Tại khu đất trống bên cạnh phế tích lâu đài Grimm ở đảo Kỳ Tích.
Đám người Miêu Khôn, Triệu Ngọc đang ngồi trên ghế dài nhắm mắt thư giãn. Tối hôm qua, bọn họ đã bị gặng hỏi chuyện cả đêm, bây giờ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Được rồi, cơ bản đều đã hỏi xong rồi!” Miêu Khôn đi ra từ trong lều trại bên cạnh, hưng phấn nói với đám người Triệu Ngọc: “Scott và Buckley không nằm trong cùng một hệ thống, Scott quả thực là người của Cục An ninh, còn là người đứng đầu của khu vực Thái Bình Dương nữa.
“Còn Buckley thì thuộc bộ phận bí mật nghe lệnh của Cục Tình báo, đội ngũ dưới tay ông ta tên là Đội hải vệ Fiji, nhưng trên thực tế chỉ chấp hành nhiệm vụ đặc biệt thôi.
“Buckley không nói rõ.” Miêu Khôn nói: “Nhưng có thể đoán được, cả đội bí mật này đều do một tay Grimm sắp đặt ra!”
“Ồ... Vậy thì tôi hơi hiểu rồi!” Lee Bon Seong nói: “Sở dĩ Tịch Vĩ không sợ hãi dẫn theo nhiều tay đấm như vậy đến đảo Kỳ Tích, chính là vì ông ta đã xúi giục Scott!”
“Đúng thế! Scott có quyền hạn ưu tiên.” Miêu Khôn gật đầu: “Sau khi cô Molly bị sát hại thì cấp dưới của cô ta đến Suva để cầu cứu, Scott đang ẩn nấp ở bên ngoài nhận được tin tức này ngay lập tức ngăn cản và giết hại bọn họ!
“Sau đó, ông ta dẫn theo rất nhiều lính đánh thuê của Tịch Vĩ, còn có cả Tịch Vĩ trắng trợn đi lên đảo Kỳ Tích để cho người khác nghĩ họ là người của phía Cục An ninh, chơi trò vàng thau lẫn lộn.
“Tôi nghĩ tin Grimm qua đời và tin tức về di chúc kim cương cũng là do Scott tiết lộ cho ông ta!” Miêu Khôn tiếp tục nói: “Tịch Vĩ đúng là rất tinh mắt, ông ta chỉ cần nắm giữ một mình Scott thì đã giải quyết tất cả các vấn đề.”
“Ồ… Thì ra là vậy...” Sevan Barker gật đầu: “Khó trách ngay cả Buckley cũng không biết trên đảo đã xảy ra chuyện gì, thì ra hai người bọn họ thuộc hai đơn vị khác nhau.”
“Nhưng khi Scott chặn tin tức đã làm không cẩn thận khiến cho Buckley chú ý.” Miêu Khôn lại nói: “Ông ta bắt đầu điều tra, sau đó phát hiện Scott mất tích tại đảo Kỳ Tích, cho nên nghi ngờ có thể Scott đã phản bội! Chẳng qua ông ta phát hiện ra đã quá muộn!”
“Ôi...” Sevan Barker hưng phấn nói: “Nếu như vậy, vấn đề mấu chốt chẳng phải là trên người Scott hay sao?”
“Yên tâm đi, ông ta đã khai rồi!” Miêu Khôn an tâm nói: “Bọn họ tìm được vài thủ hạ của Tịch Vĩ còn sống sót trên đảo, có lời khai của mấy người này, cộng thêm việc chúng ta làm chứng và điều tra của Cục Tình báo, cho dù Scott không thừa nhận cũng không được!”
“Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt... ha ha...” Sevan Barker thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như vậy thì có thể chứng minh sự trong sạch của chúng ta rồi!”
“Đương nhiên rồi!” Jacob chỉ vào cổ tay của mình nói: “Bằng không bọn họ cũng không tháo còng tay cho chúng ta sớm như vậy!”
