Cùng với một loạt tiếng kim loại va chạm, nắp cống bị người ta mạnh mẽ mở ra, lúc này, ánh sáng mặt trời chói mắt lập tức chiếu xuống cống thoát nước.
“Báo cáo đội trưởng, hắn đây rồi!” Người phía trên chỉ nhìn mấy lần đã lập tức ngạc nhiên mừng rỡ báo cáo: “Chắc hẳn đã hôn mê rồi!”
“Đi xuống nhìn thử xem!”
Theo một tiếng ra lệnh của người nào đó, mấy nhân viên cảnh sát khỏe mạnh, trang bị vũ khí đầy đủ đã lục tục nhảy vào cống thoát nước, xác nhận Lương Nghị Lực vẫn đang hôn mê.
“Đội trưởng, không nhầm đâu!” Có một nhân viên cảnh sát ngước đầu lên, lại báo cáo với đội trưởng ở phía trên: “Đã xác nhận mục tiêu, là Lương Nghị Lực, không sai được đâu!”
“ĐM!” Người được gọi là đội trưởng không phải là ai khác, mà chính là đặc công Tiêu Hàng. Trên vai anh ta còn đang quấn băng vải, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ khâm phục chịu thua, anh ta nhỏ giọng thở dài nói: “Triệu Ngọc ơi Triệu Ngọc, thật là lợi hại! Không ngờ anh lại nghĩ ra được biện pháp nham hiểm thế này, vậy mà lại có hiệu quả...”
Nói xong, anh ta mở điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Triệu Ngọc.
“A lô!? Này, này...” Điện thoại vừa mới kết nối thì giọng nói đầy căng thẳng và dồn dập của Triệu Ngọc đã lập tức vang lên trong loa: “Sao rồi, Tiêu Hàng, đã bắt được người chưa?”
“Yên tâm đi.” Tiêu Hàng khẽ mỉm cười: “Hắn ta đã nhận được món quà của anh rồi!”
“Ôi trời...” Lúc này Triệu Ngọc mới có thể thở ra một hơi dài, nói như trút được gánh nặng: “Làm tôi sợ chết đi được, làm tôi sợ chết đi được, tôi thật không ngờ con rùa đó lại dám giả mạo thành cảnh sát chống bạo động! Hắn ta đội mũ bảo hộ, tôi còn tưởng là thuốc gây mê của tôi không thể phun vào mặt hắn ta cơ! Đúng là sợ chết đi được...”
“Không sao rồi.” Tiêu Hàng nhìn xuống rồi nói: “Có lẽ trước khi mở cái hộp ra thì hắn ta đã cởi mũ bảo hộ xuống, bây giờ đã hoàn toàn hôn mê rồi.”
“Cảm ơn trời đất.” Triệu Ngọc cảm thấy may mắn thở dài một hơi, sau đó vội vàng dặn dò: “Tiêu Hàng, đừng quên chuyện xảy ra trong phòng khám răng nha, ngay cả trong tóc mà thằng nhóc đó cũng có thể cất giấu hung khí được đấy! Anh nghe tôi đi, lột sạch hết cho tôi, không thể để hắn ta mặc dù chỉ một bộ quần áo, tóc thì cứ cạo trọc thành hòa thượng đi, để tôi xem hắn ta còn giấu hung khí ở chỗ nào được!?”
“Được rồi.” Đầu Tiêu Hàng xuất hiện kẻ sọc đen, vừa toát mồ hôi vừa nói: “Anh không cần phải quan tâm đến những chuyện này đâu, phòng Đặc Cần chúng tôi làm việc mà anh còn lo lắng sao? Đây đâu phải là lần đầu chúng tôi xử lý loại tội phạm cấp bậc này chứ!”
“Ừm... Vậy thì được, vậy thì được...” Lúc này Triệu Ngọc mới yên tâm nói: “Vậy thì làm phiền đội trưởng Tiêu các anh rồi, đợi tới khi tổ chức tiệc ăn mừng thì tôi nhất định sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon!”
“Ha ha, lời này đáng tin!” Tiêu Hàng cười to: “Tôi chờ đó, ít nhất không thể kém hơn phần ăn 888 kia đâu!”
“Khà khà khà, anh còn nhớ chuyện cũ ấy à!” Triệu Ngọc cười sảng khoái nói: “Đừng nói 888, dù là 8888 thì tôi vẫn mời được!”
Hai người cùng cười to, rồi Triệu Ngọc mới yên lòng cúp điện thoại.
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc còn ở trên đoạn đường số năm trên cầu vượt, hắn cầm một chiếc mặt nạ da người trong tay ngồi trên cửa xe chỉ huy, báo cáo tin vui với mấy người Miêu Anh và Thôi Lệ Châu.
“OK rồi, Lương Nghị Lực đã bị Tiêu Hàng bắt được!” Trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý, huênh hoang nói: “Đối phó với kẻ như vậy thì không được đi theo con đường bình thường, nếu hắn ta không có ý định giao dịch với chúng ta thì chúng ta cũng không cần khách sáo với hắn ta làm gì!”
“Sếp thật là lợi hại!” Thôi Lệ Châu vỗ tay lộ ra vẻ vui mừng: “Cho dù vua sát thủ có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể chống đỡ nổi âm mưu quỷ kế của anh! Tôi thật sự không ngờ, tại sao loại thủ đoạn giang hồ đê tiện này mà vào tay sếp lại trở nên cao cấp như thế chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu khom người lấy một cái hộp hình vuông từ dưới gầm xe lên, sau khi mở ra thì cái đầu lâu đó vẫn còn đang bình yên vô sự trong hộp.
“Tôi thật không hiểu...” Triệu Ngọc le lưỡi, nói với Thôi Lệ Châu: “Cô đang khen tôi, hay là đang sỉ vả tôi vậy!”
