Hóa ra, đây là Tiêu Hàng - người quen của Triệu Ngọc và Miêu Anh, đã từng cùng nhau tham gia vào vụ án kho báu Hoàng Kim ở Phụng Bình.
“Đây là văn bản hỗ trợ điều tra, là phòng Đặc Cần phái tôi đến!” Tiêu Hàng đưa văn kiện cho Triệu Ngọc, khách sáo nói: “Vô cùng vinh hạnh khi được hợp tác với tổ trưởng Triệu một lần nữa!”
Thân là đội phó của phòng Đặc Cần, Tiêu Hàng cũng được xem như là một nhân vật kiêu ngạo, thế nhưng khi đứng trước mặt Triệu Ngọc, vị đội phó Tiêu này cũng không dám tỏ ra kiêu ngạo.
Sự thể hiện vô cùng tuyệt vời của Triệu Ngọc ở Phụng Bình sớm đã thuyết phục được anh ta, khiến anh ta rất khâm phục Triệu Ngọc.
“Ồ, anh đến rồi thì tốt quá!” Trải qua cuộc chiến sinh tử trong vụ án kho báu Hoàng Kim, Triệu Ngọc đã hóa giải hiềm khích với Tiêu Hàng từ lâu, lúc này hắn liền khách sáo nói: “Tôi còn đang lo không biết cha vợ phái người nào cho tôi nữa?”
“Anh yên tâm, anh yên tâm.” Tiêu Hàng biết rõ bản tính của Triệu Ngọc, lúc này mới giải thích: “Chúng tôi đến là để hỗ trợ công việc cho tổ trưởng Triệu, tất cả quyền chỉ huy đều nghe lời anh, nghe lời anh cả! He he...”
“Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ...!” Triệu Ngọc thấy Tiêu Hàng vuốt lông lừa, nhìn thấy anh ta cung kính như vậy thì hắn cũng không cần ngông cuồng nữa, liền nhiệt tình bắt tay với Tiêu Hàng nói: “Mục tiêu của chúng ta là như nhau, hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng bắt phần tử phạm tội về quy án! Đúng rồi, đội phó Tiêu, anh đến... cũng nhanh quá nhỉ?”
“Nhanh gì chứ...! Anh đừng giễu cợt tôi mà.” Tiêu Hàng giải thích: “Tôi đang làm việc ở Việt Châu! Nhận được lệnh thì chạy tới ngay, có điều...” Anh ta móc điện thoại ra nói với Triệu Ngọc: “Trên đường đến đây tôi có làm ít công tác chuẩn bị nên tốn chút thời gian! Anh xem...”
Nói xong, Tiêu Hàng mở ảnh trên điện thoại của mình nói: “Đây là thông tin chi tiết về thi thể thứ hai mà anh đã cung cấp, chúng tôi thu được nhiều video của người này ở thị xã tỉnh Quỳnh Châu và cảng Nhã Long, v.v…! Người này có lẽ là lái thuyền, người bên tôi đang đi xác minh với bên phía cảng Nhã Long, thông tin chuẩn xác chắc sẽ về nhanh thôi!”
“Wow, tốc độ khủng khiếp...” Triệu Ngọc kinh hãi vội hỏi: “Mọi người dùng cách gì để thu được vậy?”
“Ừm... Chuyện này sao...” Vẻ mặt Tiêu Hàng tỏ vẻ khổ sở, không trả lời.
Có điều, Triệu Ngọc có thể đoán được, phòng Đặc Cần chắc chắn sẽ có thiết bị tiên tiến để thu được, cho nên mới đối chiếu thông tin nhanh như vậy.
Nhưng mà kiểu thiết bị tiên tiến này có lẽ là thuộc về bí mật quốc gia nên không được tiết lộ ra ngoài.
“Được rồi.” Triệu Ngọc chỉ quan tâm đến kết quả, nên cũng không có truy hỏi thêm, ngược lại hỏi: “Nếu đã tìm được thi thể thứ hai, vậy thì thi thể thứ nhất và thi thể thứ ba thì sao?”
