Cuồng Thám

Chương 1382: Chương 1382





LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT (2)

Trong một gian phòng trang nhã của nhà hàng xa hoa, Triệu Ngọc vừa kéo bàn tay mềm mại của Miêu Anh, vừa nghi ngờ hỏi han: “Sao nhìn vẻ mặt của em kiểu gì cũng không thấy kinh ngạc thế? Chẳng lẽ em đã sớm biết anh sẽ không để cho tên khốn dám quấy rầy em đi?”

“Hừ, trước khi lên xe, anh nhìn hàng cây xanh tận ba lần, chắc chắn là đang cân nhắc xem độ cao của nó có thể ngăn Bentley lại hay không.”

“Sau đó, anh lại nhìn độ cao của lối đi bộ hai lần, là đang phán đoán độ cao của nó so với xe thể thao và đường lui sau khi quấy nhiễu Bentley!” Vẻ mặt Miêu Anh lạnh nhạt nói: “Cho nên... Nếu anh không làm gì thì em mới kinh ngạc đấy!”

“Lợi hại, lợi hại, không hổ là vợ của thần thám Triệu Ngọc! Ôi chao... Anh nhớ em muốn chết luôn...”

Triệu Ngọc cười xấu xa một tiếng, lập tức vươn hai tay ra, muốn ôm người đẹp vào trong lòng để thân thiết một phen, nhưng Miêu Anh lại nhẹ nhàng tránh thoát, nghiêm trang nói: “Triệu Ngọc, chúng ta nói chính sự trước đi! Anh mau thành thật khai báo cho em, rốt cuộc thì cha em đưa anh ra ngoài để làm gì? ‘Đức hạnh’ của ông ấy, chẳng lẽ em còn chưa hiểu rõ sao? Tuyệt đối không có chuyện hai người chỉ đi tham gia một bữa tiệc trinh thám bình thường thôi, đúng không?”

“Ừm... Ừm... Chuyện này hả...” Triệu Ngọc vừa nghe Miêu Anh nhắc tới vấn đề mẫn cảm này thì không khỏi cảm thấy khó xử.

“Hay nhỉ! Hai người đúng là rắn chuột một ổ, vậy mà dám kết phường gạt em!” Cô Miêu tức giận.

“Chuyện này thì... cụm từ ‘rắn chuột một ổ’ này có vẻ như không quá chuẩn xác phải không nào?” Triệu Ngọc nghiêm túc phân tích: “Một người là cha em, một người là chồng em, nếu hai người là một ổ, vậy phải đặt em ở chỗ nào đây?”

“Ở địa ngục đó!” Miêu Anh tức giận tới mức bật cười: “Em mặc kệ, nếu hôm nay anh không nói thật với em thì anh đừng hòng rời khỏi đây!”

“Chậc chậc...”

Triệu Ngọc nhíu mày rất sâu, Miêu Anh không hổ là nữ hán tử, nói chuyện lúc nào cũng khí phách như thế.

Có điều nếu Triệu Ngọc đã chủ động hẹn cô Miêu nói chuyện, thì đương nhiên đã làm chuẩn bị sẵn sàng hết.

Hắn biết rõ bản tính của Miêu Anh, biết cô Miêu rất cố chấp, cho nên dùng sát chiêu của mình, ra vẻ khó xử nói: “Ài! Được rồi! Nếu đã vậy, thì anh đành phải ăn ngay nói thật với em vậy!”

“Thật ra anh đã sớm nói với cha vợ rồi, tuy bọn anh có ký hợp đồng giữ bí mật với người ta, tuy một khi tiết lộ bí mật thì có khả năng khó giữ được mạng mình nhưng mà bọn anh làm sao gạt Miêu Miêu được!”

“Em là người thân thiết nhất của bọn anh mà, nếu em muốn biết tình hình thực tế thì cho dù có phải chịu nguy hiểm đến tánh mạng, anh cũng phải nói cho em chứ, đúng không nào?”

“Ừm... Anh nói vậy là...” Miêu Anh mím môi, dụng tâm thưởng thức: “Sao em có cảm giác là lạ vậy?”

“Khụ!” Triệu Ngọc giả vờ chẳng hề để ý: “Rõ ràng rồi mà, anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện nhé! Anh và cha vợ nhà em, à... Không, cha em cùng đi đến một hòn đảo nhỏ ở Fiji để tham gia salon trinh thám!”

