Cuồng Thám

Chương 1417: Chương 1417





MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI

Đoàng!

Tiếng súng chợt vang lên, mặc dù Tiêu Hàng đã cố gắng ngắm trúng nhưng thứ nhất do anh ta dùng tay trái; thứ hai, động tác của những kẻ địch đeo mặt nạ hề quá nhanh cho nên cuối cùng vẫn không bắn trúng dù chỉ một phát.

Tuy nhiên, tiếng súng vẫn đưa đến tác dụng hăm dọa, bọn địch sau khi xông vào đều không dám tấn công ồ ạt, mà là nháo nhào tìm chỗ núp để trốn tránh.

Mà cùng lúc đó, tình hình bên cửa chính cũng xuất hiện thay đổi lớn, bọn địch bên đó nhìn thấy đồng đội đã thuận lợi xông vào nên cũng vọt vào cửa chính.

Mặc dù Miêu Anh bắn trúng một người nhưng tiếc rằng quân địch quá đông, vả lại trong tay đều có vũ khí có tính công kích.

Miêu Anh vừa thấy tình hình không ổn thì vội vàng lật đổ bàn ăn, sau đó núp ra sau bàn, chờ cơ hội tấn công lại.

“Xong rồi, xong rồi...” Vào giờ phút này, mặt Triệu Ngọc vô cùng ủ rũ nói với quản lý trung niên họ Nhiêu đó: “Không ngờ chúng đã xông vào rồi, xem ra... Chúng ta chắn chắn phải chết!”

“Ông anh à.” Hắn ấn lên bả vai quản lý họ Nhiêu: “Ông còn có lời trăn trối gì nữa không? Đã đến lúc này rồi mà ông vẫn còn định lựa chọn im lặng sao?”

“Ừm...” Quản lý Nhiêu nhìn tình hình trong phòng lúc này, lại nhìn cả người mình bị thương, quần áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cuối cùng thở ra một hơi nặng nề, nói với Triệu Ngọc: “Được rồi! Tôi nói, người muốn giết tôi chắc chắn là hắn ta rồi!”

Vừa nói, ông ta còn dùng tay chỉ vào một chỗ sâu trong phòng, giận dữ nói: “Người này chính là ông chủ của tôi, chủ tịch Mã Hoằng Nghĩa của hội quán! Tuy nhiên, tên thật của ông ta là Abby Kula, là một tên trùm của tổ chức Răng Rắn năm đó!”

“Hả? Ông chủ của hội quán? Trùm tổ chức Răng Rắn?” Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.

“Đúng vậy!” Quản lý Nhiêu chỉ về phía quân địch xa xa rồi nói: “Giết người mà cũng có thể phô trương như vậy thì trừ ông ta ra sẽ không có người nào khác đâu! Đúng là buồn cười, tôi cực khổ bán mạng cho ông ta nhiều năm đến vậy, nhưng lại không ngờ ông ta vẫn ra tay độc ác với tôi!”

“Khoan đã... Tôi có hơi rối loạn!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Ông ta là chủ của hội quán, ông là quản lý của hội quán, ông ta muốn giết ông có đáng dùng thế trận lớn như vậy sao?”

“Còn nữa... Tại sao ông ta lại muốn giết ông chứ? Bởi vì ông biết quá nhiều, nhưng sao ông ta không giết chết ông sớm một chút mà cứ phải chờ tới lúc này chứ!”

“Tôi... Tôi không biết...” Gương mặt quản lý Nhiêu tràn ngập hoang mang và hận thù: “Có lẽ, ông ta dùng những người đàm phán đó tới giết tôi là vì muốn giá họa cho người khác thì sao?”

“Để người khác tưởng là tôi chết trong một trận ẩu đả giang hồ, chết bất ngờ, vậy thì không liên quan gì tới ông ta rồi!”

“Tuy nhiên...” Quản lý Nhiêu nhìn đám kẻ địch tay cầm nỏ, hậm hực nói: “Còn những người này, chắc là kế hoạch dự bị gì đó chăng?”

“Ông ta sợ những người đó không giải quyết được tôi, cho nên còn sắp đặt những tên liều mạng từ nước ngoài tới, thật sự là... Thật sự là... Ưm...” Nói tới đây, bỗng nhiên quản lý Nhiêu như hiểu ra cái gì đó, vội vàng nắm lấy cánh tay của Triệu Ngọc nói: “Tôi biết có chuyện gì xảy ra rồi!”

“K! K đó!” Ông ta kích động nói: “Chắc chắn là Mã Hoằng Nghĩa đã nhận được tin tức, biết K quay trở lại giang hồ, sau đó... Ông ta lại phát hiện ba người bọn Thái Tinh Văn cũng mất tích, cho nên... Cho nên tôi trở thành người biết chuyện cuối cùng!”

“Ông ta lo lắng K sẽ thông qua tôi để tìm được ông ta, cho nên mới giết tôi trước, xóa bỏ tai họa về sau!”

À...

À...

Triệu Ngọc nghiêm túc tiêu hóa một lát, tới lúc này mới hiểu ra.

Xem ra, câu trả lời thật sự của câu đố giết người mà Lương Nghị Lực để lại cho bọn họ hẳn là ở chỗ này! Mục tiêu cuối cùng mà Lương Nghị Lực muốn tìm không phải ai khác, mà chính là Mã Hoằng Nghĩa, trùm của Răng Rắn năm đó!

