Cuồng Thám

Chương 1438: Chương 1438





BÀN VỀ BỨC TRANH

“Không có gì, không có gì đâu...” Triệu Ngọc đá chiếc thìa bị vỡ qua một bên, nói với mọi người: “Vỡ nát thì bình an, ha ha... Đến rồi, lẩu tới rồi kìa, chắc mọi người đều đói rồi nhỉ?”

Trong lúc nói chuyện, quả nhiên nhân viên phục vụ đã bưng nồi lẩu thịt cừu lên.

“Miêu Miêu, em dựa gần vào bên này, đừng để bị dính phải...” Triệu Ngọc ân cần ngăn giữa Miêu Anh và bếp lò: “Không thì lát nữa anh phải mua cho em quần áo mới đấy!”

Nồi lẩu vừa được đặt xuống, nhân viên phục vụ lập tức lui ra ngoài.

“Triệu Ngọc, hình như anh có vấn đề...” Miêu Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, nói: “Vừa rồi em hỏi anh mà anh không nghe thấy à? Rốt cuộc tập tranh mà đội trưởng Tiêu hỏi anh là gì?”

“Hả? Tập tranh?” Triệu Ngọc hơi sững sờ, sau đó tỏ ra đã hiểu, nói: “À... là tập tranh à! Không có gì đâu, chỉ là một vật chứng mà thôi, lúc ấy anh lấy ra để phân tích tình tiết vụ án, khi nào về, anh sẽ trả lại anh ta ngay!”

“Vật chứng? Vật chứng gì vậy?” Miêu Anh muốn hỏi dồn đến cùng.

“Nào nào nào, đói rồi, thả thịt nào, anh nói đùa thôi! Ha ha ha...” Triệu Ngọc không chịu để ý đến câu hỏi, cầm lấy đũa thả thịt vào nồi.

“Ài! Được được được...” Nhiễm Đào mở rượu đỏ ra, bắt đầu rót rượu cho mọi người, đồng thời nói: “Tôi thật sự đói bụng rồi, tại sao thời tiết lại đột nhiên trở nên lạnh thế nhỉ?”

“Triệu Ngọc.” Miêu Anh đè đũa Triệu Ngọc lại, nghiêm túc hỏi: “Không thể làm như vậy được, sao anh có thể tùy tiện lấy vật chứng đi cơ chứ!”

“Đâu phải anh mới làm cảnh sát ngày một ngày hai, em thật không hiểu nổi nữa, anh đang suy nghĩ gì vậy? Vật chứng kia rất quan trọng sao?”

“Không phải...” Triệu Ngọc giải thích: “Chỉ là từ trong vật chứng đó mà anh nghĩ tới một điều, được nó chỉ dẫn nên cầm về phân tích thật kĩ xem sao thôi, ngày mai anh sẽ trả lại ngay!”

“Nào!” Triệu Ngọc giơ rượu đỏ lên: “Hôm nay khó khăn lắm mọi người mới có thể tập hợp một chỗ, chúng ta uống trước rồi nói sau!”

Nói xong, hắn ngửa cổ lên uống hết một ly rượu đỏ lớn, không thừa một giọt.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ tính tình của Triệu Ngọc, lập tức nâng chén rồi ăn uống.

“Không đúng.” Nhưng mà, hôm nay Miêu Anh vẫn không chịu bỏ qua, kéo cổ áo Triệu Ngọc mà nói: “Từ vật chứng mà được dẫn dắt... Thế nhưng mà vụ án xương trắng đã bị phá rồi, tư liệu của Abby Kula cũng đã tìm được, vậy anh tìm được dẫn dắt gì chứ?”

“Khụ khụ...” Nghe đến đó, Triệu Ngọc suýt chút nữa đã phun ngụm rượu ra ngoài, ho khan mấy tiếng rồi mới cười rạng rỡ mà giải thích: “Không phải vụ án này mà là một vụ án khác!”

“Ồ?” Miêu Anh buồn bực: “Vụ án gì vậy? Khi ở Hải Lan, anh lại tiếp nhận những nhiệm vụ khác rồi à?”

