Cuồng Thám

Chương 1365: Chương 1365





DẪN LỬA THIÊU THÂN

Không thể nào!?

Sau khi viên kim cương bị Buckley nhẹ nhàng đập vỡ rồi liệng xuống đất, tất cả đám người đều phát ra tiếng kinh ngạc.

“Không thể nào? Đồ... Đồ giả?” Hai đầu lông mày của Jacob liền nhíu lại.

“Không thể nào? Có chuyện gì vậy?” Sevan Barker buồn bực.

“Không thể nào? Lại bị tên Grimm lừa sao?” Mặt Miêu Khôn trắng bệch nghiêm túc lắc đầu nói: “Chúng ta lại bị người chết chơi à?”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc cũng cảm thấy nghi ngờ nói: “Vậy... Cái gậy kia từ đâu xuất hiện vậy? Mẹ nó ai đi ra ngoài lại còn mang theo gậy?”

“Ha ha... Khụ khụ...” Miêu Khôn ho khan rồi vội nói: “Con đoán đúng rồi đấy, trước khi Buckley làm thám tử ông ta từng là một ảo thuật gia!”

“Cái gậy này là thứ tôi dùng để vượt ngục khi tôi ở trong ngục giam...” Buckley chỉ vào gậy cười nói: “Hôm nay... cũng được sử dụng rồi! Tôi đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng tôi ở trước mặt các người đập nát những viên kim cương giả này! Ha ha ha...”

“Đáng chết! Thật đáng chết...” Lúc này, Tịch Vĩ ôm ngực run rẩy, giống như tim đã ngừng đập. Rất rõ ràng những viên đá giả kim cương này là sự đả kích vô cùng lớn đối với ông ta.

“Ha ha ha... Tất cả những tin tức giả này đều là do Grimm tung ra từ hai mươi hai năm trước!” Buckley run rẩy nói: “Gan của ông ta cũng thật là lớn! Bản thân còn tự đặt một cái tên hoàn mỹ - Dẫn Lửa Thiêu Thân! Thật ra...” Buckley nhìn mọi người rồi nghiêm túc nói: “Kim cương thật đã bị đặc công nước Anh đoạt lại từ lâu rồi. Chỉ là bởi vì nội bộ lúc ấy có nội gián, cho nên không thông báo với bên ngoài! Sau đó thì dứt khoát che đậy lại luôn...”

“Mẹ nó, không thể nào?” Jacob nhếch miệng: “M15 thật là biết chơi!”

“Sự thật chứng minh quyết định của năm đó vô cùng sáng suốt!” Buckley cười nói: “Các vị hào kiệt vì viên kim cương mà tranh giành chém giết nhau, bớt đi rất nhiều tai họa ngầm cho chúng tôi! Chỉ có điều... Trong lòng Grimm vẫn luôn có một điều nhức nhối! Mặc dù đã lấy được đá quý, nhưng ông ta vẫn không biết được kẻ chủ mưu phía sau vụ án cướp kim cương rốt cuộc là ai? Những người anh em tốt của ông ta đều đã chết trong vụ án cướp kim cương đó. Cho nên vì để báo thù, ông ta liền tung ra tin tức, để mọi người nghĩ rằng kim cương nằm trong tay của ông ta, chính là để dụ rắn ra khỏi hang, tìm ra kẻ chủ mưu thao tác phía sau. Đây cũng là nguyên nhân tổ chức salon trinh thám lần trước, Grimm đã mời tất cả những người chủ động tiếp cận ông ta tập hợp ở trên đảo Kỳ Tích, lấy tên là salon trinh thám, nhưng trên thực tế là để thừa cơ dò xét, xem ai mới là kẻ thù thật sự?”

Ồ...

Khi Buckley nói chuyện mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Tịch Vĩ. Xem ra, Tịch Vĩ nói quả nhiên không sai.

