“Cảnh sát Triệu, lúc nãy cháu nhìn thấy ba người kia bò ra khỏi cửa! Là do bị chú đánh đúng không? Chú không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không, có cần báo cảnh sát không? Về...”
Triệu Ngọc cười hì hì, vội cầm điện thoại đi ra ban công, vẫy tay với Khương Hiểu Tình: “Hiểu Tình à, chú không sao, cháu cứ chơi với con chó thêm chút nữa đi. Chú còn một việc quan trọng phải giải quyết!”
Khương Hiểu Tình đang định hỏi rõ ràng mọi chuyện thì Triệu Ngọc đã quay người bước vào trong nhà rồi.
Hắn dò tìm trong danh bạ, rồi bấm gọi cho một số. Đối phương chính là chủ nhiệm tổ Phòng chống tệ nạn xã hội của phân cục Dung Dương - Lục Thiệu Hồng.
“Alô, chủ nhiệm Lục à, anh có nhận ra ai đây không? Em là Triệu Ngọc này...”
Triệu Ngọc và vị chủ nhiệm Lục này vốn không thân lắm, nhưng dù sao hai người làm việc ở chung một đơn vị, chủ nhiệm Lục nhanh chóng nhận ra giọng của hắn, vội cười đáp: “Ui? Chú Triệu đấy à? Bất ngờ quá… Sao... Có chuyện gì không?”
“Đàn anh à, hì hì...” Triệu Ngọc cũng vừa cười vừa nói: “Vì việc này rất gấp gáp nên em cũng không vòng vo nữa, lần này em tìm anh là có một chuyện vô cùng quan trọng đấy!”
“Hả?” Vì liên tục phá được nhiều vụ án lớn nên danh tiếng của Triệu Ngọc đã nổi như cồn ở khắp phân cục Dung Dương. Bây giờ hắn bảo là có việc cần nói với mình, Lục Thiệu Hồng không dám lơ là, vội tập trung lắng tai nghe.
“Chuyện là vầy! Em có chút quen biết với vị lãnh đạo này, không biết... Anh có nghe nói chưa?” Triệu Ngọc úp mở hỏi.
“Có có!” Lục Thiệu Hồng vội đáp: “Đương nhiên anh có nghe nói rồi, vị lãnh đạo cấp cao đó đối xử với ai cũng lạnh nhạt như nhau, nhưng lại rất nhiệt tình với chú Triệu nhà cậu! Quan hệ của chú cũng rộng rãi thật!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Chuyện là thế này, lúc tụi em ăn cơm với nhau, anh ấy đã tiết lộ cho em không ít thông tin! Mà những thông tin này, đa phần đều có liên quan đến anh! Vì vậy, em nghĩ ngay đến anh đầu tiên, chuyện này, anh đừng có nói với ai đấy!”
“Hả?” Lục Thiệu Hồng ngơ ngác: “Ừ, chú yên tâm!”
“Thật ra... Cũng khá đơn giản!” Triệu Ngọc thấy đối phương mắc bẫy rồi vội đi thẳng vào chủ đề: “Anh ấy đến chỗ chúng ta, thật ra là do gần đây tệ nạn mại dâm, cờ bạc, ma tuý ở một số chỗ ăn chơi càng lúc càng phổ biến. Việc phòng chống tệ nạn xã hội đã được họ cho vào một mục nhỏ trong đợt công tác này rồi!”
“Anh hiểu biết nhiều, chuyện này chắc không cần em phải nói nhiều đâu nhỉ? Đàn anh, bọn họ không phải đến để điều tra những hành vi phạm tội đó mà là để điều tra tác phong làm việc của cảnh sát chúng ta!”
“Hả?” Lục Thiệu Hồng sững người ra, vội nói với vẻ ấp úng: “Người... người anh em! Gần đây tụi anh ra tay dẹp loạn rất thường xuyên, chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ?”
“Hì hì... Người ta thường hay bảo gần đèn thì tỏ mà! Haizz...” Triệu Ngọc khẽ thở dài, giả bộ suy nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp với Lục Thiệu Hồng: “Đàn anh, em cũng không giấu gì anh, cấp tỉnh đã phân công nhiệm vụ cho em từ lâu rồi. Em có nhận được tin là, gần đây hoạt động mại dâm, cờ bạc, mua bán ma tuý và cả việc kéo bè kéo cánh gây sự ở đường Trà Hải diễn ra rất nghiêm trọng!”