“Không phải!” Triệu Ngọc biết, nếu như mình tiếp tục che giấu sẽ chết rất khó coi, cho nên dứt khoát nói ra một nửa tình hình thực tế, nói với Miêu Anh: “Chuyện là như vậy...”

“Anh cùng Tiêu Hàng đi tới biệt thự của Abby Kula để tìm kiếm manh mối, trong lúc vô tình, anh đã phát hiện ra một tập tranh mà Abby Kula cất giữ!”

“Bên trong tập tranh đều là những bức tranh do họa sĩ nổi tiếng vẽ ra, theo lý thuyết thì không có gì đặc biệt! Thế nhưng mà...” Lời nói của Triệu Ngọc thay đổi: “Triệu đại thần anh vốn luôn nhìn rõ mọi chuyện, từ bên trong những bức tranh bình thường này lại ngộ ra được một vài thứ quan trọng, khiến anh lập tức nhớ tới vụ án bức tranh giết người ở Pháp!”

“Hả? Vụ án bức tranh giết người?” Miêu Anh cảm thấy ngoài ý muốn.

“Vụ án bức tranh giết người gì vậy?” Nhiễm Đào hỏi một câu: “Tôi không rõ, sao lại liên quan tới Pháp chứ? Tại sao lại liên quan tới quốc tế?”

“Anh...” Miêu Anh buông tay đang níu cổ áo Triệu Ngọc ra, hỏi: “Anh đã ngộ ra được điều gì?”

“Anh... Anh ngộ ra được... A... Khụ khụ...” Triệu Ngọc hắng giọng, lúc này mới khó khăn nói: “Anh thấy, những bức tranh đó... Đương nhiên, anh là người ngoài nghề, thế nhưng anh nhìn thấy cách vẽ bức tranh đó... cực kỳ đẹp!”

“Vẽ rất thật! Không hổ danh là họa sĩ nổi tiếng, quá đẹp mắt!” Triệu Ngọc nói lời thật lòng: “Thế nhưng, khi nhìn kĩ thì anh đột nhiên thông suốt, một linh cảm liền lóe lên, anh nghĩ ‘Ủa? Tại sao những bức tranh này lại đột nhiên khiến mình nhớ tới vụ án bức tranh giết người ở Pháp chứ?’”

“À, lại là vụ án này, hình như em đã từng đọc trên tài liệu rồi!” Tăng Khả tra được tư liệu của vụ án bức tranh giết người từ trên điện thoại di động, lúc này cầm lên để thành viên trong tổ nhìn, đến giờ mới hiểu được vụ án bức tranh giết người là sao.

Chỉ là có điều, bọn họ không hiểu tại sao vụ án này lại liên quan tới Triệu Ngọc?

“Thế nào...” Miêu Anh cảm thấy cực kỳ hứng thú với vụ án, liền hưng phấn mà suy đoán: “Trong tập tranh có manh mối liên quan tới vụ án bức tranh giết người sao? Mau nói đi, anh đã tìm được cái gì rồi? Thảo nào phòng Đặc Cần lại cho phép anh mang tập tranh về!”

“Không, manh mối thì không có!” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Nhưng mà anh nghĩ đến một vấn đề, có lẽ sẽ có tác dụng đối với việc phá án!”

“Ồ? Mau nói đi!” Miêu Anh thúc giục.

“Anh đã xem qua hồ sơ rồi, cảnh sát Pháp đã từng đưa ra rất nhiều phỏng đoán về vụ án này. Trong đó…” Triệu Ngọc nói: “Bọn họ đều công nhận một điều chính là tội phạm rất có thể là một họa sĩ hoặc là nghệ thuật gia trầm cảm, thất bại!”

“Bọn họ bất mãn với hiện thực, cảm thấy không thể hiện được giá trị của mình, cho nên mới làm ra vụ án bức tranh giết người, dùng nó để phát tiết tâm tình của mình!”

“Mặt khác, còn có giả thiết suy đoán là học sinh, hoặc là biến thái, thế nhưng mà...” Triệu Ngọc mở hai tay ra: “Anh lật khắp hồ sơ nhưng không tìm được thứ mà anh suy đoán!”

“Anh đang nghĩ, có khi nào, mấu chốt của vụ án bức tranh giết người lại ở ngay trong phỏng đoán của anh không?”

