Việc Triệu Ngọc cưỡi lạc đà đuổi bắt trộm gây ra động tĩnh không nhỏ.
Cuối cùng, tên trộm bị bắt, hắn cùng với Lý Bối Ny, người bị cướp là Diêu Giai và người đàn ông dắt lạc đà đều được mời đến đồn cảnh sát làm việc.
Lúc lấy lời khai, điện thoại của đồn cảnh sát cứ reo lên liên tục, đều là cuộc gọi đến từ những chủ quán đã bị tổn thất trong phố nhỏ hồi nãy. Bọn họ liên tục trách mắng mấy người phá hoại, còn yêu cầu cảnh sát phải bồi thường tổn thất cho họ, khiến cho đồn cảnh sát bận bịu đến “sứt đầu mẻ trán”.
Lý Bối Ny rất sợ việc bồi thường sẽ rơi xuống người Triệu Ngọc nên cố gắng nói chuyện với mấy đồng chí cảnh sát kia.
Nhưng mà, lúc này Triệu Ngọc lại không có tâm tư lo lắng về việc đó, từ lúc bước vào đồn cảnh sát tới giờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Diêu Giai mà chẳng thèm bận tâm đến gì khác. Diêu Giai đi đến chỗ nào thì ánh mắt hắn theo đến chỗ đó, dáng vẻ ngơ ngẩn giống như là bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
Có mấy đồng chí cảnh sát đưa ra câu hỏi Triệu Ngọc cũng chẳng thèm quan tâm, hắn ném thẻ cảnh sát lên trên bàn, mặc cho người cảnh sát kia hỏi cái gì hắn cũng chẳng lên tiếng đáp lại, điều này khiến cho đồng chí đó vô cùng tức giận, cứ tưởng rằng mấy tay cảnh sát ở Tổ trọng án này đang đùa giỡn mình!
Hả!
Triệu Ngọc nhìn người mình vẫn luôn nhớ trong cả giấc mộng, lòng như thủy triều dâng, căng đầy ấm áp.
Ông trời ơi!
Đây là trời xanh thương xót cho mình một cơ hội nữa sao? Người ấy vẫn xinh đẹp như trước, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt sắc sảo không góc chết, chẳng khác gì năm đó cả.
Giờ khắc này, Triệu Ngọc rất muốn xông lên, ôm lấy Diêu Giai, giữ chặt cô trong lồng ngực, nỉ non tâm sự.
Hắn rất muốn nói với cô: Em yêu! Anh nhớ em đến chất mất! Em có biết là anh đã dùng hết cả cuộc đời chỉ để nhớ em thôi? Em có khỏe không? Cuộc sống của em thế nào rồi? Em vẫn nhớ vẫn thương anh chứ…
Nhưng mà, nhờ chút lý trí còn sót lại nên Triệu Ngọc vẫn chưa có hành động gì thiếu suy nghĩ. Hắn biết bản thân là người xuyên không tới, tuy rằng Diêu Giai đang ở trước mắt này rất giống với người mình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng chưa chắc đã là cùng một người.
Mà Diêu Giai chưa chắc đã là người xuyên không, có lẽ cô ấy chẳng hề quen biết gì hắn!
Haiz!
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này là tôi đang đứng ngay trước mặt em nhưng mà em lại không nhận ra tôi!
Triệu Ngọc nhìn Diêu Giai đang lấy lời khai không chớp mắt, chẳng ngờ rằng, tên của cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn tên là Diêu Giai. Chỉ có quỹ tích sinh hoạt là hoàn toàn không giống với ban đầu nữa, hóa ra cô ấy là một y tá trong Bệnh Viện Trung Tâm thành phố, còn là y tá trưởng!
Diêu Giai lúc trước chỉ cần nhìn thấy máu là choáng váng, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ đến làm ở bệnh viện!
Triệu Ngọc cứ nhìn không chớp mắt như vậy dần thu hút sự chú ý của mọi người, Diêu Giai cũng bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, gò má đỏ bừng. Sau khi đã ghi hết lời khai, cô cầm theo cái túi xách mà Triệu Ngọc đã ra sức lấy về, hơi sợ hãi đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nói tiếng cám ơn:
“Thật sự là rất cám ơn anh! Không ngờ rằng anh còn là một cảnh sát! Nếu không có anh… thì…” Diêu Giai nhìn con lạc đà ở ngoài sân: “Hôm nay, tôi đã tổn thất nặng nề rồi!”
Hả… giọng cũng chẳng khác gì…
Nghe được giọng nói quen thuộc, Triệu Ngọc mê mẩn, thân thể lập tức đứng thẳng lên, càng nhìn càng giống người thần kinh.
Diêu Giai quả thực chẳng biết phải làm sao nữa, đành nói cám ơn rồi xoay người định rời đi.
“Chờ đã!” Triệu Ngọc như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng ngăn cản cô, sau đó tràn đầy hy vọng hỏi: “Diêu Giai, Diêu Giai! Em hãy nghĩ kỹ lại đi, em… thật sự không biết anh là ai sao?”
“Hả? Chúng ta… quen nhau à?” Diêu Giai hơi bất ngờ, cẩn thận đánh giá Triệu Ngọc một lượt nhưng sau đó vẫn quả quyết lắc đầu.