“Ai mà ngờ được, cái salon trinh thám này thực ra là một âm mưu động trời! Có mấy kẻ xấu ra muốn lợi dụng việc này để tìm ra một lượng lớn kim cương bị mất tích ở Nam Phi hai mươi hai năm về trước!”

“Số kim cương đó là vô giá, phú khả địch quốc...” Triệu Ngọc nói đầy hưng phấn: “Rất nhiều quan chức thế giới đều đang ngày đêm nhớ mong nó, trăm phương nghìn kế muốn có được kim cương...”

“Sau đó... Manh mối về kim cương đột nhiên xuất hiện trong salon trinh thám, trên đảo lập tức rơi vào trạng thái loạn chiến, là loạn chiến cực lớn đấy! Kinh thiên động địa luôn, đờ mờ nó chứ! Có cả lính đánh thuê này, ống phóng rốc két này, súng máy hạng nặng này, bùm bùm bùm, rầm rầm rầm, anh bị dọa chết đi được!”

“A... Đúng rồi, còn có máy bay trực thăng vũ trang đầy đủ nữa chứ! Vù... Một viên đạn rốc két làm nổ tung cả tòa thành luôn, san bằng hết mọi thứ, anh thì may mắn trốn được, còn cha em lại bị người xấu bắt đi mất rồi!”

“Sau đó, anh không quan tâm đến an nguy của mình, truy kích không bỏ, cướp được một con thuyền ca nô, rồi lại cướp được một du thuyền, đấu súng pằng pằng với kẻ địch, đánh cho bọn chúng tơi bời luôn.”

“Sau cùng, bằng vào ý chí siêu mạnh, sự gan dạ sáng suốt hơn người, ý chí chiến đấu dũng mãnh của mình, cuối cùng anh được Cục Tình báo của nước Anh trợ giúp, khống chế kẻ bắt cóc!”

“Sau đó, người chồng dũng mãnh phi thường này của em lại bất ngờ phá giải mật mã của kim cương, thành công tìm được số kim cương vô giá kia!

“Sau đó, anh và cha em có đạo đức tốt, không nhặt của rơi, bèn trả kim cương lại cho nhân dân Nam Phi và chính phủ nước Anh rồi!”

“Sau đó, bọn họ muốn cảm ơn bọn anh nên tặng cho anh với cha em hai viên kim cương ngọc xanh, còn có hai chiếc Aston Martin!”

“À... Đúng rồi, bọn anh còn nhận được các loại khen thưởng gì mà công dân vinh dự của Nam Phi rồi quyền được miễn gì gì đó, nhưng mà cha em nói không có tác dụng gì, cho nên bảo bọn họ sắp xếp máy bay đưa hai người bọn anh về!”

“Máy bay là chuyên cơ, đưa xe thể thao về luôn, không cần tốn phí chuyên chở... Ha ha ha ha...” Triệu Ngọc ngây ngô cười, sau đó mặt đầy mong đợi mà hỏi han: “Thế nào hả, Miêu Miêu, bây giờ em đã biết rõ rồi chứ?”

Sau khi Triệu Ngọc nói xong, cả người Miêu Anh đã lâm vào trạng thái u mê, không khí trong phòng đông cứng lại như đang có gió lạnh âm năm mươi lăm độ vậy, đông đến mức trong vòng nửa phút, Miêu Anh không có phản ứng gì...

“Anh biết là anh cực kỳ xuất sắc rồi, nhưng anh van xin em, nghìn vạn lần đừng nữa khen ngợi anh nữa, anh sẽ kiêu ngạo đấy!” Triệu Ngọc lại tiếp tục phần nói dối chân thật của hắn: “Đúng rồi, cha em còn nói, biểu hiện của anh lần này có vẻ rất biết tròn biết méo đó.”

“Nhất là việc một mình anh xử lý một nửa quân đoàn phần tử khủng bố, lại còn đơn thương độc mã đánh rơi một chiếc máy bay trực thăng vũ trang, còn có cả biểu hiện lúc lặn xuống nước đấu tranh với kẻ bắt cóc nữa, khiến cho ông ấy rất là hài lòng!”

“Cho nên, cha muốn anh gia nhập phòng Đặc Cần của bọn họ, giúp bọn họ tham gia điều tra phá một vài vụ án liên quan đến quốc tế có lợi cho quốc gia, để cho anh trở thành một cảnh sát hình sự quốc tế!” Triệu Ngọc nói có lý có cứ: “Đương nhiên, ông ấy còn sợ anh không thích ứng được với công việc mới, cho nên tạm thời sẽ lấy thân phận điều động tạm thời sang bên đó...”

