Rạng sáng ngày hôm sau, tại một nhà xưởng bỏ đi nào đó ở vùng núi Tây Bộ của Vaqueria.
Sau một đêm bôn ba, đám người Triệu Ngọc cuối cùng lựa chọn nghỉ chân ở đây. Giờ khắc này, hai chiếc xe Jeep phủ đầy vết đạn đã hoàn toàn báo hỏng, cuối cùng không thể chạy được nữa.
Bộc Gia Hữu quyết định, mọi người thủ ở đây, chờ đợi cứu viện.
Trên người tất cả nhân viên của đội đặc công có lắp thiết bị định vị vệ tinh, đội trưởng Bộc tin Lê Tịnh nhất định sẽ phái máy bay trực thăng đến tiếp ứng bọn họ trong thời gian ngắn nhất.
“Đội trưởng.” Lúc này, Quan Anh vừa đưa cho Bộc Gia Hữu nửa bình nước khoáng vừa báo cáo: “Tôi đã thử tất cả các thiết bị thông tin rồi, hoàn toàn không có tác dụng gì!”
“Ừm, vậy thì kiên nhẫn chờ đợi đi!” Bộc Gia Hữu nhận lấy nước khoáng, sau đó quay đầu lại, quan sát địa hình nhà xưởng một lượt rồi nói với Quan Anh: “Tăng mạnh đề phòng, chỗ này vẫn quá bại lộ. Một khi có kẻ địch truy kích, chúng ta phải là người đầu tiên biết mới được.”
“Hiểu rồi...” Quan Anh đáp một tiếng, xách súng bắn tỉa của mình lên rồi xoay người đi đến chỗ có địa thế tương đối cao.
“Đội trưởng.” Cao Nhã nhanh chóng tiến lên báo cáo: “Chúng tôi đã hỏi tên phiên dịch kia rồi, hắn ta nói chỗ này tên là núi Thiết Khoáng, cách thủ đô của Roussac là bang Bertsdale chỉ có hai mươi cây số.”
“Từ chỗ này đi về hướng Tây hoặc đi về hướng Đông không xa đều có thôn trang, còn nằm trong lãnh thổ của Roussac.”
“Ừm... Lỗ tai của cô...” Bộc Gia Hữu nhìn thấy tai phải của Cao Nhã quấn băng vải, hỏi một câu: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu...” Cao Nhã nhẹ giọng nói: “Bị đứt một nửa mà thôi, vẫn có thể nghe thấy tiếng động, tiếc là không còn chỗ để đeo hoa tai nữa!”
“Chậc chậc...” Bộc Gia Hữu vốn định an ủi cô ta vài câu, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.
“Tôi không sao.” Cao Nhã không chút để ý, nói: “Ít nhất thì tôi vẫn nhẹ nhàng hơn những người khác...”
Nói tới đây, hai người nhìn ra đằng xa, thấy Khổng Thạc đang băng bó miệng vết thương cho Ngô Đế Thu. Lúc ở thôn trang, Ngô Đế Thu đã từng trúng vài viên đạn, mặc dù có mặc áo chống đạn trên người, nhưng mảnh đạn vẫn găm vào bụng dưới của anh ta, cần phải khâu lại mới được...
Mà trừ Ngô Đế Thu ra, ai cũng bị thương từ nhẹ đến nặng, ngay cả những đội viên đội thăm dò mới vừa được cứu cũng không có ai may mắn thoát khỏi, người thì bị thanh gỗ dựng lều nện trúng, người thì bị ngọn lửa sau vụ nổ đốt bị thương...
Nhìn chung cả đội ngũ, có vẻ như chỉ có thương thế trên người Triệu Ngọc là nhẹ nhất.
Mà giờ khắc này, Triệu Ngọc đang ngồi trên một tảng đá, vẫn đang cúi đầu cẩn thận xem xét di động của mình.
