bộ giỏi nhất mà tôi từng thấy đó!”

“Thôi đi!” Lee Bon Seong lại cười nhạo lắc đầu nói: “Nhiều lần tôi đã muốn cười ầm lên rồi! Có biết rằng hai người diễn quá cứng nhắc hay không? Không tự nhiên chút nào... Tôi còn tưởng rằng chắc đã bị lộ từ lâu rồi chứ!”

“Ha ha ha...”

Ba người cao giọng cười to, những người còn lại thì ngớ ra, không thể hiểu nổi.

Việc này...

Đây cũng là diễn xuất à?

Mặc dù Triệu Ngọc đã hiểu ra được một chút, nhưng vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.

“Ha ha ha...” Ba người Miêu Khôn xoay người đi tới trước mặt Tịch Vĩ, Miêu Khôn chỉ vào Jacob nói: “Lão Tịch à, người khác cho rằng là tôi thả bom nổ Jacob. Nhưng không ai biết tại sao Jacob lại không bị nổ chết?”

“Hả?” Con mắt Tịch Vĩ khẽ xoay chuyển, run giọng nói: “Hóa... Hóa ra... Là do ông đã báo tin tức cho anh ta từ trước? Ông...”

“Nói nhảm!” Jacob ôm lấy bả vai Miêu Khôn: “Chúng tôi vẫn luôn là anh em tốt!”

“Còn có lão Lee nữa...” Miêu Khôn chỉ vào Lee Bon Seong: “Vụ ở Lisbon đúng thật là do tôi báo tin, nhưng tôi làm như vậy là vì muốn cứu hắn ta!”

“Female Miêu nhận được tin, kế hoạch Lisbon của chúng tôi bị người ta biết được, có người sẽ gây bất lợi cho tôi! Cho nên đã sớm sắp xếp cảnh sát Lisbon bắt tôi vào Cục Cảnh sát, nếu như trễ thêm một giờ, đội của tôi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn rồi!” Lee Bon Seong nói: “Cho nên, Female Miêu là đang cứu tôi chứ không phải là hại tôi!”

“Đúng vậy!” Miêu Khôn đắc ý cười nói: “Vé mời là hắn ta tự nguyện cho tôi! Còn tại sao hắn ta có thể ra khỏi ngục, vậy thì thứ lỗi cho tôi không thể trả lời!”

“Hừ... Hừ...” Nghe được lời giải thích của ba người Miêu Khôn, Tịch Vĩ cười tà dị: “Cho nên ông liền lợi dụng sự hiểu lầm của người khác đối với hai chuyện này, cố ý tạo thành cảnh tượng giả không đội trời chung giữa ông và Jacob, Lee Bon Seong, dùng việc này để lừa bịp người khác sao? Tôi đã sớm nói rồi, ông vĩnh viễn sẽ chỉ có thể chơi những trò tiểu thông minh này, không thể nào đạt đến cấp độ của tôi!”

“Ha ha...” Miêu Khôn cười lạnh: “Tôi thừa nhận, tiểu thông minh tôi không phát huy được tác dụng lớn! Nhưng mà cấp độ của ông cao hơn tôi thì đã sao? Tịch Vĩ, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, tự tạo nghiệp thì không thể sống! Một người dù thông minh đến đâu, cũng không thể phản bội tín nghĩa! Có biết tại sao chúng tôi lại có thể thắng ông không? Cũng chính vì... Chúng tôi tin tưởng lẫn nhau! Chúng tôi có bạn bè có thể ỷ lại! Cho nên...” Ông chỉ tay vào hòm kho báu trên boong tàu: “Ông còn cho rằng, chúng tôi sẽ vì kim cương mà ra tay đánh nhau sao?”

Đùng đùng đùng...

Ai ngờ, ngay vào thời khắc Miêu Khôn đang nói hưng phấn, từ trên không trung bất ngờ bay tới hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang! Ngay sau đó, trên mặt biển lại vang lên âm thanh của thuyền ca nô.

Sau khi mọi người nhìn rõ ràng chữ cảnh sát trên máy bay, Sevan Barker buồn bực nói: “Được rồi, lần này... Muốn phân chia cũng không được rồi...”