Cuồng Thám

Chương 144: Chương 144XÔNG PHA MỘT MÌNH





“Đội trưởng Miêu?” Triệu Ngọc ngồi trên xe Miêu Anh, nghi hoặc hỏi một câu: “Sao cô cứ nhìn kính chiếu hậu mãi vậy?”

Miêu Anh đeo một cặp kính râm bản to, nhìn vào trông rất oách. Cô nhìn Triệu Ngọc trước, sau đó mới nói: “Đại thám tử, anh không đoán được sao? Tôi thật không biết phân cục Dung Dương các anh nghĩ sao nữa, sao lại không cử ai theo dõi anh cả?”

“Theo dõi tôi?” Triệu Ngọc cau mày: “Tại sao phải theo dõi tôi?”

“Trước khi lên máy bay tôi đã nhờ cấp trên của chúng tôi liên lạc với lãnh đạo bên anh.” Miêu Anh đáp như không đáp: “Nhưng mãi cho đến khi tôi đến nhà đón anh, anh mới nhận được điện thoại. Hiệu suất làm việc này... Chậc...”

Nói thừa!

Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, đầu tiên là Loan Tiêu Tiêu, sau đó là Lưu Trường Hổ, sở dĩ tôi nhận được thông báo muộn như thế không phải là do hiệu suất mà là do nhân phẩm!

Đặc biệt là Lưu Trường Hổ, sau khi hay tin mình hợp tác với phân cục Nhữ Dương phá được một vụ án lớn tồn đọng lâu năm, chắc chắn trong lòng lão ta không thoải mái rồi! Có thể lão ta vốn định gây chuyện cản trở mình, nhưng không tìm được lí do chính đáng, nên đợi đến cuối cùng mới bảo Bành Hân gọi điện cho mình?

Nhưng mà...

Triệu Ngọc vẫn cau chặt mày, vì hắn cảm nhận được rằng, dường như Miêu Anh có ẩn ý gì đó.

“Này, Miêu Nhân Phụng.” Triệu Ngọc hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Đồng chí Triệu Ngọc.” Miêu Anh nói mà không có biểu cảm gì: “Nếu đổi lại, tôi là cấp trên của anh, tôi chắc chắn sẽ cử người theo dõi anh! Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, sao anh lại nhặt được tiền chuộc của vụ án bắt cóc Miên Lĩnh chứ?”

“Ồ?” Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, lúc này mới hiểu ý của cô, vội đáp với vẻ thờ ơ: “Sao? Cô cảm thấy tôi là tên bắt cóc năm đó sao? Tôi... già đến thế sao?!”

“Cô bé kia cũng gọi anh là cha nuôi rồi đấy thôi!” Có lẽ Miêu Anh đang cười, nhưng do kính râm to quá nên không nhìn ra được.

“Đó là do cô bé con kia cố tình bôi nhọ tôi! Chậc chậc...” Triệu Ngọc chép miệng: “Đội trưởng Miêu thông tin nhanh nhạy thật. Sao... Thấy thèm à? Hay là muốn nghe ngóng tin tức từ chỗ tôi?”

“Vụ án bắt cóc Miên Lĩnh! Vụ án lâu năm bí ẩn bậc nhất ở Tần Sơn!” Miêu Anh nói với vẻ lạnh nhạt: “Tối qua, cả giới cảnh sát Tần Sơn đều chấn động cả, sao tôi không biết được chứ? Tôi cảm thấy rất tò mò, tại sao những chuyện trùng hợp li kì như vậy đều xảy ra trên người anh vậy?”

“Cái này thì dễ rồi!” Triệu Ngọc giả điên: “Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi có rất nhiều bạn tốt là thần tiên! Tôi mà hét lên ‘Thiên linh linh địa linh linh’, bọn họ sẽ đến giúp tôi ngay lập tức!”

“Tính cách vô sỉ của anh là bẩm sinh sao?” Miêu Anh đáp trả lại một cách không khách sáo: “Nhưng mà, tôi quả thật đã bị bộ dạng thiếu đòn của anh làm mờ mắt rồi! Tên nhóc nhà anh thật ra cũng có chút bản lĩnh đấy! Tôi không hiểu, rốt cuộc làm sao anh lại nghĩ ra được, vụ án Giản Văn Lỵ và thợ làm chìa khoá có liên quan với nhau?”

“Cái này đơn giản mà!”

Triệu Ngọc biết rằng, sớm muộn gì hắn cũng phải viết thành báo cáo về quá trình phá vụ án Giản Văn Lỵ, nên không có gì cần che giấu nữa. Vì thế, hắn bèn kể hết cho Miêu Anh nghe về việc hắn làm sao nhận ra rằng hung thủ không phải là một người thường hay phạm tội, và cả việc làm sao có được linh cảm từ chiếc chìa khoá và ổ khoá.