“Nếu anh không tin, tí nữa em sẽ gửi bằng chứng qua! Đây là tình báo em khó khăn lắm mới lấy được đó.”
“Hả?” Đường Trà Hải nằm trong phạm vi quản lí của phân cục Dung Dương. Nếu như ở đó xảy ra chuyện gì, Lục Thiệu Hồng và tổ Phòng chống tệ nạn xã hội của anh ta sẽ bị khiển trách đầu tiên.
Lục Thiệu Hồng bị những lời này của Triệu Ngọc làm cho sững người ra, vội hỏi tiếp: “Người anh em! Anh tin, làm sao có thể không tin được! Ui... Đây là một chuyện lớn đấy! Cám ơn người anh em đã báo cho anh biết tin này, nếu không thì anh sẽ chết mất!”
“Không cần khách sáo, chúng ta làm cùng một đơn vị, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Em vừa nhận được tin thì nghĩ đến anh ngay! Nói chính xác hơn thì bây giờ cấp trên đang tập trung điều tra về một gã ác bá tên là Hồng Chí Đào. Người này tự xưng là Hồng gia, đã từng làm rất nhiều việc vi phạm pháp luật, là đối tượng điều tra hàng đầu của tỉnh!”
“Em vừa mới nhận được tin, trong một tiếng tới đây, bọn chúng sẽ có một cuộc hành động quy mô lớn... Đàn anh à, nếu như anh có thể tóm gọn chúng trong lúc đó, hờ hờ...”
“Ồ...” Lục Thiệu Hoằng nổi hết cả da gà, vội lên tiếng cám ơn Triệu Ngọc: “Người anh em, chú có thể nghĩ đến anh vào lúc này, chỉ đường cho anh, đàn anh đây thật sự biết ơn vô cùng!”
“Đàn anh, không phải Triệu Ngọc em tự cao đâu.” Triệu Ngọc giả bộ nói tiếp: “Bây giờ ngay cả Cục trưởng còn chưa biết trên tỉnh có ý gì cả! Nếu như lúc này anh giải quyết xong một vụ lớn, chẳng phải về sau sẽ ổn thoả rồi sao? Chỉ cần anh có chỗ tốt, sau này đừng quên em là được!”
“Ui, chắc chắn rồi! Người anh em, tình nghĩa này, anh đây sẽ nhớ mãi!” Lục Thiệu Hồng nói với vẻ kích động: “Sau này chú chính là anh em chí cốt của anh! Chuyện này anh nhất định sẽ giải quyết ổn thoả! Anh sẽ lập tức tập hợp mọi người lại!”
“Ừ, nhất định phải nhanh!” Triệu Ngọc dặn: “Vả lại, đối mặt với những băng nhóm này, nhất định phải ra tay thật mạnh bạo, không chỉ phải bắt chúng mà còn phải diệt cỏ tận gốc! Đặc biệt là cái gã tên Hồng Chí Đào kia! Tên ấy tội ác tày trời, trên tỉnh đã nắm được rất nhiều bằng chứng về gã ta, lỡ đến lúc đó, các anh điều tra được ít bằng chứng hơn trên tỉnh, vậy thì không tốt lắm...”
“Anh hiểu, yên tâm! Anh nhất định sẽ điều tra đến gốc rễ vấn đề!” Lục Thiệu Hồng nói: “Em trai à, nếu sau này còn có chuyện tốt gì, em nhất định phải nhớ đến anh đấy! Nâng đỡ cho anh chút!”
“Yên tâm!” Triệu Ngọc cười hì hì rồi nói: “Một lát nữa em sẽ gửi file ghi âm qua cho anh, anh mau chóng hành động đi!”
“Được! Vậy tí nữa nói tiếp!” Lục Thiệu Hồng vỗ ngực cam đoan: “Ơn nghĩa lớn này không biết phải cảm tạ sao cho phải. Người anh em, sau khi giải quyết ổn thoả chuyện này, cứ chờ xem biểu hiện của anh nhé!”