“À... Em biết rồi!” Nào ngờ, Tăng Khả đứng bên cạnh đột nhiên sực nhớ ra: “Hóa ra ý nghĩa mà tổ trưởng Triệu nói đã sắp xếp xong xuôi là thế này này, điều động cả phòng Đặc Cần...”
“Khụ khụ...” Tiêu Hàng lúng túng ho khan một tiếng rồi nhanh chóng giải thích với Triệu Ngọc: “Độ phân hủy của thi thể thứ nhất quá nghiêm trọng, khả năng thu được video rất khó. Tôi đã dẫn đội nhân viên kỹ thuật đến, định phục hồi lại hình ảnh người thông qua thi thể, sau đó tiến hành thu video... Về thi thể thứ ba, chúng tôi đang làm, có lẽ thông tin sẽ đến nhanh thôi!”
“Thế thì tốt quá, một khi xác định được thân phận của ba nạn nhân, chúng ta có thể tiến hành khâu tiếp theo rồi!” Triệu Ngọc hưng phấn hỏi Tiêu Hàng: “Người anh em, ngoại trừ thân phận của nạn nhân ra thì còn có tin tốt nào nữa không?”
“Còn chứ, chính là Ngu Chính Nhiên!” Tiêu Hàng búng tay về phía cửa văn phòng, ngay lập tức một đặc công có vóc người cao lớn từ bên ngoài đi vào, đặc công này đưa một sấp tài liệu cho Tiêu Hàng.
“Chúng tôi tìm được văn kiện điều tra của hơn mười năm trước.” Tiêu Hàng lật tư liệu ra nói: “Lúc đó, bộ phận an ninh nào đó đã để ý đến Ngu Chính Nhiên, lo là hắn ta sẽ giả làm Hoa kiều về nước làm gián điệp... Chỉ có điều… những ghi chép sau đó không được theo dõi nữa, chứng minh có lẽ hắn ta không phải là gián điệp.”
“Thế nhưng, chúng tôi đã xác minh với phòng Đối ngoại, phát hiện tên Ngu Chính Nhiên này có thể là giả, năm đó thông tin đăng ký ở Quỳnh Châu của hắn ta đều không đúng. Thậm chí hắn ta cũng không giống là Hoa kiều Malaysia...”
“À?” Triệu Ngọc suy tư rồi nói: “Xem ra, tên Ngu Chính Nhiên này không đơn giản!”
“Anh yên tâm.” Tiêu Hàng đi đến trước mặt Triệu Ngọc khẽ giọng nói: “Chúng tôi đã thông báo cho các căn cứ hoạt động ở nước ngoài, bắt đầu đi điều tra thông tin chính xác của Ngu Chính Nhiên, tuy thời gian đã qua lâu rồi, nhưng khả năng tìm được cũng khá lớn.”
“Ừ!” Triệu Ngọc thoáng gật đầu, cảm giác như có hy vọng.
“Còn nữa...” Tiêu Hàng nói tiếp: “Về tài liệu liên quan đến ‘Liêu Thất’, tôi sẽ gửi qua mail cho anh ngay, anh xem thử. Có điều... Bởi vì cấp độ bí mật khác cao nên Tổng cục Hình sự không được lưu lại!”
“Ừ... biết rồi, biết rồi...” Triệu Ngọc từng tiếp xúc qua không ít sự kiện bí mật, tất nhiên là hiểu được quy định.
“Tuy những lời này xuất phát từ miệng tôi có hơi đi quá giới hạn nhưng mà...” Tiêu Hàng thoáng do dự, rồi nói với vẻ thăm dò: “Cá nhân tôi cho rằng, việc quan trọng nhất của vụ án này vẫn là nên nhanh chóng truy nã tội phạm!