“Chỉ tiếc là trời không toại lòng người!” Buckley lắc đầu: “Kẻ địch ẩn giấu rất kĩ, Grimm không thể nào tìm được kẻ chủ mưu. Nhưng mà mọi người đều biết, Grimm là một người không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, từ đó về sau, ông ta đã từng thử rất nhiều lần, đáng tiếc đều không thành công, kẻ chủ mưu phía sau màn vô cùng cẩn thận, từ đầu đến cuối cũng không lộ sơ hở.

“Cho đến sau này, sức khỏe Grimm càng ngày càng sa sút, ông ta đã dự cảm mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng mà sự cố chấp này vẫn còn bất tử bất diệt trong lòng ông ta.

“Cho nên ông ta đã sớm tìm đến tôi và Molly, giúp ông ta thiết kế sắp xếp màn cuối cùng này! Hy vọng sau khi ông ta chết, có thể hoàn thành được tâm nguyện của bản thân!” Buckley nhìn từng người một rồi thất vọng nói: “Ông ta đã từng nói chỉ cần ông ta chết đi thì kẻ chủ mưu thần bí mới buông lỏng cảnh giác, mới có thể bị mắc lừa! Thế là Molly giả dạng thành con gái của Grimm, đến chủ trì salon trinh thám dụ mọi người vào cuộc. Còn tôi thì ở bên ngoài dẫn binh chờ đợi, chờ đợi bắt kẻ chủ mưu tại trận! Chúng tôi biết rằng thực lực của kẻ chủ mưu rất mạnh, cho nên cố ý tiết lộ tin tức trong nội bộ, một khi biết được kim cương xuất hiện một lần nữa, tất nhiên người đó sẽ tùy thời cơ mà ra tay...”

“Ồ...” Miêu Khôn gật đầu nói: “Nói như vậy, các người đã dùng hòm kim cương giả để chơi trò chơi đoán người sao?”

“Nhưng mà... Những con số và chữ trong tay mọi người đều có được từ salon lần trước.” Juliet nói: “Chẳng lẽ... mười năm trước, các người đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi?”

“Không, không không không...” Buckley lắc đầu: “Lúc đó Grimm và tôi vẫn chưa có giao tình sâu đậm như vậy! Thẻ trên tay của mọi người thật ra là lần trước Grimm muốn chơi trò chơi cùng mọi người, nhưng bởi vì không quá thành thục, nên cuối cùng không để lại manh mối cho mọi người! Cho nên chúng tôi liền lợi dụng nó, đặt hòm kim cương giả này vào trong! Để mọi người dùng mật mã trước đó đi phá giải! Bởi vì cần mật mã và mọi người chắc chắn sẽ có ý đồ xấu riêng, cho nên, nếu như kẻ chủ mưu muốn lấy được kim cương, thì phải sử dụng thủ đoạn cực đoan, lộ ra vẻ mặt đáng sợ của kẻ đó!”

“Còn nữa vì để gia tăng độ khó, chúng tôi còn để chất xúc tác vào trong hộp, còn...” Buckley chỉ vào dưới đáy hòm: “Ở dưới đáy có lắp đặt thiết bị cảnh báo, chỉ cần chiếc hòm bị người lấy trộm, máy báo động sẽ thông báo đến tôi ngay, cho nên tôi đến bằng cách như vậy!”

Mẹ nó...

Đầu óc Triệu Ngọc xoay như chong chóng, cảm giác nguồn tin tức từ miệng ông già này rất lớn. Kim cương vốn dĩ chính là sự ngụy trang, Molly cũng không phải là con gái của Grimm, dưới đáy hòm kim cương còn có máy báo động...

“Được rồi!” Nhìn thấy mọi người ngạc nhiên như vậy, Buckley hài lòng chỉnh mũ ngay ngắn, trịnh trọng nói: “Được rồi các vị, hiện giờ kim cương đã bị các vị tìm được. Cho nên tôi muốn... Bây giờ cũng đã có đáp án rồi nhỉ? Ai có thể nói cho tôi biết, người để cho Grimm đến chết vẫn còn nhớ nhung... rốt cuộc là ai thế?”

