Hai ngày sau tại sân vận động Grimm Point của Cape Town, Nam Phi.
Sân vận động này có thể chứa 70000 người, đây là nơi từng đăng cai tổ chức hai trận chung kết World Cup thế giới. Mà giờ đây do buổi sáng không có trận bóng nào nên sân vận động vô cùng yên tĩnh.
Triệu Ngọc không ngờ Cục Tình báo quốc gia của Nam Phi lại được đặt ở đây, quả thực ngoài dự liệu của hắn.
“Ngài Miêu Khôn, ngài Triệu Ngọc...” Lúc này, một người phụ nữ người da đen mặc Âu phục, thân hình thon thả, nói với họ bằng tiếng Trung lưu loát: “Vì bí mật trao tặng huân chương nên nghi thức của chúng tôi khá đơn giản, hơn nữa cũng không quay và chụp ảnh, mong rằng hai vị có thể thông cảm cho!”
“Thông cảm chứ, thông cảm chứ, đương nhiên phải thông cảm, chúng tôi cũng chẳng phải minh tinh điện ảnh gì, ha ha...” Miêu Khôn đã quen với những trường hợp nói nói cười cười này nên lập tức thuận thế lấy lòng: “Trước đây tôi cứ tưởng lãnh đạo cấp cao của Cục Tình báo đều là những người da dày thịt béo! Không ngờ cục trưởng của quý quốc lại là một người đẹp yểu điệu! Hơn nữa tiếng Trung của cô cũng không còn gì phải chê!”
“Ha ha...” Người phụ nữ da đen đỏ mặt nói: “Ngài Miêu Khôn quá khen, thực ra tôi rất có duyên với Trung Quốc! Trước đây tôi từng làm viên chức ngoại giao ở đại sứ quán tại Kinh Châu. Về chuyện kim cương lần này, quả thực khó mà biểu đạt lòng cảm kích của chúng tôi!”
“Đâu có, đâu có...” Miêu Khôn cười nói: “Người Trung Quốc chúng tôi luôn có lòng trượng nghĩa, nếu đã tìm được kim cương của quý quốc thì lẽ ra nên trả lại mới đúng...”
Vừa nói, hai người lại vui vẻ trò chuyện. Thấy Miêu Khôn liên tục mắt đưa mày lại với người ta, Triệu Ngọc thực sự không nhìn nổi nữa nên kiếm cớ kéo cha vợ sang một bên.
“Cha vợ, người ta cũng hơn 50 tuổi rồi, khẩu vị của cha đúng là càng ngày càng mặn...” Triệu Ngọc oán trách một câu trước rồi nhỏ giọng hỏi: “Cha có chắc chắn đây là ý của cấp trên không? Làm vậy có khoe khoang quá không?”
“Chúng ta đã thông báo hết cho Cục Tình báo Nam Phi, văn phòng nước Anh và đại sứ quán nước ta thì còn gọi gì là bí mật trao tặng huân chương? Chắc chưa đến nửa ngày, cả thế giới đều đã biết ấy nhỉ?”
“Ài!” Miêu Khôn chỉ vào người phụ nữ da đen: “Con hiểu cái rắm ấy! Hãy nhớ sau này, việc làm quen với lãnh đạo cấp cao của các nước rất quan trọng, không chừng lúc nào đó sẽ cần đến họ giúp đỡ!”
“Còn về việc khoe khoang mà con bảo!” Miêu Khôn tiện tay cầm ly rượu vang trên đĩa người phục vụ bưng: “Giờ ngoài việc khoe khoang ra, chúng ta không cần làm gì cả! Khoe khoang chính là ý của cấp trên!”
“Khoe khoang cũng được...” Triệu Ngọc cau mày: “Nhưng tại sao phải gọi cả người Anh tới đây, đây... đây không phải là muốn công khai gây sự à?”
“Liên quan gì đến chúng ta? Liên quan gì đến chúng ta nhỉ?” Miêu Khôn ngửa cổ uống hết rượu vang rồi tùy tiện bảo: “Triệu Ngọc, con phải nhớ hiện giờ chúng ta là anh hùng tìm lại kim cương! Những chuyện khác không cần hai cha con ta phải quan tâm!”