“Khen, đương nhiên là khen rồi!” Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên: “Nếu Lương Nghị Lực là ma cao ba trượng thì sếp của chúng ta chính là đạo cao ba trượng ba rồi, vẫn phải đầu hàng khuất phục như thường!”
Lời nói của Thôi Lệ Châu lập tức khiến tất cả mọi người đều buồn cười.
“Tổ trưởng Triệu, tổ phó Miêu...” Lúc này, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp chạy tới báo cáo: “Đội tháo bom đã thành công tháo bom trên người con tin rồi! Cục trưởng của chúng tôi vốn định tới nói cảm ơn mọi người nhưng hai vị lãnh đạo trên Cục tỉnh bị hoảng sợ, trạng thái tinh thần không ổn định cho nên phải đưa bọn họ đến bệnh viện trước, cục trưởng nhờ tôi thay mặt chuyển lời cảm ơn của ông ấy tới, sau này nhất định sẽ bù lại!”
“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Triệu Ngọc vốn không thích khách sáo trong giới lãnh đạo, vừa hay tiết kiệm được một đống lời nói, nên hắn vội xua tay với đội trưởng Lý và hỏi: “Sao rồi, không có ai bị thương vong trong trận nổ vừa rồi chứ?”
“Còn may!” Đội trưởng Lý vội vàng trả lời: “Uy lực của vụ nổ không lớn, bên cạnh đều là cảnh sát chống bạo động đã được trang bị đầy đủ rồi, chỉ có vài người bị thương nhẹ thôi!”
“Ừm vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Nhưng mà...” Mặc dù tội phạm đã bị cảnh sát bắt được rồi nhưng Lý Nghiên Hiệp vẫn còn hoang mang với toàn bộ quá trình vừa xảy ra, ông ta chỉ vào mặt nạ trong tay Triệu Ngọc, nói với vẻ vô cùng nghi ngờ: “Nếu nói như vậy thì... Tên sát thủ Tịch Không vừa rồi... Là do ngài giả trang sao!?”
“Chiếc mặt nạ này... Đúng là giống y hệt, cứ như ma thuật biến ra vậy! Hoàn toàn không thể nhận ra! Hình như... ngay cả ông chủ Mã đó cũng bị lừa gạt thì phải?”
Triệu Ngọc nhìn mặt nạ trong tay rồi cười nói: “Đúng vậy, để cứu người thì chỉ có thể ra chiêu hiểm thôi, phải hành động bất ngờ khiến hắn ta không kịp đề phòng chứ!”
“Chắc chắn là mọi người không ngờ tới đâu!” Lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên bước từ một chiếc xe cảnh sát khác xuống, cầm theo dụng cụ điện tử có dạng micro và nói với mọi người: “Ban nãy, tổ trưởng giả trang thành Tịch Không, cho nên người nói chuyện với Lương Nghị Lực trong cuộc điện thoại vừa rồi là tôi đấy! Sao nào, tôi bắt chước tổ trưởng có giống hay không?” Tăng Khả vô cùng vui sướng mà nói: “Có phải là chỉ thiếu một câu con bà nó thôi không?”
“Hả? Là cậu à!?” Nhiễm Đào vô cùng không tin: “Cậu đã từng học kỹ năng giả giọng à?”
“Phòng Đặc Cần đúng là lợi hại.” Tăng Khả chỉ vào dụng cụ điện tử trong tay rồi nói: “Đây là một cái máy đổi giọng nói, khi tôi dùng thứ này thì lời nói ra giống tổ trưởng như đúc!”
“Vậy sao? Cao cấp đến vậy à?” Ánh mắt Nhiễm Đào sáng lên, vội giục giã: “Vậy cậu mau nói vài câu để bọn tôi nghe thử xem!”
“Được thôi!” Tăng Khả mở máy lên, há miệng định nói chuyện.
“Xùy xùy xùy...” Nhưng Triệu Ngọc đã ngăn Tăng Khả lại, còn nói thêm: “Thứ này đắt lắm đó, tôi còn phải trả nó lại cho Tiêu Hàng nữa, đừng làm hỏng nó chứ!”
Vừa nói, Triệu Ngọc đã vội vàng nhét cả dụng cụ điện tử và mặt nạ da người trong tay vào trong một cái túi.
“Triệu Ngọc, các anh giỏi thật!” Trong số người không biết sự thật còn có Miêu Anh vốn luôn chỉ huy tại hiện trường, lúc này, tiểu thư Miêu hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, tức giận chất vấn: “Các anh đang làm một bộ phim điệp vụ bất khả thi đấy à, tại sao không thông báo cho em trước một tiếng hả? Bây giờ còn không mau nói cho em biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì à?”
Ừm... Triệu Ngọc, Tăng Khả và Thôi Lệ Châu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả ba người đều thoáng qua vẻ phức tạp.
Nếu muốn nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì e là còn phải ngược dòng về hơn một tiếng trước ở Cục Cảnh sát Hải Lan mới có thể nói rõ ràng được.
Sau khi biết được tin tức Lương Nghị Lực bắt cóc con tin, theo lẽ thường, Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến khả năng Lương Nghị Lực sẽ yêu cầu bọn họ dùng tội phạm và đầu lâu để trao đổi con tin.
Cho nên lúc ấy, hắn không vội vàng đi theo Miêu Anh tới hiện trường mà là chạy tới phòng khám nghiệm tử thi để xem cái đầu lâu đó.
Thật ra thì ngay từ lúc đó, Triệu Ngọc đã quyết định xong phương án rồi, hắn muốn lợi dụng cái đầu lâu này để hạ cho Lương Nghị Lực một chút thuốc gây mê loại mạnh!