Tối hôm qua, sau khi tín hiệu của cuộc điện thoại với Juliet biến mất, hắn gần như không có giây phút nào là không thử gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn, nhưng từ sau lúc đó, di động của hắn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Ài...
Hắn nhẹ nhàng thở dài, trong đầu nghĩ: Có phải chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một sự trùng hợp hay không? Hắn nhớ rõ, lúc ấy vì mình muốn gọi điện thoại nên đã từng sử dụng một cái máy tăng cường tín hiệu.
Nhưng mà sau khi tăng sóng rồi vẫn không thể gọi điện thoại được, cho nên hắn mới hoài nghi là do con đường truyền tin xảy ra vấn đề, hoặc là có lẽ sim điện thoại của hắn không sử dụng được trong khu vực Vaqueria.
Nhưng không ngờ, trong thời khắc mấu chốt đó, kỳ lạ là hắn lại nhận được cuộc gọi từ Juliet!
Nếu không phải Juliet đưa ra mấy đề nghị, giúp mình thoát khỏi tình cảnh bị bao vây thì Triệu Ngọc thậm chí cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Vậy có khi nào...
Khu vực mà hắn ở tối hôm qua trùng hợp có một vệ tinh của nước Pháp, hoặc là có trạm thông tin liên lạc nào đó? Nên chiếc di động từng được sử dụng máy tăng cường tín hiệu của mình mới liên lạc được với bên ngoài?
Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp rồi thì phải?
Chậc chậc...
Chỉ một thoáng, tâm trạng của Triệu Ngọc rất là phức tạp:
Thứ nhất, hắn không biết nói với đám người Bộc Gia Hữu về điện thoại như thế nào? Cho dù có nói, chắc bọn họ cũng sẽ không tin.
Thứ hai, hắn đang lo lắng, liệu Juliet có liên lạc với Miêu Khôn hay không? Nhưng mà cho dù có liên lạc với Miêu Khôn thì còn có tác dụng gì đây?
Kết quả, còn không phải là dựa vào thiết bị định vị của đội đặc công để cứu viện sao?
Còn điểm thứ ba lại là hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình, nhìn giao diện hệ thống, tâm trạng của Triệu Ngọc lại càng phức tạp đến mức khó có thể hình dung nổi.
Bởi vì sau khi gieo quẻ, hắn liên tục gặp nhiều Kỳ Ngộ quan trọng, điểm Kỳ Ngộ của hắn cứ như nước tràn bờ đê, chỉ trong hai mươi mấy giờ ngắn ngủi đã tăng mấy chục lần, vẫn còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng.
Hắn nhớ rõ lúc cược đạo cụ, hắn chỉ còn lại có mấy trăm điểm Kỳ Ngộ, nhưng lúc này nhìn lại thì đã đạt hơn chín nghìn điểm, gần tới mười nghìn điểm rồi, chuyện này đúng là rất đáng kinh ngạc.
Có nhiều điểm Kỳ Ngộ như vậy khiến Triệu Ngọc lại thấy được hy vọng thăng cấp, nếu cứ phát triển theo tốc độ này thì chỉ sợ không bao lâu nữa, mình sẽ đột phá cửa ải một trăm nghìn điểm, đạt tới điều kiện thăng cấp lần thứ sáu!
Nhưng mà, tuy rất hiếm khi giàu có điểm Kỳ Ngộ đến chảy mỡ thế này, lúc Triệu Ngọc nhìn thấy ba chữ to chính giữa giao diện hệ thống, tâm trạng lại lập tức rơi xuống nghìn trượng.
“Càn Khôn - Cấn”!
Bây giờ nhìn lại, quẻ “Cấn” đã hoàn toàn ứng nghiệm, bởi vì hắn đã tìm được chỗ ở của đội thăm dò rồi.
Nhưng mà, dựa theo kinh nghiệm xưa nay của mình, quẻ lớn “Càn Khôn” này có vẻ còn lâu mới kết thúc.
Hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy cảnh ngộ tối hôm qua tuy có vẻ hung mãnh, nhưng vẫn chưa thể bao hàm cả hai chữ “Càn Khôn” này, có lẽ, trận ác chiến kinh hồn đêm qua chẳng qua chỉ là món ăn khai vị trước bữa việc lớn mà mình sắp gặp phải?
Bằng không thì bây giờ quẻ văn đã sớm kết thúc rồi...
Phù...
Hắn nặng nề thở dốc vài tiếng, càng ngày càng nghĩ suy đoán của mình là đúng.
Nói cách khác, vụ việc lớn nguy hiểm thật sự vẫn chưa xảy ra! Có lẽ bọn họ sẽ không dễ dàng được cứu viện và dễ dàng thoát hiểm về nước như vậy đâu...
Nếu thế thì...
Triệu Ngọc nghiêm túc suy tư, có phải mình nên tính toán sớm, đề phòng chu đáo một chút hay không?
Nhưng mà...
Tất cả những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán của mình, phải làm thế nào mới có thể thuyết phục người khác đây?
Hơn nữa, hắn vẫn chưa biết còn có vụ việc lớn gì đang chờ mình, dù có muốn đề phòng chu đáo nhưng cũng đâu có năng lực làm gì?
“Tôi biết cậu, chẳng phải cậu là thám tử nổi tiếng phá vụ án thi thể nữ không đầu sao?” Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc suy nghĩ thì Chử Bằng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn: “Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, bảo sao tôi lại thấy cái tên này quen tai thế!”
“Tôi thường nghe Quốc Phượng nhắc tới cậu đó, cô ấy nói cậu là cảnh sát lợi hại nhất trong Tổng cục Hình sự...”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu chào một tiếng.
“Ui chao, thực sự... thực sự rất cảm ơn cậu!” Chử Bằng dùng sức cầm tay Triệu Ngọc: “Mấy ngày qua, chúng tôi sắp tuyệt vọng rồi!”
“Tình hình của Talstein khác với nước ta, không có nhiều camera như vậy, không có camera theo dõi, nơi đó lại là cánh đồng hoang vu, chúng tôi còn bị người ta dùng khinh khí cầu bắt tới đây, chúng tôi còn tưởng rằng không ai có thể tìm thấy chúng tôi nữa đấy!”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn...”
Chử Bằng vừa kích động nói như vậy, các đội viên đội thăm dò khác cũng quay lại, nhìn Triệu Ngọc với những ánh mắt cảm ơn rất chân thành.
.
“Tôi biết, tôi biết anh này! Không hổ là thần thám trong truyền thuyết mà!” Một vị đội viên đội thăm dò nào đó thừa nhận: “May mà Tổng cục Hình sự mời cậu đến đây, bằng không... Chúng tôi thảm rồi!”
“Không riêng gì phá án, cậu còn dũng cảm nữa!” Một vị đội viên nữ của đội thăm dò khen ngợi: “Lúc ở thôn trang, cậu đã dám một mình đứng ra, đối mặt với người nhiều kẻ xấu giết người không chớp mắt như vậy!”
“Một mình cậu đã khiến toàn bộ đám người xấu đó phải điêu đứng đấy!”
“Đúng là đấng nam nhi mà cả đời này tôi mới được gặp đấy!”
“Ha ha... Ha ha...” Triệu Ngọc xấu hổ cười gượng vài tiếng, sau đó trịnh trọng nói: “Mọi người nói đúng quá, ha ha... Đừng có ngừng... Tiếp tục đi...”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của rất nhiều đội viên đội đặc công, lúc này hắn mới chữa lại: “Nói đùa thôi, ha ha, thật ra lần này có thể cứu được mọi người, chủ yếu là dựa vào...”
Triệu Ngọc duỗi tay về phía Bộc Gia Hữu, đang định khen anh ta một phen.
Nhưng mà bộ đàm Bộc Gia Hữu lại vang lên trước, tiếng nói của Quan Anh vang lên: “Đội trưởng, đội trưởng, có biến, có biến rồi...”