Nghe nói vậy, mọi người một lần nữa đồng loạt hướng mắt nhìn về phía Tịch Vĩ như đang sắp chết.

Tịch Vĩ biết mình đã không còn thế lực gì nữa, có chống cự cũng phí công, lúc này không còn sự phản kháng nào cả.

“Ồ... Quả nhiên là ông! A!” Buckley cảm thán, ý vị sâu xa gật đầu: “Thực ra, salon trinh thám lần trước, Grimm đã sớm nghi ngờ ông rồi! Bởi vì ông ta có thể nắm được khuyết điểm của người khác, nhưng duy nhất chỉ có ông là không bắt được, chính vì ông giấu quá kín mới gây nên sự nghi ngờ cho ông ta! Chỉ tiếc là ông ta đã dùng hết mọi phương pháp cũng không thể điều tra ra sơ hở của ông, chỉ có thể hoàn thành sau khi chết!”

“Hừ!” Lee Bon Seong khinh miệt nói: “Không nghĩ đến sao Tịch Vĩ, ông có thể tính toán như vậy, cuối cùng lại bại trong tay một người chết! Đây chính là sự châm chọc lớn nhất!”

“Không! Không thể nào...” Tịch Vĩ kích động ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch như giấy trắng, tức giận quát: “Kim cương... Kim cương tuyệt đối không thể nào bị... bị... A... A”

Ai ngờ, Tịch Vĩ còn chưa nói được một nửa thì chợt ôm ngực ngã xuống đất.

“Cha! Cha...” Tịch Mộng Na mau chạy về phía trước đỡ lấy ông ta, nhưng bệnh tình của Tịch Vĩ chuyển biến quá nhanh, đã không thể nào chịu đựng được nữa, chỉ có thể ngã xuống mặt đất.

“Không không không... Cứu mạng, cứu mạng!” Tịch Mộng Na giúp Tịch Vĩ cởi cúc áo, nhưng lúc này toàn thân Tịch Vĩ đã run rẩy rơi vào trạng thái hôn mê.

“Nhanh...” Buckley vội ra lệnh cho thuộc hạ: “Nhanh chóng cứu ông ta, ông ta là nghi phạm quan trọng, không thể để cho ông ta chết!”

Nhưng mà bệnh tình của Tịch Vĩ tới quá nhanh, chỉ chớp mắt, các sự co rúm cũng đã dừng lại.

“Cha...” Tịch Mộng Na nhanh chóng ngồi xổm xuống hô hấp nhân tạo cho Tịch Vĩ, thế nhưng Tịch Vĩ không hề có chút phản ứng.

“Chắc là bệnh tắc nghẽn cơ tim cấp tính!” Lúc này binh sĩ đến kiểm tra nói một câu, sau đó nhanh chóng lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra tiêm cho Tịch Vĩ.

Nhưng mà hiệu quả của thuốc tiêm cũng không có tác dụng, Tịch Vĩ đã không còn nhúc nhích.

“Không! Cha! Cha...” Tịch Mộng Na nóng lòng đến mức nước mắt chảy ra như suối, cô ta đẩy binh sĩ ra, leo lên người Tịch Vĩ, bắt đầu làm sơ cứu tim cho ông ta.

Lúc này, Triệu Ngọc đương nhiên cũng không muốn Tịch Vĩ chết đi như thế, cho nên lén lút sử dụng chiếc máy tạo nhịp tim tàng hình lên người Tịch Vĩ.

Nhưng mà điều đáng tiếc là một giây sau, máy tạo nhịp tim tàng hình lại bị hệ thống thu hồi lại. Hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc, mục tiêu này đã tử vong, máy tạo nhịp tim không có tác dụng.

Mẹ nó!

Không thể nào?

Nhìn thấy tin tức này, Triệu Ngọc lúc này cuối cùng cũng ý thức được Tịch Vĩ thật sự đã chết rồi...