Hắn còn nói là, tuy rằng Mễ Ái Quân và Lâm Mỹ Phượng chọn chung một ngày để giết người, thoạt nhìn thì có vẻ trùng hợp, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Chỉ là, thế giới này ngập tràn thị phi nhân quả. Nếu như lúc đó, Lâm Mỹ Phượng vào nhà Giản Văn Lỵ trước Mễ Ái Quân, vậy thì có lẽ toàn bộ mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn rồi!

Nghe Triệu Ngọc nói có lí như thế, Miêu Anh cũng gật đầu lia lịa. Xem ra, hắn có thể liên tục phá được nhiều vụ án lớn trong thời gian ngắn, quả thật là phải có chút bản lĩnh nhất định rồi! Chỉ một câu “gặp may” chắc chắn không thể giải thích được hết!

“Vậy...” Miêu Anh tranh thủ hỏi tiếp: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết, làm sao anh chặn được sóng điện thoại không?”

What!

Triệu Ngọc âm thầm bĩu môi, thật không ngờ rằng cô gái này vẫn còn nhớ đến vụ cá cược lần đó!

“Chuyện đó, tôi thật sự không gạt cô!” Triệu Ngọc chắc chắn không thể nói thật rồi, vội đáp với vẻ nghiêm túc: “Tôi thật sự có năng lực kì dị! Lần trước thi triển ở chỗ cô làm tiêu tốn hết công lực nửa năm của tôi đấy!”

“...”

Dù cho Miêu Anh có giỏi ăn nói thế nào cũng phải cạn lời. Nếu không phải do đang bận lái xe, cô thật muốn đánh cho tên Triệu Ngọc vô sỉ này một trận nhừ tử!

Sau đó, không ai nói gì thêm nữa, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Theo lí mà nói, tối hôm qua Triệu Ngọc không ngủ gì mấy, buổi sáng lại “chơi đùa” tí với đám người Hồng gia, lúc này chắc hẳn phải buồn ngủ lắm mới đúng.

Tuy nhiên, hắn lại mở to hai mắt, không hề có chút buồn ngủ nào. Chốc chốc hắn lại nhìn ngắm sườn mặt của Miêu Anh khi cô đang lái xe, cũng không biết tại sao mà càng ngắm càng thấy cô xinh đẹp!

Trên người Miêu Anh có một khí chất nhẹ nhàng tươi mát, rực rỡ của tuổi thanh xuân, đồng thời lại mang cả anh khí bức người. Vẻ đẹp của Miêu Anh nằm ở một chữ “tuấn”! Đầu nấm đen mượt, trông rất gọn gàng, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn, rõ nét, khiến cho Triệu Ngọc ngắm lâu rồi bỗng có cảm giác muốn tiếp cận cô.

Tuy rằng Diêu Giai cũng là một đại mỹ nữ, nhưng vẻ đẹp của Diêu Giai là ở một chữ “nhã”, hiền thục nhã nhặn, hiền lương thục đức, là vẻ đẹp kiểu tiểu thư quý tộc, khiến cho Triệu Ngọc luôn có cảm giác xa cách.

Lúc này nhìn thấy Miêu Anh xinh đẹp như thế, Triệu Ngọc cứ luôn thẫn thờ, có cảm giác rằng tính cách của Miêu Anh mới giống như cô gái Diêu Giai mà mình yêu say đắm trong kiếp trước!

Nhìn nhìn một hồi, hoocmon nam của Triệu Ngọc lại trỗi dậy, dục hoả bốc lên, khiến cho hắn suy nghĩ lung tung. Trong đầu hắn bây giờ toàn là đường nét cơ thể của Miêu Anh, mặt mũi Miêu Anh, tính cách của Miêu Anh...

“Này!” Để ý thấy ánh mắt ngả ngớn của Triệu Ngọc, Miêu Anh vội kêu lên một tiếng: “Nghĩ gì vậy?”



Triệu Ngọc giật nảy mình, sau đó khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng: “Hừm... Tôi... Tôi đang suy nghĩ, cuối cùng Lâm Mỹ Phượng sẽ như thế nào?”

“À...” Lời này của Triệu Ngọc quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Miêu Anh sang chuyện khác, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tuy rằng đã bắt được tên hung thủ thật sự, nhưng Lâm Mỹ Phượng có ý giết người, đây là một sự thật không thể chối cãi! Chuyện này thì phải xem xét xử thế nào rồi, có thể nặng có thể nhẹ, nặng thì vẫn sẽ bị phán hình phạt nặng, nếu nhẹ thì rất có thể hoãn thời gian thi hành án!”

