Cuồng Thám

Chương 1444: Chương 1444





HÒA THƯỢNG VÙNG KHÁC BIẾT NIỆM KINH

“Cậu cho rằng hung thủ là nghệ thuật gia nổi tiếng nào đó!” Juliet trong điện thoại nói: “Thực ra trước đó, chúng tôi đã có nghi ngờ này, chúng tôi thậm chí còn căn cứ vào tình tiết hiện trường tử vong để tìm ra hai mươi mấy kẻ tình nghi!”

“Nhưng đáng tiếc là…” Juliet lắc đầu: “Những người này đều có chứng cứ ngoại phạm. Chúng tôi đã điều tra kĩ quỹ đạo sinh hoạt của họ, nếu không phải là lên lớp dạy học thì là tham dự hoạt động, bằng không chính là ngã bệnh nhập viện, hoặc là dự tiệc sinh nhật, tham gia tiệc triển lãm tranh gì đó...”

“Nói tóm lại, đều được loại trừ!”

“Vậy... có khi nào hung thủ là một nghệ thuật gia nước ngoài không?” Miêu Anh xen vào hỏi một câu, trình độ tiếng Anh của cô rất cao, cho nên cô trực tiếp nói tiếng Anh cho Juliet nghe.

“Nước ngoài à?” Juliet nhớ lại một chút, nói: “Trong ấn tượng, chúng tôi có lẽ cũng đã điều tra rồi! Hình như... lộ trình của nghệ thuật gia nước ngoài đều là công khai, hơn nữa đều có bản ghi chép xuất nhập cảnh.”

“Hơn nữa, hiện trường xảy ra vụ án lại là đồng ruộng nông thôn, chúng tôi đã loại bỏ ngay từ ban đầu rồi!” Juliet khẳng định nói: “Đừng nói là người nước ngoài, chỉ cần là người xuất hiện ở nông thôn cũng rất dễ nhận ra!”

“Hơn nữa, khả năng bố trí hiện trường, tìm kiếm mục tiêu, cho nên... cơ hội để nghệ thuật gia nước ngoài ra tay vô cùng hiếm hoi...”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy.” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà nước Pháp là thánh địa nghệ thuật, thứ không thiếu nhất chính là nghệ thuật gia, dù sao thì cánh rừng mở rộng, chim gì cũng có.”

“Tôi khuyên các cô vẫn nên tìm thêm nhiều kẻ tình nghi, có lẽ mục tiêu không chỉ là nghệ thuật gia hạng nhất mà cũng có thể là hạng hai, hạng ba!”

“Được rồi, tôi ghi lại rồi! Xem ra...” Juliet liếc mắt đưa tình với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc vẫn luôn nhớ nhung đến vụ án của chúng tôi nhỉ!”

“Sao nào? Bây giờ cậu có thể cân nhắc tới việc đến chỗ chúng tôi để đích thân điều tra chưa?” Juliet phấn khích nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, tôi lập tức thông báo với Bộ Ngoại giao, đệ trình thư mời!”

“Ồ... đương nhiên…” Cô ta chỉ vào Miêu Anh: “Người đẹp này cũng có thể đi cùng, chúng tôi nhất định tiếp đãi hai người thật tốt!”

“...” Miêu Anh không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng lóe lên tia mong chờ.

“Thật xin lỗi, thần thám Trung Quốc thật sự bận quá!” Triệu Ngọc lại nhớ kĩ lời dạy bảo của Miêu Khôn, lập tức uyển chuyển nói: “Đợi đến khi kết thúc xong chừng mười vụ án trên tay, tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay đi Paris, ha ha!”

“À... thôi được!” Juliet mặc dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười: “Tôi biết sức khỏe của cậu rất tốt, nhưng đừng có làm việc cố sức, nhớ chú ý sức khỏe, khi nào có thời gian thì đều có thể liên lạc với tôi nhé!”

“Khụ khụ...” Triệu Ngọc lại bị sặc, bởi vì câu nói “Sức khỏe cậu rất tốt” kia của Juliet thật sự là hiềm nghi một lời hai ý.

“Đúng rồi.” Juliet lại bổ sung: “Giống như bưu kiện mà cậu gửi cho tôi vậy, một khi cậu nghĩ ra điều gì thì nhất định phải kịp thời thông báo cho tôi đấy!”

“Cho dù cậu không đến, nhưng nếu như ý kiến của cậu có thể giúp chúng tôi phá án, tôi nhất định sẽ xin phần thưởng và vinh dự cho cậu!”

“Khụ khụ... được rồi, tôi nhớ rồi... ừm... ừm...” Ai ngờ, vào lúc cuộc trò chuyện kết thúc, khi hai bên sắp tắt màn hình thì Triệu Ngọc lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói: “Đợi chút, đợi một chút! Juliet... có chuyện này, tôi muốn trưng cầu ý kiến của cô!”

“Hở?” Juliet sửng sốt, lúc này mới dừng tay, hỏi: “Chuyện gì?”

“Không phải chứ?” Miêu Anh biết Triệu Ngọc muốn hỏi gì, lặng lẽ chọc hắn một cái.

Nhưng mà Triệu Ngọc không hề để ý tới, trực tiếp tung vấn đề liên quan đến Shea ra, muốn hỏi xem có cách gì có thể giữ người lại hay không?

Đương nhiên, Triệu Ngọc không chỉ mặt gọi tên, chỉ nói những nội dung đại khái.

“À... Cái này đơn giản!” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Juliet gần như không chút nghĩ ngợi đã nói: “Hồi trước, tôi thường gặp phải vấn đề này rồi, bệnh truyền nhiễm là được!”