“Tổ trưởng Triệu, tuy số lần phá án của phòng Đặc Cần chúng tôi không thể so sánh với anh, nhưng nếu nói về chuyện bắt người thì vẫn còn có biện pháp! Thế nên...” Tiêu Hàng tự tin mỉm cười: “Anh hãy chờ tin tốt của chúng tôi nhé, chỉ cần nghi phạm còn trốn ở Hải Lan, chúng tôi chắc chắn sẽ có cách tìm ra hắn ta!”
Mặc dù Tiêu Hàng nói rất khách sáo nhưng vẫn khó che giấu được sự kiêu ngạo bẩm sinh của mình.
Nhưng dù sao cũng từng trải qua thời gian hoạn nạn, Triệu Ngọc nghe xong cũng không thấy ngứa tai lắm. Hơn nữa, hắn cũng rất hy vọng nhanh chóng bắt được tên Lương Nghị Lực nguy hiểm này.
Đương nhiên, để cẩn thận hơn Triệu Ngọc vẫn nhắc nhở tại chỗ: “Bắt tội phạm có thể sẽ không khó nhưng hành động của Lương Nghị Lực khiến tôi cảm thấy lo lắng, chúng ta không thể không đề phòng, hắn ta thật sự có âm mưu mà chúng ta không thể nào gánh chịu được!”
Mượn đề tài này, Triệu Ngọc bèn nói chuyện Lương Nghị Lực lợi dụng ba thi thể để ra câu đố và các thông tin mới nhất có liên quan đến vụ án cho Tiêu Hàng nghe.
“À...” Lúc này, Tiêu Hàng mới đồng cảm nói: “Tôi biết rồi, sát thủ thông minh nhất thế giới là biết ẩn mình, không ai biết đến sự tồn tại của hắn ta! Mà cách làm của tên Lương Nghị Lực này lại hoàn toàn trái ngược, thật sự... không thể không đề phòng! Được rồi!” Tiêu Hàng nói: “Vậy thì nhờ thám tử Triệu mau chóng giải được câu đố, xem thử rốt cuộc hắn ta có ý định gì! Còn bên chúng tôi sẽ tích cực tìm tài liệu liên quan, dốc toàn lực để phối hợp!”
“Được, thế...” Triệu Ngọc giơ tay chỉ vào văn phòng, ý hỏi Tiêu Hàng có phải là chuyển tất cả nhân viên và thiết bị của họ đến đây, mọi người cùng nhau làm việc hay không?
Nhưng Tiêu Hàng lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, chúng tôi có cách làm việc riêng của mình, bây giờ tôi sẽ đưa số điện thoại của tôi cho anh, chúng ta giữ liên lạc nha!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc bắt tay với Tiêu Hàng, sau đó anh ta quay người định bỏ đi.
Nhưng mà khi đi đến cửa, đột nhiên anh ta như nhớ ra điều gì vội nói: “À, suýt nữa tôi quên mất, còn có chuyện này chưa nói với anh! Về chuyện Bà Đà giáo...” Tiêu Hàng chỉ vào hình ảnh trên tấm bảng trắng nói: “Chúng tôi đã cho người đến Indonesia hỏi thăm các chuyên gia địa phương! Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ đến tất cả những nơi có tín ngưỡng Bà Đà giáo tìm kiếm, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ tìm được tài liệu chi tiết!”
Nói xong, Tiêu Hàng mới sải bước ra khỏi văn phòng đến khi không còn bóng dáng.
“Oa...” Tăng Khả lắc đầu thở dài: “Vẫn là hiệu suất làm việc của phòng Đặc Cần nhanh! Cảm thấy cho dù chúng ta tốn sức điều tra thế nào, đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ!”
Tăng Khả vừa nói xong, Miêu Anh bất giác liếc mắt trao đổi với Triệu Ngọc, bởi vì Miêu Anh biết rõ, tương lai không lâu nữa Triệu Ngọc cũng sẽ bị điều đến phòng Đặc Cần và trở thành thành viên của phòng Đặc Cần...