Thật ra, từ lúc Triệu Ngọc trốn ở trong góc phát hiện tình huống không ổn, hắn đã chuẩn bị ra tay, cũng đã làm tốt hai bộ phương án.
Kế hoạch lừa gạt đương nhiên là phương án ưu tiên, lợi dụng nhược điểm tâm lý của đối phương để đè sụp bọn họ, bức bách bọn họ phải thả người.
Đối phương sau khi biết được sự tình bại lộ, tất nhiên sẽ hoảng hốt lo sợ, xuất phát từ sự sợ hãi với quân đội của nước mình, cơ hội thỏa hiệp rất lớn.
Mà sự thật chứng minh, kế hoạch lừa gạt này cực kỳ thành công, mắt thấy tướng quân râu quai nón sẽ hạ lệnh thả người, nhưng đúng là trăm triệu không ngờ lại đột nhiên xông ra một đội ngũ làm rối như vậy!
Chẳng những quấy rầy tiết tấu của mình, lại còn khiến mình hoàn toàn bị lộ.
Dưới sự bất đắc dĩ, Triệu Ngọc chỉ có thể sử dụng phương án mà mình dự phòng.
Cái gọi là phương án dự phòng, chính là một khi đàm phán thất bại, hắn chỉ có thể chọn hành động mạo hiểm.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn sẽ sử dụng tổ hợp máy cúp điện và kính nhìn xuyên đêm, đột ngột tấn công thủ lĩnh của đối phương, sau khi khống chế, hắn sẽ áp chế đối phương, cứu con tin ra.
Đương nhiên, hệ số nguy hiểm của kế hoạch dự phòng này hiển nhiên cực kỳ lớn, dựa vào bản lĩnh và đạo cụ của Triệu Ngọc, nếu muốn khống chế được tên tướng quân râu quai nón kia có lẽ không khó.
Thế nhưng, hắn lại không cách nào cam đoan rằng sau khi khống chế, thủ hạ của hắn sẽ thật sự “sợ ném chuột vỡ đồ”, bị bắt từ bỏ không chống cự nữa.
Nếu hiện trường có người thông minh, lúc này dùng súng chĩa vào hầu hết đội viên thăm dò để trao đổi với Triệu Ngọc, như thế tình thế tất nhiên sẽ rất khó khống chế.
Mà một khi không khống chế được tình thế, một mình Triệu Ngọc thì dễ dàng thoát thân, nhưng nếu muốn cứu nhiều đội viên thăm dò không có kinh nghiệm chiến đấu như vậy, thì căn bản không có khả năng.
Bởi vậy, sau khi Triệu Ngọc nhìn thấy đối phương bị bắt giao súng ra, hắn vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra, mấy tên lính đó không thông minh như mình tưởng tượng!
Nhưng mà, dù là như thế, tình cảnh của Triệu Ngọc và các đội viên đội thăm dò vẫn cực kỳ nguy hiểm, dưới trận chiến hỏa bay tán loạn như thế, bọn họ phải lập tức rút lui khỏi nơi đây.
Những lúc thế này, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là phòng Đặc Cần tiếp ứng.
Nhưng hắn không ngờ phía phòng Đặc Cần cũng xuất hiện vấn đề, một đội ngũ không rõ từ sơn cốc phía Đông xông đến đây và đã chặn bọn họ ngoài cửa phía Đông thôn trang, tình huống tràn ngập nguy cơ.
Kể từ đó, cho dù Triệu Ngọc dẫn mọi người ra khỏi thôn trang, cũng không thể trốn được đằng nào.
Làm sao bây giờ?
Ngay tại lúc Triệu Ngọc vì chuyện này mà buồn bực, trận chiến đấu ở cửa Nam đã tiến vào giai đoạn gay cấn, binh lính Roussac bên trong thôn trang đang đánh túi bụi với kẻ địch xâm lấn bên ngoài.
Bởi vì kẻ địch xông tới hung mãnh, lại còn mang theo xe thiết giáp và pháo lớn, cổng của thôn trang kia còn không rắn chắc lắm, sau khi liên tiếp bị đánh sâu và nổ mạnh, hoàn toàn suy sụp rồi.
Trong lúc nhất thời, cửa thôn trang mở rộng ra, kẻ địch như một làn sóng triều mà đánh úp lại.
Xe thiết giáp xông vào đằng trước nhất, trên xe có cả xạ thủ súng máy, điên cuồng bắn phá vào trong thôn trang, nhanh chóng khiến quân phòng thủ bị đánh đến mức người ngã ngựa đổ, kêu rên khắp nơi dưới đất.
Nhưng mà, không phải tất cả phe phòng thủ đều là kẻ yếu, ngay tại lúc kẻ địch dồn sức tấn công với quy mô lớn, một viên đạn tên lửa không biết từ đâu phóng tới, trúng ngay xe thiết giáp đằng trước.
Ầm!
Theo một tiếng nổ vang tận trời, xe thiết giáp lập tức biến thành một quả cầu lửa cực lớn, tiếng súng máy đang kêu gào cũng lập tức nghẹn lửa...
Kế tiếp, một đội quân đầy đủ sinh lực từ phía Tây thôn trang xông tới gần, sau khi vọt tới trước mặt kẻ địch, hai bên lại bắt đầy triển khai giao chiến kịch liệt.
Chỉ một thoáng, cả thôn trang đầy tiếng súng, tiếng nổ lớn, tiếng hô giết không ngừng, cực kỳ hỗn loạn...
Ngay tại lúc hai phe kịch liệt giao chiến, có một kẻ địch đã đi dọc theo tường thành phía Đông, vọt tới đống lửa bên ngoài lều trại, giao chiến với bọn lính thủ vệ ở nơi đó.