“Rồi, rồi...” Lúc này, cuối cùng Miêu Anh cũng nghe ra, lập tức cầm tay Triệu Ngọc, thật sự nói: “Em hiểu rồi, em đã hiểu hết mọi chuyện rồi!”

“Anh nói bừa một đống như vậy, thật ra không phải trọng tâm là muốn nói cho em biết rằng cha em muốn đào người của Tổng cục Hình sự, điều anh đi sao? Chậc chậc...” Miêu Anh lắc đầu: “Đến nỗi này à? Em đâu có phản đối anh sang phòng Đặc Cần, sao anh lại phải bịa ra một đống chuyện không đáng tin như vậy chứ? Anh muốn viết kịch bản hả?”

“Ừm... Chuyện này...” Triệu Ngọc lau mồ hôi, cos thành đứa bé phạm phải lỗi lầm. Vì bù lại sai lầm của mình, hắn đành phải lấy viên ngọc xanh sáng lấp lánh của mình ra, đặt trước mặt Miêu Anh.

“Trời ạ!” Cô Miêu là người rất biết nhìn hàng, chỉ liếc nhìn là đã nhận ra sự quý báu của viên đá quý này, lúc này vừa nhíu mày lại vừa nhếch miệng, không ngừng ai thán bi phẫn: “Cha ơi! Cha cũng giỏi lắm đó, con nói con muốn một chiếc Bentley mà cha cũng không mua cho con, lại mua nhiều thứ tốt cho Triệu Ngọc như vậy!”

“Cha đúng là không tiếc vốn gốc mà! Vì muốn kéo Triệu Ngọc nhập bọn, cha mua chiếc xe thể thao cho anh thì cũng thôi, vậy mà còn mua ngọc bích cho anh nữa! Thật là!”

“Không phải đá quý, là kim cương mà!” Triệu Ngọc la lối.

Nhưng mà, một tay Miêu Anh túm lấy kim cương, không chút khách sáo đeo lên ngón tay của mình, nói: “Dù sao cũng là cha em mua, vậy thì cho em mang đi nhá!”

“Ha! Đừng nói nhiều nữa, xinh đẹp quá đi mất, càng nhìn lại càng thích...” Miêu Anh nhìn kĩ kim cương, nhỏ giọng than thở: “Một viên ngọc bích lớn như vậy, dù thế nào chắc cũng phải trên triệu nhỉ?”

Kim cương... Rõ ràng là kim cương có được hay không, ngọc bích gì chứ...

Bỗng nhiên Triệu Ngọc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng nghĩ lại, thôi, dù sao kim cương cũng là tăng cho Miêu Anh, tùy cô thôi!

Dù sao, chỉ cần lời nói dối chân thật này có hiệu quả là được, chỉ cần Miêu Anh không truy xét chuyện đảo Kỳ Tích nữa thì hắn và Miêu Khôn có thể yên tâm rồi.

“Ừm... Đúng rồi!” Triệu Ngọc lại nghĩ tới chuyện gì, hỏi Miêu Anh: “Miêu Miêu, mấy ngày anh ra ngoài, rốt cuộc Tổng cục Hình sự đã xảy ra vụ án lớn nào thế? Nhanh nói cho anh nghe xem nào!”

“Không có đâu!” Miêu Anh thưởng thức kim cương trong tay, nói rất rõ ràng: “Không có vụ án lớn gì cả, chỉ là muốn anh về nhanh nhanh một chút nên lừa anh mà thôi!”

“...” Triệu Ngọc không nói gì, vài giây sau lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức lấy di động của mình ra, nói với Miêu Anh: “Bên Tổng cục Hình sự không có vụ án nhưng chỗ của anh thì có một vụ án kỳ dị tầm quốc tế đây này, không biết em có hứng thú xem hay không?”

“Hả?” Vừa nghe Triệu Ngọc có kỳ án quốc tế, Miêu Anh lập tức ngừng thưởng thức, hỏi: “Vụ án gì?”

“Cái này hả, anh nghe nói trong salon trinh thám đó!” Nói xong, Triệu Ngọc mở tư liệu trong di động ra, đưa tới trước mặt Miêu Anh, sau đó cười thần bí: “Đây là vụ án liên hoàn, có một bức tranh giết người xuất hiện tại nước Pháp!”

“Thế nào rồi hả cô Miêu?” Triệu Ngọc lộ ra nụ cười dâm tà: “Đêm nay chúng ta... nghiên cứu một phen nhé?”