Haiz!
Triệu Ngọc thầm than một tiếng nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vội vàng gọi Lý Bối Ny bên cạnh: “Sư muội, mau! Gọi cho tôi một cú điện thoại!”
“Cái gì?”
Chẳng những Lý Bối Ny ngạc nhiên chẳng hiểu gì mà cả Diêu Giai cũng mờ mịt, không biết Triệu Ngọc đang có ý gì?
“Bảo em gọi thì em gọi đi! Nhanh lên!” Nói xong, Triệu Ngọc cũng chẳng thèm ngại ngùng gì nữa, móc chiếc di động cổ lỗ sĩ của mình ra, đặt xuống trước mặt Diêu Giai.
Lý Bối Ny bị Triệu Ngọc thúc giục liên tục liền nhanh chóng gọi đến số điện thoại của hắn.
Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại của Triệu Ngọc liền vang lên. Không ngờ rằng, tiếng chuông này lại không giống bình thường, từ loa truyền ra một ca khúc rất cũ, đây lại còn là một ca khúc ở thập niên 80 của thế kỉ trước, là ca khúc chủ đề của bộ phim võ hiệp “Lục Tiểu Phụng”, tên là “Giữ lại giấc mơ đẹp của tôi”:
“Phượng hoàng tung cánh giữa nhân gian, ngạo nghễ mỉm cười!
“A… anh hùng, xin chàng hãy giữ lại giấc mộng đẹp của tôi…”
Khi giai điệu cổ xưa này vang vọng khắp đại sảnh, toàn bộ đồn cảnh sát đều tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Triệu Ngọc, giống như nhìn một người mắc bệnh tâm thần.
“Đây…” Diêu Giai trừng to mắt, hoảng hốt hỏi: “Đây… đây là cái thứ lộn xộn gì vậy?”
Giết tôi đi!
Triệu Ngọc bị đả kích đến choáng váng, gần như muốn ngã sấp xuống. Tuy bài hát này đã cũ lắm rồi nhưng lại là bài mà Diêu Giai trước kia thích nghe nhất, Triệu Ngọc luôn nhớ mãi chuyện này nên mới dùng bài hát ấy làm nhạc chuông.
Nhưng mà, Diêu Giai trước mắt lại không hề có phản ứng gì, chứng tỏ là cô ấy và người yêu lúc trước của hắn không phải cùng một người, tính cách còn hơi khác nữa, không hoàn toàn giống với Diêu Giai trước kia.
“Ừm…” Khi nhận ra rõ tình hình hiện tại, Triệu Ngọc vội vàng đứng thẳng người, biểu cảm cũng dần dịu lại, rốt cục cũng cư xử như một người bình thường. Hắn lễ phép nói: “Cô Diêu Giai, nếu cô không phiền thì chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?”
“Hả…” Diệu Giai hơi xấu hổ, hiển nhiên rất không tình nguyện.
Triệu Ngọc nhìn ra sự mâu thuẫn của cô, vội nói: “Về sau nếu như ở cùng khu chẳng hạn, cũng coi như có người quen thôi mà?”
“Đúng đúng… đúng vậy…” Lời này rốt cuộc cũng làm Diêu Giai cảm thấy thoải mái, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Hay là nhắn tin nhé, đây là IP của tôi, anh add đi!”
“Được!”
Triệu Ngọc vội vàng mở di động ra nhưng khi vừa ấn mở màn hình mới nhớ điện thoại của hắn không có đăng ký 3G, chẳng thể nào kết bạn nhắn tin được. Nhưng mà hắn nhanh chóng phản ứng kịp, mở máy ảnh ra, chụp lại địa chỉ IP của Diêu Giai, như vậy sau khi về rồi add vào cũng được.
“Cảnh sát Triệu, thật sự là rất cám ơn anh!” Diêu Giai vui vẻ nắm tay Triệu Ngọc: “Nếu khi nào anh có việc đến Bệnh Viện Trung Tâm thì cứ tới tìm tôi! Nhưng mà, nơi của chúng tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi cũng không muốn lúc anh đến tìm tôi là đang nằm viện nha! Ha ha…”
Sau khi nói cám ơn xong, Diêu Giai xoay người ra khỏi đồn cảnh sát.
Triệu Ngọc nhìn theo bóng lưng đã đi xa của người đẹp, nhớ lại cảm giác nắm tay vừa nãy, tâm tình lại bùi ngùi xúc động lần nữa.
Cũng chính lúc này, hắn hạ quyết tâm, mặc kệ Diêu Giai này có phải là Diêu Giai trước kia hay không? Mặc kệ Diêu Giai hiện tại ra sao, đã kết hôn hay chưa, có bạn trai hay không? Ông đây cũng không ngại dùng bất kỳ biện pháp gì, nhất định phải “tóm được em”!
Triệu Ngọc si mê Diêu Giai như thế, đến cả người ngoài cũng cảm nhận được, càng khỏi bàn đến Lý Bối Ny, người thích Triệu Ngọc. Giờ phút này, cô bé tức giận đến mức xoắn chặt hai bàn tay vào nhau, mũi nhăn lên…