“Hửm? Cái gì?” Triệu Ngọc nghe không hiểu: “Bệnh truyền nhiễm là sao?”

“Chính là để đương sự mắc bệnh truyền nghiễm chứ sao!” Juliet nói

“Luật dẫn độ quốc tế quy định, khi người bị dẫn độ mắc bệnh truyền nhiễm thì sẽ không phù hợp với điều kiện dẫn độ, cần phải bị cách ly trị liệu ở nước sở tại cho đến khi khỏi bệnh, không còn tính truyền nhiễm nữa mới thôi!”

“Ồ...” Triệu Ngọc nhếch mép: “Không ngờ lại còn có thao tác này cơ à? Thật sự là tôi phục rồi đấy...”

“Nhưng mà... bệnh truyền nhiễm đâu phải muốn mắc là có thể mắc chứ?” Miêu Anh thắc mắc.

“Sao? Chỗ hai người thực tế như vậy à?” Juliet nhếch miệng cười: “Chẳng lẽ thật sự muốn đương sự mắc bệnh à? Bệnh viện và bác sĩ đều ở chỗ các cậu, chứ đâu phải ở đất nước của đương sự?”

“Còn nữa, không cần uống thuốc, cũng không cần tiêm chích, cứ để đương sự liên tục chạy bộ mấy ngày, chạy đến mức đổ mồ hôi toát khắp cả người, quay về lại tắm nước đá, hóng gió ở ban công...” Juliet hời hợt nói: “Chỉ cần phát sốt, bị cảm, chảy nước mũi, không phải là có triệu chứng của bệnh truyền nhiễm rồi ư?”

“...” Triệu Ngọc câm nín vài giây, lúc này mới tâm phục khẩu phục khen ngợi: “Vẫn là sư tỷ Dagger đủ ác! Như vậy cũng được đấy nhỉ?”

“Làm vậy đơn giản nhất, ít ảnh hưởng đến toàn cục nhất!” Juliet đắc ý nói: “Ngoài ra, còn có thể giả tạo một hiện trường tai nạn giao thông, để đương sự trở thành người chứng kiến duy nhất, lợi dụng pháp luật giam chân để trì hoãn thời gian.”

“Ác hơn nữa, còn có thể để đương sự phạm phải án hình sự, trực tiếp tống vào tù vân vân...”

“...”

“...”

Lần này, Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng nhau câm nín, kinh ngạc một lúc lâu, bấy giờ Triệu Ngọc mới nói: “Được rồi, sư tỷ Dagger, tiểu đệ thụ giáo, ý kiến đầu tiên là đủ dùng rồi!!!”

“OK, nếu như sau này còn có nghi ngờ gì liên quan đến phương diện này thì cậu cứ việc hỏi tôi, chị đây là chuyên gia mà!” Juliet lại hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới cúp máy.

“Mẹ nó...” Triệu Ngọc buông máy xuống, khó mà tin nổi nói: “Vẫn là hòa thượng vùng khác biết niệm kinh*! Vấn đề mà chúng ta vắt óc suy nghĩ, người ta lại một hơi nói ra nhiều loại giải pháp như thế!”

* Hòa thượng vùng khác biết niệm kinh: hay còn gọi là “Bụt chùa nhà không thiêng” câu tục ngữ mang tính giải trí, vừa có ý mỉa mai, vừa có ý trách móc. Ý chỉ có một số người làm việc không tin vào những người quen mà mù quáng tin vào người ngoài.

“Lần này tốt rồi!” Miêu Anh đóng những quyển sách dày cộp kia lại, hài lòng nói: “Chí ít, cả gia đình ông Shea được cứu rồi!”

“Đến đây, em yêu...” Triệu Ngọc ôm tiểu thư Miêu lên, hưng phấn nói: “Tiếp theo, chúng ta có thể bàn đến chuyện đại chiến ba trăm hiệp rồi chứ?”

“Xùy xùy xùy...” Miêu Anh nhẹ nhàng tránh ra, nói: “Bổn tiểu thư phải đi tắm rửa thay y phục trước, tái chiến sau!”

“Được thôi!” Triệu Ngọc xoa xoa tay, mặt cười xấu xa nói: “Vậy thì anh lên giường chuẩn bị trước trận chiến đây, ha ha ha!”

Triệu Ngọc cười xấu xa đi đến phòng ngủ, nhưng vừa đến trước cửa phòng thì trên giao diện của hệ thống trong đầu lại chợt có phản ứng.

Thì ra, hệ thống của Triệu Ngọc đã “rã đông” từ lâu rồi, cho nên hôm nay, trước khi tham gia nhiệm vụ của phòng Đặc Cần, hắn đã thuận tiện gieo một quẻ.

Lúc này, quẻ văn đã kết thúc, Kỳ Ngộ lần này của hắn đạt được độ hoàn thành là 320%, nhận được năm món đạo cụ với các đẳng cấp khác nhau cùng với hơn 900 điểm tích lũy.

9423 điểm, đây là số điểm tích lũy trước mắt của Triệu Ngọc, sắp lên đến năm số rồi.

Hửm...

Nhìn con số này, Triệu Ngọc hơi nảy sinh xúc động, nếu như ngày mai hoàn thành thêm một quẻ thì có lẽ hệ thống có thể thăng cấp rồi!

Hả?

Hắn nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã hơn hai giờ đêm, có lẽ bây giờ có thể gieo thêm một quẻ!

Được rồi...

Với khuynh hướng ham muốn thăng cấp, Triệu Ngọc lại lập tức gieo thêm một quẻ.

Kết quả, hệ thống lại không ra bài bình thường lần nữa, lại mở ra một quẻ ba chữ khác thường, vì trên giao diện đang hiển thị: “Khôn Cấn - Ly”!!!