Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng, luống cuống của đội trưởng Lý, mấy người nhóm Triệu Ngọc đã vô thức nhận ra chuyện lớn trong miệng ông ta đương nhiên là vô cùng nghiêm trọng.
“Tôi mới vừa nhận được tin tức.” Lý Nghiên Hiệp không kiềm chế được, vội vã nói: “Bên Dương Khẩu đã xảy ra chuyện rồi!”
“Dương Khẩu? Là tỉnh lị của tỉnh Quỳnh Châu à.” Miêu Anh hỏi: “Thế nào, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cục trưởng của chúng tôi... Cục trưởng của chúng tôi bị bắt cóc rồi!” Lý Nghiên Hiệp đầu đầy mồ hôi nói: “Bị bắt cùng cục trưởng còn có hai lãnh đạo của Cục tỉnh nữa!”
“Hả? Bắt cóc?” Mọi người cảm thấy bất ngờ.
“Sau khi đại hội Cục tỉnh kết thúc, mặc dù trước đó, ngài đã từng dặn dò nhưng lãnh đạo Cục tỉnh vẫn cho rằng mình cần phải gặp mặt Triệu thần thám và tổ điều tra đặc biệt của chúng ta, cho nên đã đi cùng xe hơi của cục trưởng chúng tôi để trở lại Hải Lan.”
“Hơn sáu giờ sáng, bọn họ đã lên đường rồi, theo kế hoạch thì tám giờ sẽ đến Cục Cảnh sát Hải Lan, nhưng vừa rồi, lúc thư ký gọi điện thì lại phát hiện ra mất liên lạc với bọn họ rồi!”
“Sau đó chúng tôi liên lạc với bên Cục tỉnh nhưng kết quả là nhận được một tin tức xấu.” Đội trưởng Lý dồn dập nói: “Lúc bảy giờ rưỡi sáng nay, cảnh sát Dương Khẩu phát hiện một thi thể ở bãi rác gần Cục tỉnh, hiện tại đã xác định được thi thể là tài xế Tiểu Tiêu của cục trưởng chúng tôi!”
“Tiểu Tiêu bị một vật sắc nhọn đâm vào chỗ hiểm mà chết, lúc được phát hiện ra thì đồng phục của cậu ta đã biến mất!”
“Trời ơi...” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi hít hà: “Chuyện gì thế này?”
“Điểm chết người nhất là... Mọi người nhìn xem, chúng tôi đã phát hiện cái này trong video giám sát...” Đội trưởng Lý mở điện thoại di động của ông ta ra, bật một đoạn video lên để nhóm Triệu Ngọc xem: “Ừm... Đây là một đoạn video suy luận của cảnh sát địa phương về khu vực phụ cận hiện trường xảy ra vụ án, bọn họ đã quay được một người tình nghi khá mờ trong video, mọi người nhìn xem...”
Khi đội trưởng Lý dừng hình ảnh lại, cuối cùng mọi người đã nhìn thấy rõ mặt của kẻ tình nghi.
“A!!?”
Tất cả mọi người đều đồng loạt phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chỉ thấy kẻ tình nghi này không phải người nào khác, mà chính là Lương Nghị Lực trong vụ án xương trắng, cũng chính là… sát thủ K!!!
“Tại sao lại có thể như vậy được?” Thôi Lệ Châu kêu lên: “Không ngờ... Không ngờ hắn ta lại chạy đến Dương Khẩu, chúng ta vẫn còn đang phong tỏa khắp thành phố Hải Lan mà!”
“Hắn ta giết tài xế của cục trưởng.” Tăng Khả cực kỳ hoảng sợ: “Cũng... Cũng có nghĩa là...”
“Đúng vậy, người bắt cóc cục trưởng của chúng tôi.” Đội trưởng Lý hối hận nói: “Chắc chắn là hắn ta! Tên này lòng dạ độc ác, cục trưởng của chúng tôi gặp nguy hiểm rồi!”
“Chết tiệt!” Thôi Lệ Châu căm hận đập bàn: “Đúng là chẳng thể đề phòng mà! Chúng ta đã chuẩn bị nhiều công tác bảo hộ như vậy rồi, nhưng không ngờ, Lương Nghị Lực vẫn có thể khiến chúng ta không kịp trở tay, đúng là không cam lòng mà!”
“À...” Triệu Ngọc bừng tỉnh hiểu ra: “Thảo nào Lương Nghị Lực lại khẳng định Tịch Không và Abby Kula còn sống đến vậy!”
“Đội trưởng Lý.” Triệu Ngọc hỏi Lý Nghiên Hiệp: “Có phải cục trưởng các anh biết rõ toàn bộ chuyện liên quan tới vụ án xương trắng, còn có tình huống mới nhất ở chỗ chúng ta không?”
“Đó là đương nhiên.” Đội trưởng Lý trả lời: “Ông ấy là cục trưởng mà! Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn như vậy mà chúng tôi lại dám giấu ông ấy sao?”
“Phù...” Triệu Ngọc thở ra một hơi dài, thở dài nặng nề nói: “Một chiêu này đúng là sáng suốt! Bắt cóc cục trưởng là có thể biết rõ được toàn bộ tình huống của vụ án, chẳng khác nào nắm giữ toàn cuộc, mà chúng ta lại không có cách nào để lừa gạt hắn ta cả!”
“Thảo nào hắn ta lại tỏ ra đã lường trước được mọi chuyện vậy, nhưng mà... Hẳn là chúng ta vẫn còn cơ hội.” Miêu Anh phân tích nói: “Tiếp theo, đương nhiên Lương Nghị Lực sẽ coi nhóm cục trưởng như tiền đặt cược, khiến chúng ta giao hai người đó và đầu lâu ra, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đối phó thôi!”