“Nhưng...” Dù Triệu Ngọc khôn khéo nhưng dốt đặc các mối quan hệ quốc tế hỗn loạn, phức tạp. Hắn cứ cảm giác mình hơi phách lối trong chuyện tìm lại kim cương.
“Không phải ta đã từng nói với con rồi à!” Miêu Khôn đặt ly rượu rỗng trên bàn rồi kéo Triệu Ngọc ra một góc: “Sở dĩ Grimm không trả lại kim cương cho MI6*, ngoài việc bất mãn với thể chế và chuyện đồng đội bị hại ra thì ông ta cũng từng nhắn nhủ với ta qua từng câu chữ...”
* Cục Tình báo mật (Secret Intelligence Service-SIS), thường được biết đến là MI6 (Tình báo quân đội-phòng 6) là cơ quan có nhiệm vụ cung cấp cho chính phủ Anh những thông tin tình báo nước ngoài.
“Kim cương... căn bản thuộc về nhân dân Nam Phi! Dù sao chúng cũng được đào ra từ lãnh thổ Nam Phi, những nước khác không có quyền can dự vào, con hiểu chưa?”
“Con hiểu điều này! Con cũng đồng ý trả lại kim cương cho người ta, nhưng vì sao phải thông báo cho người Anh...”
“Đương nhiên là phải thông báo chứ!” Miêu Khôn nói: “Kim cương đúng là của Nam Phi, nhưng công ty lại là của Anh. Bởi vậy, hiện giờ chúng ta giao kim cương ra, hai bên mất đồ đều có mặt, họ thích làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến chúng ta, hiểu chưa?”
“Ồ... Cha nói như vậy, dường như con đã hiểu một chút rồi...” Triệu Ngọc chớp mắt nói: “Chúng ta hành xử phách lối như vậy chính là để ai cũng biết kim cương đã về với chủ cũ, không liên quan gì đến chúng ta nữa!”
“Dù sao vốn cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta!” Miêu Khôn nói: “Lãnh đạo thật sáng suốt, đất nước chúng ta căn bản không thiếu số kim cương đó!”
“Vậy nên cứ dứt khoát trả lại cho họ, càng thể hiện sự rộng rãi của chúng ta! Hơn nữa chúng ta trả lại đồ cho chính phủ Nam Phi, cũng coi như biến tướng hoàn thành một tâm nguyện của Grimm! Ha ha...” Miêu Khôn hăm hở nói: “Làm người thẳng thắn vô tư mới sảng khoái!”
“Sảng khoái thì sảng khoái...” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nhưng cha không cảm thấy hơi sảng khoái trong chua xót ư? Hai cha con chúng ta phí công suýt mất mạng ở đảo Kỳ Tích, nhưng kim cương... Ài...”
“Được rồi, Tiểu Triệu!” Miêu Khôn an ủi: “Chẳng phải lúc con khuyên ta, con đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi à? Nếu hai cha con ta giấu kim cương đi thì đời này đừng mong sống thoải mái được!”
“Vật cùng tất phản*, đó căn bản không phải tài sản mà là phiền toái!”
* Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
“Ừm... Con hiểu rồi, hiểu rồi...” Triệu Ngọc ngoài miệng nói đã hiểu nhưng trong mắt rõ ràng vẫn hơi tiếc nuối.
“Ha ha ha...” Miêu Khôn vỗ bả vai Triệu Ngọc, cười xấu xa: “Tên nhóc con ấy, con vẫn không hiểu lễ nghi quốc tế là gì!”
“Con cũng không nghĩ mà xem, chúng ta trả lại họ một đống kim cương, họ không thể chỉ tặng chúng ta cờ thi đua nhặt được của rơi trả người bị mất đúng không?”
“Ồ... Ồ!?” Triệu Ngọc nghe ra trong lời Miêu Khôn nói có hàm ý. Hắn lập tức trợn mắt nhìn cha vợ: “Ý cha là... có... có lợi ích?”
