Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc sấm vang chớp giật, cho dù Triệu Ngọc đã nhận ra trong đám người có kẻ có mục đích không đơn giản, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được, bọn họ vậy mà vừa ra tay đã muốn giết người!
Hơn nữa, mục tiêu bọn họ muốn giết lại không phải là đối phương, mà là tên quản lý trung niên kia?
Điều này khiến Triệu Ngọc hơi không hiểu nổi...
Chính bởi vì chút do dự này nên Triệu Ngọc không rút súng ra đúng lúc, chỉ biết nhìn dao găm của hai kẻ kia sắp sửa đâm vào ngực của tên quản lý trung niên.
Nhưng mà, trong thời khắc mấu chốt lại xảy ra một chuyện bất ngờ.
Mặc dù sau lưng của tên quản lý trung niên đã trúng một nhát, nhưng khi đối mặt với hai kẻ địch tấn công chính diện, ông ta hoàn toàn không hoảng loạn, vậy mà giơ hai tay ra trước rồi dùng sức bắt được cổ tay của hai kẻ địch kia.
Ngay sau đó, tay phải ông ta vung lên, buông một kẻ địch trong đó ra, tay trái thì thuận thế ôm tới, túm lấy cổ của kẻ địch còn lại, mạnh mẽ quật tên này ngã xuống mặt đất!
Wow, võ nghệ thật nhanh!
Triệu Ngọc cũng là người có kiến thức, hắn liếc mắt nhìn qua là biết một chiêu này của tên quản lý trung niên không hề đơn giản, nếu không phải người từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì không thể nào làm được động tác này.
Người này...
Nhưng mà, tình thế phát triển quá nhanh, vốn không chừa thời gian cho Triệu Ngọc suy nghĩ.
Kẻ đâm trúng sau lưng tên quản lý trung niên thấy thế, lập tức hung hăng rút dao găm ra. Vù một tiếng, kẻ đó hoảng hốt kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất.
“Đừng... Đừng đánh nữa!” Lúc này, vị Cổ lão đại kia sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, vội vàng lớn tiếng quát ngừng.
Ai ngờ, từ góc sáng sủa của bàn đối diện, vậy mà lại có một cái ấm trà bị ném tới, nện vào người Cổ lão đại, nước trà nóng rát lập tức vẩy ra, Cổ lão đại ngã quỵ, thất thanh rú thảm.
“Điên rồi, điên hết rồi sao? Chuyện này là ai làm!?” Bên kia, Giang Lục cũng nhận ra chuyện không ổn, lập tức quay người lại muốn tìm xem là ai ném ấm trà qua đó?
Kết quả, gã ta vừa mới xoay được một nửa, vậy mà có người tiến lên đá trúng vào ghế dựa của gã ta!
Ghế dựa bay vèo đi, Giang Lục nhất thời mất thăng bằng, ngã lộn nhào xuống mặt đất, quanh đầu bay đầu sao kim...
Hả?
Thấy hai vị đại lão nhao nhao trúng chiêu, những người đàn ông có hình xăm ở hiện trường làm sao có thể ngồi yên được? Bọn họ lập tức quơ lấy chén trà bát trà, bàn ghế, xông lên ra tay với đối phương!
“Đừng nhúc nhích... Không ai được nhúc nhích!” Lúc này, không riêng gì Triệu Ngọc mà Miêu Anh và Tiêu Hàng cũng phản ứng kịp, ba người gần như đồng thời vươn tay rút súng ra.
Nhưng mà tình cảnh đã hoàn toàn không thể khống chế được, không ai chú ý tới súng lục của bọn họ. Hai bên lập tức lao vào nhau mà vung tay đá chân, đánh vô cùng náo nhiệt.
Lại nhìn mấy người cầm dao găm kia, bọn họ nắm chặt dao găm sắc bén trong tay, lại tấn công tên quản lý một lần nữa.
Đoàng!
Cuối cùng, tiếng súng vang lên!
Phát súng này là Tiêu Hàng bắn, anh ta thấy tình cảnh đã hoàn toàn không khống chế được, đành phải nã một phát súng chỉ thiên, đồng thời cao giọng quát: “Không ai được nhúc nhích, cảnh sát đây!”
Vốn dĩ tiếng súng đã vang lên, dựa theo tư duy quán tính của đám người Triệu Ngọc thì cho dù bọn họ có đánh hưng phấn tới mức nào cũng sẽ ngừng tay.
Nhưng mà, lại một chuyện bất ngờ nữa xảy ra, sau khi tiếng súng vang lên, những người đang đánh nhau này đúng là hoảng sợ, nhao nhao dừng tay lại.
Nhưng mà bọn họ chỉ ngừng không tới một giây, một cái ghế dựa nặng nề vậy mà lại lao ra khỏi đám người.
Lần này, ghế dựa bay thẳng đến chỗ của Tiêu Hàng, vừa nhanh vừa mạnh, đánh cho Tiêu Hàng trở tay không kịp, một tiếng bốp vang lên, Tiêu Hàng ngã ra sau.
“Á!”
Thấy Tiêu Hàng ngã xuống, đám người nhất thời ồ lên, có người chạy thẳng ra ngoài cửa trốn, có người cúi đầu chui xuống dưới bàn, có người tiếp tục chiến đấu, còn có người... tiếp tục giết người!