Nếu là vậy thì dường như tất cả mọi chuyện đều có lý rồi.

Mục đích mà Lương Nghị Lực trở lại Hải Lan chắc là muốn tìm Mã Hoằng Nghĩa báo thù.

Cho nên, hắn ta lần lượt tìm được Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn, dùng hình phạt tàn khốc để tra hỏi bọn họ, muốn có được tung tích của Mã Hoằng Nghĩa.

Nhưng không biết là Mã Hoằng Nghĩa ẩn núp quá kín, hay là ba người đó cắn chặt răng, đánh chết cũng không khai ra, cho nên mới khiến Lương Nghị Lực không thể được như mong muốn, thậm chí cũng không tìm được vị quản lý họ Nhiêu này.

Tuy nhiên, mặc dù đầu mối bị đứt nhưng Lương Nghị Lực vẫn không hề lựa chọn từ bỏ, mà là cố ý để lộ thi thể của ba người cho cảnh sát, sau đó để nhóm Triệu Ngọc tìm kiếm đầu mối giúp mình, giúp mình tìm ra Mã Hoằng Nghĩa.

Kết quả là, đầu mối tìm được thật, nhưng lại gặp phải chiêu giết người diệt khẩu của Mã Hoằng Nghĩa!

Chuyện này...

Hay cho một chiêu mượn đao giết người mà!

Sau khi Triệu Ngọc biết được mục đích của Lương Nghị Lực thì không thể kiềm chế được hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ, người này chẳng những thông minh gian xảo mà còn ngạo mạn tới mức này, vậy mà dám lợi dụng cảnh sát để giải quyết ân oán cá nhân giúp hắn ta...

Vụt...

Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới đây thì một mũi tên sắc bén đã chợt bắn tới, ghim lên trên vách tường cách đầu Triệu Ngọc không xa!

Á!

Quản lý Nhiêu sợ hết hồn, vội vàng nhặt một cái ghế lên, chuẩn bị phản kích.

“Ài... Được rồi!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, nói với quản lý Nhiêu: “Tôi còn có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, cho nên ông hãy ẩn nấp thật kĩ cho ông đây đi, đợi tôi giải quyết những người này xong thì sẽ hỏi ông kỹ lưỡng!”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc khom người lục lọi, nhặt được một con dao găm từ trong thi thể của một tên côn đồ. Sau đó, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm kẻ địch ở xa xa, chuẩn bị phi ra ngoài.

“Này...” Sau khi quản lý Nhiêu nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, vội vàng khuyên nhủ: “Làm vậy không được đâu, bọn họ có nhiều người như thế, anh mà xông ra thì chẳng phải là chịu chết vô ích sao?”

“Fuck!” Triệu Ngọc nhíu mày lại, mắng: “Ông đó, không thể nói một câu may mắn à? Làm sao mà ông có thể làm quản lý thế?”

Mắng xong, Triệu Ngọc vươn tay túm thi thể trên đất lên, ra sức kéo đến trước người mình rồi nói: “Ai nói tôi định chịu chết vô ích chứ, bọn chúng dùng bia đỡ đạn, tôi lại không thể dùng tấm đệm thịt sao?”

Vừa nói, Triệu Ngọc nâng thi thể đó lên, che chắn trước người mình.

“Nhưng mà...” Quản lý Nhiêu nhíu mày lại: “Thi thể này nặng như vậy, làm sao mà một mình anh nâng lên nổi chứ? Vả lại, đối phương chia ra ở các góc độ khác nhau, anh chỉ dùng một thi thể này cũng không cản được đâu!”

“Xì, xì, xì... Miệng ăn mắm ăn muối...” Triệu Ngọc bị chọc tức, hung hăng đá cho quản lý Nhiêu một cái rồi tức giận la ầm lên: “Nếu mà ông còn lải nhải nữa thì tôi sẽ lấy ông làm đệm trước đấy! Không biết nói một câu may mắn sao hả?”

“Tôi...” Quản lý Nhiêu lập tức câm miệng.

Triệu Ngọc túm thi thể đó lên, xông từ sau bàn ăn ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ kẻ địch đông đúc.

“Xong rồi, xong rồi...” Quản lý Nhiêu lại lầm bầm khe khẽ: “Xong rồi, xong rồi...”

“Tổ trưởng Triệu, đừng mà!” Lúc này, Tiêu Hàng cũng nhìn thấy hành động lỗ mãng của Triệu Ngọc cho nên lập tức hét lớn một tiếng, vội vàng nổ súng yểm hộ.

Nhưng mà, anh ta nổ chừng hai phát súng thì cũng đã bắn hết sạch toàn bộ đạn rồi.

“Chết tiệt!” Tiêu Hàng thấy tình hình không ổn, vội vàng rút một con dao găm từ mắt cá chân ra, chuẩn bị xông tới cứu Triệu Ngọc.

Nhưng không ngờ, ngay tại khoảnh khắc quan trọng đó thì bỗng nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ đèn đuốc trong phòng ăn thình lình bị tắt hết!

Chẳng những bên trong phòng ăn mà thậm chí đèn bên ngoài hành lang cũng đều bị tắt hết, khiến phòng ăn bất ngờ rơi vào… bóng tối!!



Ngay sau đó, trong bóng tối bỗng có tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên, âm thanh đó vô cùng thê thảm, khiến người nghe phải sợ hãi trong lòng...