“Nói nhảm!” Miêu Khôn ha ha cười lớn, lặng lẽ chỉ vào nữ quan chức người da đen vừa nãy rồi nhỏ giọng nói: “Bây giờ con biết tại sao ta lại mắt đưa mày lại với bà ta chưa?”
“Khi nãy bà ta đã nói với ta để cảm ơn chúng ta, chính phủ Nam Phi sẽ tặng chúng ta mỗi người một viên kim cương xanh có trọng lượng ròng 1,88 ca ra, hiệp nghị miễn thuế ngoại giao và danh hiệu công dân vinh dự của thành phố Cape Town!”
“Woa!” Triệu Ngọc kinh ngạc woa một tiếng rồi hỏi: “Kim cương xanh này có giá bao nhiêu?”
“Đầu năm ở hội đấu giá Carlsberg, nó được bán với giá 18,8 triệu đô la Hồng Kông!” Miêu Khôn cười nói: “Nhưng con đừng nghĩ đến bán nó! Không phải vừa hay khi kết hôn với Miêu Miêu dùng nó làm nhẫn cho con gái ta sao?”
“Hừ! Lão quỷ...” Triệu Ngọc nhỏ giọng lầm bầm: “Nghĩa là cả hai viên kim cương đều của cha? Sao cha không cho con gái mình viên kim cương đó làm của hồi môn?”
“Đệch!” Miêu Khôn mắng: “Ta chỉ có một đứa con gái, chẳng phải mai sau gia sản lớn như vậy đều thuộc về tên nhóc con à? Con còn không mừng thầm à! Còn tính toán một hai chục triệu tiền kim cương với ta làm gì, thú vị không?”
“Vậy... Quyền miễn thuế ngoại giao là gì?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Sao còn có hiệp nghị?”
“Cái này à, có nói con cũng không hiểu!” Miêu Khôn bực bội giải thích: “Đại khái là có quyền miễn thuế này, con không phải trả thuế khi mua đồ ở Nam Phi!”
“Ngoài ra, nếu gặp vấn đề liên quan đến phương diện tranh chấp pháp luật thì con cũng có quyền lợi nhất định!”
“Vậy... Còn công dân vinh dự của thành phố thì sao?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Thì được đi du lịch miễn phí ở danh lam thắng cảnh!” Miêu Khôn nhún vai.
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Tức là ồn ào nửa ngày, chỉ có kim cương xanh có chút tác dụng?”
“Sai!” Ai ngờ Miêu Khôn liền phủ định: “Những thứ này chỉ là phần thưởng của Nam Phi, để thể hiện phong độ của cường quốc Anh, đương nhiên nước Anh cũng không thể kém hơn bên Nam Phi!”
“Ồ... Vậy ư, vậy ư!?” Triệu Ngọc như rối gỗ được kéo dây lên, bỗng phấn chấn lại, hỏi gấp: “Cha mau cho con biết bên đó cho chúng ta những gì?”
“Nước miếng cũng chảy ra rồi kìa, mau nhìn lại bộ dạng chưa từng trải sự đời của con đi!” Miêu Khôn nghiêm túc phê bình Triệu Ngọc một trận rồi mới trả lời: “Người Anh khá trực tiếp, họ chỉ cho mỗi chúng ta một chiếc ONE77* mà thôi!”
* Aston Martin One-77: một trong những chiếc siêu xe triệu đô hiếm nhất trên thế giới.
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu như thật rồi lại nghiêm túc hỏi: “ONE77 đó là cái thứ gì thế?”
“Đệch...” Miêu Khôn lắc đầu: “Con có biết Aston Martin không? ONE77 chính là siêu xe phiên bản giới hạn của Aston Martin, giá mới xuất xưởng hơn 40 triệu nhân dân tệ!”
“Ồ...” Song Triệu Ngọc vẫn chớp đôi mắt to dễ thương của mình rồi hỏi tiếp một câu, trực tiếp khiến Miêu Khôn ngã lộn nhào: “Vậy... Bọn họ phải cho chúng ta phí vận chuyển chứ nhỉ...”