“Ồ...” Triệu Ngọc giả vờ lắng nghe một cách chăm chú, mắt thì cứ liếc nhìn lên người Miêu Anh, trong lòng đang cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Hắn đang suy nghĩ, mình có nên sử dụng một máy nhìn lén tàng hình lên người cô ấy không?

“Bọn tôi đã liên hệ với chồng của Lâm Mỹ Phượng, anh ta nói rằng sẽ mời luật sư giỏi nhất đến bào chữa cho chị ta!” Miêu Anh nói tiếp: “Tôi nghĩ... Chắc kết quả sẽ không tệ đâu!”

“Vậy thì tốt...” Tuy Triệu Ngọc gật đầu lia lịa, nhưng thật ra không hề tập trung gì cả.

Sau khi xe chạy đến phân cục Nhữ Dương, Triệu Ngọc liền hỗ trợ đám người Miêu Anh thẩm vấn về vụ án Giản Văn Lỵ và cả rất nhiều công việc sau đó nữa.

Đợi sau khi gõ báo cáo xong, làm xong toàn bộ công việc thì cũng đã đến 8 giờ tối rồi.

Triệu Ngọc thấy vụ án đã phá xong, bèn đứng dậy định ra về để tiếp tục bàn chuyện song phi với hai người Dương Hồng và Hoa Hoa ở nhà.

Tuy nhiên, Miêu Anh bỗng dẫn theo nhóm cảnh sát điều tra của Đội Trọng án đến, bao vây Triệu Ngọc lại. Ánh mắt và bộ dạng của bọn họ trông giống như đang có ý xấu gì đó.

“Đồng chí Triệu Ngọc!” Miêu Anh vừa cười vừa đưa tay ra: “Cám ơn sự hỗ trợ của anh, làm phiền anh rồi! Tối hôm nay chúng tôi định đi ăn cá hấp ở thôn Hải Quan, hay là anh cũng đi chung với chúng tôi đi?”

Hả?

Nhìn nụ cười thân thiện của Miêu Anh, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn biết rõ rằng, tuy bọn họ hợp tác phá án cùng nhau, nhưng đám người Miêu Anh vốn có hiềm khích với hắn, làm sao có thể mời hắn đi ăn cơm cùng họ được?

Chẳng lẽ... Không sợ mình khiến họ ăn không ngon miệng sao?

“Đội trưởng Miêu.” Triệu Ngọc từ từ vươn tay ra bắt tay Miêu Anh rồi hỏi: “Tôi nhớ, cô từng nói là, dù tám đời tám kiếp cô cũng sẽ không mời tôi ăn cơm mà, sao hạnh phúc đến đột ngột thế?”

“Ha ha...” Miêu Anh khẽ cười rồi nói: “Tôi nói được làm được, nhưng lần này là buổi liên hoan của Đội Trọng án chúng tôi, là của chung, không phải tôi mời riêng anh! Sao... Đi không?”

“À...” Triệu Ngọc nhìn lướt qua xung quanh một vòng, toàn bộ các cảnh sát đều đang nhìn hắn chằm chằm, dường như đều đang đợi câu trả lời của hắn.

Sao...

Triệu Ngọc có thể thoáng nhìn ra được rằng, những cảnh sát điều tra này chắc chắn không có ý tốt gì! Chẳng lẽ... các người cho rằng, Triệu Ngọc tôi không có gan tham gia sao?

Hừ!

Vậy thì các người nhầm rồi!

Triệu Ngọc tôi không phải kẻ nhát gan! Cho dù các người dám bày Hồng Môn Yến, ông đây cũng dám xông pha đến dự một mình!

Được, nếu các người không sợ tôi làm các người ăn mất ngon vậy thì tôi còn phải lo gì chứ? Vả lại còn có thể ở cùng với Miêu Anh xinh đẹp lâu hơn một chút, ngắm gái dưỡng mắt cũng là một việc tốt mà!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc chắt lưỡi, chắp quyền lại và nói: “Được, cung kính không bằng tuân mệnh! Vừa hay tôi cũng đang đói!”

Triệu Ngọc vừa nói xong, rất nhiều cảnh sát ở đây đều ngẩng mặt nhìn trời, tỏ vẻ buồn bã. Trong đó chỉ có một nữ cảnh sát đeo kính bật cười, hơn nữa còn kêu lên: “Ui! Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi!”