Thừa dịp hỗn loạn, chỉ thấy mấy tên cầm dao găm kia lại đồng loạt xông lên lần nữa, đâm tới chỗ tên quản lý.
Đoàng!
Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng Miêu Anh cũng nổ súng, một súng bắn trúng bả vai của tên côn đồ đang cầm dao.
Nhưng mà những tên côn đồ này cứ như không sợ chết vậy, cho dù thấy có người trúng đạn nhưng vẫn lao tới đâm tên quản lý trung niên kia như điên.
Tên quản lý trung niên ra sức đẩy một người trong đó ra nhưng chỗ bụng dưới vẫn lại trúng một nhát!
Á!
Miệng của tên quản lý hộc máu, nhưng vẫn đánh một quyền, đánh ngã tên vừa lao tới ám sát kia, sau đó lảo đảo đứng dậy định chạy trốn.
A!!!
Một tên côn đồ khác điên cuồng rống lên một tiếng, phi người nhảy lên, dùng dao găm đâm vào lưng của tên quản lý.
“Đậu xanh rau mà nhà nó!”
Trong lúc thế này, Triệu Ngọc không thể cứ đứng ngẩn người ở đó mãi, hắn nhanh chóng tiến lên, sử dụng tuyệt chiêu áp đáy hòm là trâu dữ húc mạnh, ầm một cái húc bay người nọ!
Sức mạnh của Triệu Ngọc hết sức cuồng bạo, sau khi người nọ bị đánh bay thì va vào bàn cơm, cứ thế mà đâm, cái bàn ăn to nặng như vậy bị hất lên cao cao, chén đĩa bát đũa trên bàn rơi ào ào xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi...
A!
Theo một tiếng kêu to, lại thấy một tên côn đồ khác cầm dao vọt tới, nhưng lại muốn đâm về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vừa định tấn công ngược lại thì bên tai lại đột nhiên nghe tiếng “đoàng” của súng vang lên, hóa ra là Miêu Anh lại bắn một phát nữa!
Thuật bắn súng của Miêu Anh hết sức chính xác, tên côn đồ kia ngã xuống đất ngay sau tiếng súng, phát ra tiếng kêu á á thảm thiết...
Nhưng mà, Miêu Anh vừa mới nổ súng xong thì từ một góc không khiến người ta chú ý của bàn ăn, vậy mà lại có một cái ghế bay qua đây, mục tiêu là mặt của cô!
Kẻ vứt ghế này rất là gian xảo, trước đó hắn ta đã thành công năm lần bảy lượt, ấm trà đập trúng tên để chòm râu dê và Cổ lão đại, còn cả cái ghế dựa ném trúng Tiêu Hàng toàn là do hắn ta giở trò quỷ!
Nhưng mà Miêu Anh đã sớm để ý đến người này, khi hắn ta lại ném ghế lần nữa, Miêu Anh không hề nương tay, nả súng bắn thẳng vào ghế dựa!
Đoàng!
Đầu đạn sắc bén bay xuyên qua ghế gỗ, một phát bắn trúng vào cổ của kẻ ném ghế!
Ầm ầm, Miêu Anh bị ghế dựa đập cho phải lui về phía sau, mà kẻ ném ghế thì ôm cổ của mình tựa vào vách tường.
Đạn bắn trúng động mạch cổ của hắn ta nên cho dù hắn ta dùng hết sức đè cổ của mình lại nhưng máu tươi vẫn phun ra ngoài khó có thể ức chế, trong nháy mắt đã đỏ cả một mảng lớn...
Xì xì...
Một bên khác, tên quản lý trung niên đang muốn chạy trốn, nhưng bên góc nghiêng lại có một kẻ cầm dao khác xông qua, một nhát đâm thẳng vào mặt của ông ta.
A!
Tên quản lý trung niên nhịn đau nhức do vết đao gây ra, ra sức nâng hai tay lên cản cánh tay của người nọ lại. Nhưng không nghĩ tới trước mặt lại có một tên côn đồ khác cầm ghế xông tới!
Tên côn đồ kia giơ ghế dựa lên cao cao rồi nện thẳng xuống người tên quản lý trung niên, khiến tên quản lý trung niên phải lui về phía sau mấy bước, vừa lúc đụng phải Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc gần như dựa vào bản năng để đỡ lấy ông ta.
Nhưng mà, ngay tích tắc hai người vừa tiếp xúc với nhau, Triệu Ngọc bỗng dưng kinh sợ!
Bởi vì pha chém giết kịch liệt trước đó nên quần áo của tên quản lý trung niên đã bị xé rách hơn phân nửa, Triệu Ngọc liếc thấy trên ngực của tên quản lý này, vậy mà cũng xăm một hình xăm bắt mắt!
Vốn dĩ, có hình xăm cũng chẳng có gì lạ, nhưng điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc là hình xăm trên ngực tên quản lý này hết sức quen mắt, vô cùng giống hình xăm trên người ba thi thể nam kia!
Hả?
Trong lúc chớp nhoáng, Triệu Ngọc dường như hiểu ra điều gì, hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay của tên quản lý trung niên, nhìn về phía bàn tay ông ta.
Kết quả, hắn nhìn thấy rõ ràng trên ngón tay của tên quản lý trung niên toàn là vết sẹo do bị ăn mòn, đã không thể nhìn thấy vân tay nữa...