Lê Tịnh vừa nghe tin là lập tức chạy tới để nghe phân tích tình hình vụ án của đoàn người Triệu Ngọc.
“Có thể tháo dỡ được khinh khí cầu!” Biện Đông đứng trước máy tính, chỉ vào tài liệu trên màn hình rồi nói: “Nếu bọn bắt cóc để linh kiện của khinh khí cầu ở phía sau xe pickup rồi chất hàng hóa khác lên thì chúng ta không thể phát hiện qua video được!”
“Điều này cũng giải thích cho việc tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa tìm thấy chiếc xe nào khả nghi!”
“Chúng ta tập trung hết vào những chiếc xe cỡ lớn có thể chở mười hai người...”
“Đúng là vậy.” Một viên cảnh sát địa phương biết tiếng Trung, nói: “Hai mươi năm trước, khinh khí cầu là vật tượng trưng cho địa phương chúng tôi, thế hệ trước, hầu như ai cũng biết điều khiển khinh khí cầu!”
“Ồ...” Lê Tịnh gật đầu trầm ngâm, chỉ vào bản đồ bên cạnh rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi một chuyện, liệu khinh khí cầu có thể bay trong đêm không? Khoảng cách bay xa nhất là bao nhiêu?”
“Đương nhiên thì bay ban ngày là tốt nhất! Nhưng... chỉ cần quen với môi trường thì chuyện bay trong đêm không thành vấn đề!” Cậu cảnh sát địa phương đó trả lời: “Huống hồ, kỹ thuật hiện nay đã tiên tiến, chuyển hướng đơn giản, có cả thiết bị tia hồng ngoại v.v… với cao thủ có kinh nghiệm thì tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Còn cự ly bay thì càng không cần phải nói nhiều! Khinh khí cầu chủ yếu chịu ảnh hưởng từ thời tiết, nếu nhiên liệu đầy đủ, cộng thêm thời tiết tốt thì gần như là muốn bay bao xa cũng được!”
“Tôi thấy... Chắc hẳn cũng không bay quá xa đâu nhỉ?” Biện Đông đưa ra ý kiến khác: “Khi tôi đi du lịch ở Ai Cập cũng chỉ bay một tiếng thôi!”
“Hơn nữa, khinh khí cầu hiện giờ đã không còn thông dụng nữa, nếu mọi người nhìn thấy một chiếc khinh khí cầu bay trên trời thì chắc chắn phải chú ý đến chứ?”
“Khinh khí cầu hoạt động bằng cách đốt lửa, chúng ta có thể nhìn thấy ánh lửa ngay cả trong đêm tối! Bọn bắt cóc đang bắt cóc người khác nên chắc hẳn sẽ không rêu rao, gây sự chú ý đúng không?”
“Nếu đã dựa vào sức gió...” Lê Tịnh phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi đến trọng điểm: “Vậy nếu chúng ta biết hướng gió ngày hôm đó thì có phải sẽ phán đoán được hướng đi của bọn bắt cóc?”
Nghe thấy thế, Triệu Ngọc lập tức chỉ vào Biện Đông.
“Đúng vậy, thần thám Triệu đã sớm nghĩ đến rồi.” Biện Đông vội vàng trả lời: “Tôi đã liên lạc với ngành khí tượng địa phương rồi, tối hôm đội thăm dò mất tích có gió Đông Bắc. Nếu khinh khí cầu bay thì tất sẽ bay về phía Tây Nam!”
“Tây Nam?” Lê Tịnh bước nhanh đến trước bản đồ, khoanh vào ba nơi trên đó rồi nói: “Yilmaz, Bakele, Suwuli, hướng Tây Nam của căn cứ chỉ có ba thành trấn lớn này. Nhưng đây vốn là những khu vực trọng điểm điều tra của chúng ta, chúng ta vẫn không hề phát hiện dấu vết khả nghi...”
“Không!” Triệu Ngọc bỗng lên tiếng: “Đội trưởng Lê, không thể là ba thành trấn này được! Cô hãy nghĩ xem, chỉ mấy chục cây số thì có đáng phải dùng khinh khí cầu không?”
“Hơn nữa, bọn bắt cóc có thể nghĩ ra cách di chuyển bằng khinh khí cầu tức là chúng không ngu ngốc! Chúng không thể giấu người ở ba thành phố này và đợi cảnh sát đến cửa lục soát được!”
“Ừm...” Lê Tịnh suy nghĩ rồi gật đầu hỏi: “Vậy anh cho rằng... khinh khí cầu bay đến đâu?”
“Cái này không khó.” Trong lòng Triệu Ngọc đã có dự tính: “Sở dĩ bọn bắt cóc dùng khinh khí cầu chẳng qua là vì muốn tới một nơi khá an toàn mà chúng ta không nghĩ đến!”
“Ừm... Tôi nghĩ mục tiêu của chúng chính là nơi này!!”
Nhìn theo ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào dấu chấm trên bản đồ, tất cả mọi người đang có mặt đều sửng sốt.
Chỗ Triệu Ngọc chỉ không phải nơi nào khác mà chính là hẻm núi chết chóc - nơi mà họ đã đấu với phần tử khủng bố trước đó!!!
“Hẻm núi Suya?” Viên cảnh sát địa phương vô cùng kinh ngạc nói: “Nơi... Nơi đó đã là lãnh thổ của Vaqueria... Có phải hơi...”