“Tuy Tịch Vĩ đã chết.” Miêu Khôn nói: “Nhưng chúng ta vẫn giúp Cục Tình báo nước Anh lập công lớn, tôi nghĩ chắc bọn họ sẽ không làm khó chúng ta đâu! Có điều tôi không thể xác định bọn họ có dẫn độ chúng ta đến London, sau đó mới mới làm thủ tục với phía chính phủ hay không, nếu như vậy thì phiền phức rồi!”
“Tôi thì cảm thấy chắc không đâu!” Jacob phân tích: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, người nước Anh chắc chắn sẽ âm thầm xử lý chuyện này! Có ba lý do, một là kim cương vẫn còn nằm trong tay bọn họ; hai là diệt trừ được mối họa lớn là Tịch Vĩ; thứ ba là tuy lâu đài Grimm đã bị hủy, nhưng kỳ hạn thuê đảo Kỳ Tích đã đến, bọn họ không bị tổn thất gì cả!
“Cho nên ngoại trừ việc có vài người chết thì bọn họ cũng không bị thiệt thòi gì. Hơn nữa...” Jacob mở hai tay ra, rõ ràng mạch lạc nói: “Chuyện này nói ra ngoài cũng chẳng vẻ vang gì, bị người ta thâm nhập, còn bị phản bội, còn sử dụng âm mưu quỷ kế... Cho nên cứ chờ xem đi, quá lắm là một tuần nữa, văn kiện thả người sẽ đến tay chúng ta.”
“Sao nào?” Jacob nhướng mày: “Chẳng lẽ anh còn mong muốn bọn họ tổ chức lễ nhận huân chương rồi phát tiền thưởng cho anh à?”
“Không phải.” Sevan Barker hậm hực lắc đầu: “Chẳng qua khi nghĩ tới kim cương vẫn nằm trong tay bọn họ, trong lòng rất buồn...”
Ai ngờ, sau khi nghe vậy, mặt của Miêu Khôn bỗng nhiên hơi đọng lại, giống như trong đầu của ông chợt nảy ra suy nghĩ nào đó.
Có điều, hành động này chỉ chợt lóe lên rồi tan biến rất nhanh.
“Đúng đó, đúng là khiến người ta nổi giận mà!” Miêu Khôn nhanh chóng cười phụ họa nói: “Có điều có thể sống sót cũng xem như không tệ rồi! Nghĩ lại ông Tani Ichiro và Cisse đi! Bọn họ không may mắn như chúng ta đâu...”
Nghe thấy Miêu Khôn nói vậy, mọi người bất giác nhớ đến người bạn đồng hành đã chết của mình, trên mặt xuất hiện chút thương cảm.
“Đúng rồi, nói đến… Tù trưởng sao rồi?” Lee Bon Seong hỏi một câu.
“Nghe nói đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng rồi!” Miêu Khôn nói: “Nhưng vẫn còn phải tiến hành phẫu thuật, chắc là có thể giữ lại đôi chân!”
“Đệch, còn giỡn nữa!” Jacob vội chỉnh lại: “Tù trưởng bị gãy cánh tay, là cánh tay mà?”
“A... a... vậy thì có thể giữ lại cánh tay, ha ha...”
Nghe lời của Miêu Khôn, mọi người giống vừa được nghe câu chuyện cười, tỏ vẻ vô cùng ngượng ngùng.
“Nhưng mà nói gì thì nói!” Sevan Barker đột nhiên nói: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa thông suốt! Nếu như Tịch Vĩ tìm ra con át chủ bài như Scott, kiểu gì cũng là hội tụ đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa, theo lý thuyết thì phải thành công mới đúng chứ? Nhưng sao lại... tại sao đến cuối cùng lại...” Sevan Barker nhăn mày nói: “Ngược lại là chúng ta thắng? Chúng ta… Rốt cuộc đã thắng như thế nào?”
Nghe nói vậy, mọi người không tự chủ đưa mắt nhìn sang Triệu Ngọc.