“Anh phỏng đoán gì vậy?” Miêu Anh thúc giục: “Lúc này anh đừng thừa nước đục thả câu có được không?”

“Anh xem tập tranh Abby Kula cất giữ, trong đó đều là do bậc thầy hoặc danh gia vẽ, nét vẽ thật sự rất đẹp! Cho nên, anh đột nhiên nghĩ.” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Hung thủ của vụ án bức tranh giết người có khi nào lại là một họa sĩ trứ danh hoặc nghệ thuật gia đã công thành doanh toại, đức cao vọng trọng không?”

“Chuyện này... Họa sĩ trứ danh sao?” Miêu Anh trừng to mắt, cảm thấy hơi không đáng tin cậy: “Liệu có thể không...”

“Đúng thế, cũng bởi vì là họa sĩ trứ danh.” Triệu Ngọc nói: “Cho nên cảnh sát mới không đặt nghi ngờ lên người hắn ta! Hắn ta đã công thành danh toại, tại sao phải đi giết người chứ?”

“Đúng vậy.” Nhiễm Đào khoát tay áo: “Đây cũng là nghi vấn của chúng tôi.”

“Đáp án rất đơn giản, là có bệnh thôi! Trên phim có nhiều tình tiết này lắm.” Triệu Ngọc nói: “Nghệ thuật gia trứ danh đã đạt đến đỉnh cao nghệ thuật của chính mình, sau đó, hắn ta liền bị tẩu hỏa nhập ma, muốn thử thêm các thủ đoạn khác mới thu hoạch được sự thỏa mãn!”

“Cho nên, hắn ta mới gây ra vụ án như vậy!”

“Oa, suy luận này của anh...” Thôi Lệ Châu quệt miệng lắc đầu, không quá tán thành.

“Không phải tôi nói mò đâu.” Triệu Ngọc mở điện thoại di động của mình ra, lật đến tài liệu tương quan, nói: “Mọi người tự nhìn xem, chi phí mỗi lần hung thủ giết người không phải là khoản mà người bình thường có thể trả được! Cho dù là bối cảnh, hay là trang điểm cho người chết, thậm chí ngay cả chất liệu vải để vẽ cũng đều có giá trị không nhỏ!”

“Nếu như là một họa sĩ âu sầu, thất bại, liệu có thể mua được không?”

“Mọi người lại nhìn những hiện trường vụ án.” Triệu Ngọc lại chỉ vào từng tấm ảnh và nói: “Trang điểm, đạo cụ, bối cảnh, cho dù có nhìn từ phương diện nào đi nữa, tất cả đều không thể bắt bẻ, hoàn toàn được làm từ tay của một bậc thầy!”

“Ồ...” Miêu Anh nghiêm túc phân tích rồi vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Vậy... Anh đã liên hệ với bên Pháp chưa?”

“A... Anh hùng hỡi... Hãy cùng em theo đuổi mộng đẹp…”

Ai ngờ, đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên.

“À, phòng Đặc Cần gọi tới!” Triệu Ngọc nhận ra dãy số điện thoại, lập tức đứng dậy đi vào nơi vắng để nghe điện thoại.



Sau khi nghe điện thoại, hắn mới trở lại bàn ăn, nói với đám người: “Được rồi, vụ án xương trắng đã được kết án rồi, mọi người có thể nghỉ ngơi, còn tôi thì không được!”

“Tại sao...” Miêu Anh hỏi: “Phòng Đặc Cần có nhiệm vụ à?”

“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu: “Có việc rồi! Hôm nay, Triệu đại thần thám này bắt đầu trở thành con bài xuất sắc của phòng Đặc Cần rồi!”

“Này!” Hắn chỉ vào đám người: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian mời rượu tôi, chúc tôi gây dựng đại cát, à không, chúc tôi mã đáo thành công đi à!”

“Đúng đúng đúng...” Nhiễm Đào nhanh chóng dẫn đầu, đứng lên hô: “Nào, chúng ta cùng nhau chúc sếp thắng ngay từ trận đầu nào!”

Nói xong, đám người cùng nhau nâng chén, chúc phúc cho Triệu Ngọc...