“Chúng ta đã biết hướng gió ngày hôm đó nhưng vẫn phải tìm hiểu tốc độ gió!” Triệu Ngọc nói: “Căn cứ vào tốc độ gió ngày hôm đó để tính toán, nếu bọn bắt cóc ra tay vào 12 giờ đêm hoặc 1 giờ sáng thì trước khi trời sáng, chúng sẽ có thời gian đầy đủ để điều khiển khinh khí cầu bay vào hẻm núi Suya!”
“Mọi người nhìn xem, nếu là lộ tuyến này thì ngay cả chuyển hướng cũng không cần!” Triệu Ngọc ra dấu trên bản đồ: “Có thể bay thẳng từ căn cứ đến hẻm núi Suya, trên đường lại không bay qua bất cứ thôn xóm ở thành phố nào, cho nên bọn chúng mới không sợ bị người khác nhìn thấy!”
“Sau khi đến hẻm núi, trong đó lại không có ai, bọn chúng càng không phải lo lắng gì!”
“Ý của anh là...” Lê Tịnh vẫn nhíu mày, không định giãn ra: “Tội phạm thực sự đến từ Vaqueria? Mục đích của bọn chúng... là gì?”
“Có phải là... vu oan giá họa không?” Biện Đông vừa líu lưỡi, mặt vừa biến sắc: “Bọn chúng muốn lợi dụng đội thăm dò để khơi mào mâu thuẫn nội bộ của Talstein hoặc là mâu thuẫn giữa Talstein và nước ta?”
“Nếu... nếu đúng là vậy thì phiền phức rồi!”
“Không, cậu nói sai rồi!” Triệu Ngọc quả quyết bác bỏ: “Nếu là vậy thì cần gì phải hành động phiền phức thế? Trực tiếp bắn chết đội thăm dò trong căn cứ thì há chẳng phải là cách giá họa tốt nhất sao?”
“Ồ... Ồ...” Chỉ thoáng chốc, Biện Đông đã hết buồn bực: “Cũng đúng! Làm thế thì sẽ không cần tốn công sử dụng khinh khí cầu đưa người về Vaqueria nữa!”
“Đúng là kỳ lạ, bọn chúng muốn làm gì?”
“Dù bọn chúng muốn làm gì đi nữa, nếu người thực sự bị đưa đi bằng khinh khí cầu thì ít nhất... tỷ lệ thành viên trong đội thăm dò còn sống là rất lớn!”
“Nhưng...” Lê Tịnh lại chỉ vào bản đồ lần nữa: “Hẻm núi Suya lớn như vậy, sao chúng ta biết được bọn chúng đưa người đi đâu?”
“Đúng vậy, phái Roussac, giáo Kashmir và tổ chức khủng bố Kỳ Xí đó đều chiếm cứ bờ Nam của hẻm núi Suya.” Biện Đông nói: “Lực lượng vũ trang của Talstein căn bản không thể chen chân tới đó! Cho dù chúng ta biết đội thăm dò bị bắt cóc đến đó thì e rằng cũng không có biện pháp nào hiệu quả!”
Biện Đông nói xong, ai cũng im lặng.
Với người bản địa, Vaqueria chính là danh từ “nguy hiểm”. Bao năm qua, hai nước không ngừng xảy ra xung đột, mâu thuẫn rất sâu.
Nếu đội thăm dò thực sự bị bắt cóc đến Vaqueria thì e rằng chuyện này khó mà giải quyết được!
“Triệu Ngọc...” Lê Tịnh cũng lộ vẻ lo âu. Cô ta kéo Triệu Ngọc sang một bên rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta không có căn cứ ở Vaqueria, tôi chỉ có thể xin chỉ thị từ cấp trên trước! Xem xem có con đường nào khác tra được tin tức không!”
“Vaqueria không phải quốc gia.” Thấy sắc mặt của Lê Tịnh bất thường, Triệu Ngọc hỏi: “Hình như đâu tiện nhờ Bộ Ngoại giao liên hệ?”
“Đúng vậy! Nhiệm vụ này quả thực vô cùng nan giải...” Lê Tịnh khó xử nói: “Trong bao năm qua, tôi làm quan chỉ huy ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên gặp phải nhiệm vụ khó khăn như vậy.”
“Ít nhất, chúng ta phải chắc chắn đội thăm dò đang ở đó thì mới có thể xin nhờ Bộ Ngoại giao!”
“Nếu không... Lãnh đạo sẽ không tùy tiện đàm phán với chúng ta đâu!”
“Ừm... Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng không khỏi thoáng có chút sợ hãi. Chuyện đến hôm nay, cuối cùng hắn mới hiểu rốt cuộc việc hệ trọng đại diện cho quẻ bói là gì!
Độ khó này quả thực đã vượt qua tưởng tượng của mọi người.
“Càn Khôn - Cấn!”
Trong chốc lát, quẻ bói biến dị động trời lại hiện lên trong đầu hắn. Sự nhiệt huyết đã lâu không thấy dần dâng lên trong lòng, trong đầu cũng có không ít hình ảnh chạy thoáng qua như đèn kéo quân*.
* Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp tết Trung thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
Trong đó có lời dặn dò của Miêu Anh, bảo Triệu Ngọc đừng liều mạng.
Có cả sự kỳ vọng tha thiết trong mắt Sở trưởng Tiêu trước khi hắn đi nữa...
Đương nhiên, còn có điểm đặt cược trên độ hoàn thành 700% của mình...
Phải làm sao đây?
Đối diện với quẻ bói biến dị động trời, đứng trước việc hệ trọng trước giờ chưa từng có, mình nên lựa chọn thế nào?