Ngay lúc nói chuyện, điện thoại di động của Lý Nghiên Hiệp lại reo lên, ông ta mau chóng bắt máy, sau đó báo cáo với Triệu Ngọc: “Tôi mới vừa nhận được tin tức bên phòng thẩm vấn, vào nửa tiếng trước, cục trưởng có gọi điện thoại cho bọn họ, yêu cầu bọn họ gửi tài liệu thẩm vấn Tịch Không và Abby Kula!” Lý Nghiên Hiệp tiếc nuối nói: “Ngài nói rất đúng, bây giờ Lương Nghị Lực đã hoàn toàn hiểu được tình huống bên chúng ta rồi!”
“Ngoài ra.” Ông ta lại bổ sung thêm: “Chúng tôi theo dõi tín hiệu điện thoại di động của cục trưởng thì phát hiện ông ấy đã đến Hải Lan rồi, vị trí hiển thị chính là cầu vượt ngoài vành đai phía Nam!”
“À...” Miêu Anh vội nói: “Cũng là cây cầu vượt ngoài vành đai phía Nam, cùng một chỗ với vị trí mà Lương Nghị Lực vừa gọi điện thoại tới!”
“Cái gì?” Lý Nghiên Hiệp hoảng sợ: “Lương Nghị Lực... lại gọi điện thoại tới à?”
“Đúng vậy.” Miêu Anh vội vàng kể lại sơ lược tình huống vừa rồi cho đội trưởng Lý nghe, sau đó ra lệnh: “Cho dù lần này có là thủ thuật che mắt của Lương Nghị Lực đi chăng nữa thì chúng ta vẫn phải mau chóng phong tỏa cây cầu vượt đó để khống chế bọn họ!”
“Được! Tôi sẽ làm ngay lập tức!” Nói xong, Lý Nghiên Hiệp vội vàng hành động.
“Chúng ta cũng phải đi tới đó.” Miêu Anh sửa sang lại túi súng, nói với Triệu Ngọc: “Còn nữa, mặc dù Tiêu Hàng đang nằm viện nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng thông báo sớm cho phía phòng Đặc Cần một tiếng, để bọn họ chuẩn bị!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng không hề sốt ruột như trong tưởng tượng, hắn bình tĩnh nói với Miêu Anh: “Tổ phó Miêu, em với Nhiễm Đào trước đi, anh tạm thời vẫn chưa thể tự do hành động!”
“Hả? Chuyện này...” Miêu Anh vội hỏi: “Sao vậy, anh cho rằng Lương Nghị Lực có mục đích khác sao?”
“Người này khá là gian xảo, cho nên chuyện trao đổi con tin chắc chắn không hề đơn giản như vậy đâu!” Triệu Ngọc thừa nhận, nói: “Vả lại, Tịch Không và Abby Kula, thậm chí cả đầu lâu vẫn còn ở Cục Cảnh sát, nên dù thế nào đi nữa, anh cũng phải ở lại đây để trông chừng, đề phòng chúng bị lấy mất!”
“Ừm, cũng được!” Miêu Anh đồng ý: “Vậy thì bọn em cũng yên tâm.”
Nói xong, Triệu Ngọc lại dặn dò mấy câu, Miêu Anh và Nhiễm Đào mới xuất phát.
Sau khi mọi người đã đi hết, Triệu Ngọc không gấp rút bố trí nhiệm vụ mà là bước tới bên cạnh chiếc bảng trắng đã được viết kín phân tích tình tiết vụ án, hồi tưởng lại cả vụ án một lần nữa.
“Tổ trưởng Triệu.” Mấy phút đồng hồ sau, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Em đã thông báo cho phòng Đặc Cần biết rồi. Còn nữa, dựa vào báo cáo của đội trưởng Lý thì cảnh sát Hải Lan đã tìm được tung tích của chiếc xe tình nghi trên cầu vượt rồi, đó là một chiếc xe thương vụ bản chế tạo đặc biệt của Cục Cảnh sát, chống đạn, chống lửa. Chiếc xe này chạy dọc theo cầu vượt về phía Đông, cảnh sát đã bắt đầu trải rào cản trên đường, giải tán giao thông. Phòng Đặc Cần cũng đã lên đường!”
“Có vấn đề...” Thôi Lệ Châu giỏi về suy tính, vội vàng nói: “Làm vậy thì lộ liễu quá, chắc chắn Lương Nghị Lực biết chúng ta có thể điều tra được tín hiệu của hắn ta, có thể khống chế xe cộ thì tại sao còn dám công khai xuất hiện cơ chứ? Trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu gì rồi!”
“Xe hơi có thể chống đạn.” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu như trao đổi con tin thì ít nhất, tay súng bắn tỉa của chúng ta sẽ bị vô hiệu hóa...”
“Vậy thì thế nào, cho dù trao đổi con tin.” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Thì hắn ta có thể chạy tới nơi nào được chứ? Chí ít, hắn ta cũng phải nghĩ xong đường rút lui rồi đúng không? Ấy? Này, này, này... Sếp ơi, sếp ơi, anh đi đâu vậy?”
Thôi Lệ Châu đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc muốn đi thì vội vàng hỏi một câu.
“Không sao đâu, mọi người cứ trông chừng nơi này trước nhé, có tình hình gì mới thì phải thông báo cho tôi ngay lập tức là được.” Triệu Ngọc nói: “Tôi đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút!”
“Đừng đùa nữa.” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Tôi còn chưa hiểu rõ anh hay sao? Nói mau đi, có phải anh đã nghĩ ra biện pháp lợi hại gì rồi hay không?”
“Không phải.” Triệu Ngọc lắc đầu trả lời, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn tới phòng khám nghiệm tử thi xem cái đầu lâu kia thế nào thôi...”