Không hay rồi...
Triệu Ngọc nhất thời không ổn, nhanh chóng phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này đúng là khó tin! Tịch Vĩ từng nói, nhân viên và trang bị mà ông ta mang đến có thể đối phó với quân đội! Nhưng kết quả là thậm chí ngay cả chúng ta mà ông ta cũng không giải quyết được, mọi người nói xem có buồn cười hay không? Ha ha ha...”
Bởi vì Triệu Ngọc nói tiếng Trung nên hiện trường lại càng ngượng ngùng hơn.
“Thằng nhóc này bị tôi bắt tại trận rồi?” Miêu Khôn híp mắt nói: “Còn nói con nghe không hiểu tiếng Anh hả?”
“...” Triệu Ngọc cạn lời.
“Có điều... Nói gì thì nói...” Lee Bon Seong nhìn về phía Triệu Ngọc, nói một câu đúng trọng tâm: “Lúc trong lâu đài đối mặt với đạn đạo, đúng là nhờ có vị thần thám Trung Quốc này! Nếu không phải nhờ cậu ta đoán được ý đồ của kẻ địch, hơn nữa còn nghĩ đến đường hầm bí mật trong phòng sách thì chỉ sợ tất cả chúng ta đã xong đời từ lâu rồi!”
“Đúng thế, đúng thế!” Jacob phụ họa gật đầu. “Tuy tôi không thích tên này lắm, cảm thấy tiếng cười của cậu ta rất khó nghe, nhưng điểm này thì tôi không thể không thừa nhận! Phản ứng của cậu ta thật sự rất nhanh, trong lúc cuồng oanh loạn nổ như vậy mà cậu ta còn có thể nghĩ đến việc đối phương có thể còn có âm mưu khác! Khâm phục khâm phục!”
“Còn phải nói sao!” Juliet cũng phụ họa nói: “Mọi người không nhìn thấy cảnh tượng chúng tôi chạy xe motor đại chiến máy bay trực thăng có vũ trang như thế nào đâu! Không chỉ có phản ứng nhanh, mà còn có tình có nghĩa, trong thời khắc mấu chốt...” Juliet vỗ vào vai Triệu Ngọc: “Cậu ta còn đẩy tôi xuống xe máy một mình dụ máy bay đi! Khi đó, tôi cho rằng cậu ta chết chắc rồi! Triệu Ngọc à, tôi yêu cậu chết mất!”
Nói xong, Juliet dùng một tay ôm lấy Triệu Ngọc vào lòng, chụt chụt hôn lên mặt hắn hai cái.
“...” Đối mặt với sự nhiệt tình của sư tỷ Dagger, cho dù da mặt của Triệu Ngọc dày cỡ nào cũng không đỡ nổi.
“Hừ, có gì ghê gớm đâu? Mọi người còn không biết... Ừm...” Lúc này, Miêu Khôn thấy Triệu Ngọc mặt mày hớn hở ngẩng cằm lên như đang muốn nói gì?
Không ổn!
Vừa thấy cha vợ mở miệng, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi lo lắng, chắc chắn Miêu Khôn muốn nói tới chuyện hắn một mình tiêu diệt một nửa đội quân và chuyện mỹ nam ngư dưới nước.
Việc này rõ ràng hơi ly kỳ, nếu nói ra chỉ sợ khiến cho những người này nghi ngờ, tương lai sẽ gây bất lợi cho mình.
Nhưng mà, sau khi mở miệng Miêu Khôn dường như ngộ nhận ra điều gì, nuốt lại câu nói vào bụng.
“Chúng tôi không biết chuyện gì?” Jacob thúc giục: “Ông mau nói đi chứ?”
“Ừm... Ừm...” Đôi mắt Miêu Khôn quay nhanh, lúc này mới thay đổi nói: “Những người mà Tịch Vĩ phái tới cố ý mang trang bị của nước Nga, định giá họa chuyện này cho KGB đó! Anh nói đó đáng giận hay không...”