Ngoài các binh lính thủ vệ, ở đây còn có cả các thôn dân may mắn còn tồn tại dưới sự oanh tạc của đạn pháo lúc trước. Các thôn dân bất lực mà ôm đầu chạy trối chết, nhưng vẫn có rất nhiều người bị viên đạn bay tán loạn bắn trúng...
Trong đó, một ông lão đang che chở một cậu bé chỉ có hơn mười tuổi chạy trối chết, bọn kẻ địch kia bỗng nhiên xông từ bên cạnh ra, cứ việc bọn họ đã nhìn ra ông lão và đứa trẻ kia đều không phải là binh lính, nhưng vẫn chĩa họng súng về phía bọn họ!
Dưới một loạt viên đạn, ông lão lập tức ngã xuống trong vũng máu.
Ngay trước khi chết, ông ấy đẩy mạnh đứa trẻ kia một phen, cậu bé mới xem như miễn cưỡng tránh thoát khỏi đòn bắn phá, nhưng bởi vì trọng tâm bất ổn, nên vẫn ngã lăn quay xuống mặt đất!
Đứa trẻ sợ tới mức ngay cả khóc cũng không dám, thất kinh bò từ trên mặt đất lên, rồi lại lảo đảo một cái té ngã xuống đất...
Tên địch kia nhanh chóng vọt lại, sau khi nhìn thấy cậu bé, vậy mà gã không hề có nhân tính mà lại giơ súng lên một lần nữa!
Kết quả, ngay tại lúc cậu bé sắp bị bắn chết tại chỗ, bức tường phía Đông thôn trang vang “ầm ầm” một tiếng, một trận nổ mạnh xảy ra, bức tường bằng gỗ bị bắn thủng một lỗ lớn.
Giây tiếp theo, mọi người nhìn thấy hai chiếc xe Jeep vọt vào từ tường thành bị nổ mạnh kia, vừa khéo vọt vào trận doanh của đám quân địch!
Ô tô xông lên, còn người trên xe lập tức nổ súng bắn về đám quân địch, thuật bắn súng của những người này cực chuẩn, xe vẫn chạy với tốc độ cao mà bọn họ lại gần như một súng có thể bắn hạ một kẻ địch!
Triệu Ngọc ở lều bên này thấy rõ rành mạch, hai chiếc xe Jeep này đúng là của phòng Đặc Cần, mà người trên xe đúng là thành viên phòng Đặc Cần, do Bộc Gia Hữu dẫn đầu!
Không nghĩ tới, dưới tình thế cấp bách, bọn họ vậy mà lại nổ tung tường thành, vọt từ bên ngoài vào...
Xẹt...
Chiếc xe Jeep thứ nhất trượt một đoạn rất xinh đẹp, thân xe mạnh mẽ đánh bay một kẻ địch. Tài xế Ngô Đế Thu lái xe, giơ cánh tay lên, đúng là hai tay hai súng, tất cả đều tinh chuẩn mà trúng ngay mục tiêu - kẻ địch đang muốn phản kích.
Thế nhưng, số kẻ địch bên này mới vừa bị rửa sạch, hai gã kẻ địch lại từ một phía khác lẻn lại đây, một kẻ trong đó đang dùng AK nhắm, người còn lại thì đưa tay lấy ra một quả lựu đạn, chuẩn bị ném bom!
“A!!!”
Ngay thời khắc ấy, một người nhảy từ thùng một chiếc xe ô tô khác lên phía trước, đúng là vị nữ trung hào kiệt kia - Cao Nhã!
Cao Nhã như mũi tên vừa rời cung vậy, chân vừa chạm đất thì tay trái đè lại cánh tay của kẻ địch đang định dùng súng, đương trường quật ngã xuống đất.
Ngay sau đó, “nữ hán tử” này giơ nắm tay lên, một đấm khiến người kia bất tỉnh.
Mà đồng thời lúc đánh bất tỉnh người ấy, tay trái của cô ta cũng khéo léo đảo một cái, chiếc AK47 kia giống như nghe lời mà rơi xuống bàn tay cô ta.
Pằng pằng pằng...
Viên đạn sắc bén được bắn ra, vừa lúc đánh gục tên kẻ địch ở bên cạnh đang chuẩn bị ném lựu đạn kia.
Theo sau, Cao Nhã lại quay cuồng ngay tại chỗ, xuyên qua phía dưới giá gỗ đang cháy hừng hực, sau khi bắn một loạt đạn cực kỳ tinh chuẩn, lại đánh gục mấy kẻ địch xa xa!
“Cậu bé kia, bên này...”
Sau đó, cô ta ôm cổ cậu bé, ôm vào trong lòng để bảo vệ...
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc...” Cùng lúc đó, bộ đàm của Triệu Ngọc rõ ràng truyền đến tiếng gọi của Bộc Gia Hữu: “Anh ở đâu thế? Mau trả lời đi, chúng tôi đã xông vào đây rồi!”
Bởi vì khoảng cách từ cánh cửa phía Đông đến lều không xa, Triệu Ngọc đã sớm thấy được bọn họ. Sau khi nghe thấy tiếng gọi, Triệu Ngọc nhanh chóng ấn nút trò chuyện, muốn khiến Bộc Gia Hữu chú ý.
Kết quả, kẻ địch ngoài cửa phía Đông đã xông đến trước mặt, theo một tiếng xé gió làm cho người ta sợ hãi, một viên đạn pháo bắn trúng đầu tường cánh cửa phía Đông, lập tức khiến nơi đó bị nổ đến mức mảnh vụn khắp trời!
Mấy vụn gỗ cháy hừng hực phun xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã bao phủ hai chiếc xe Jeep của phòng Đặc Cần rồi...