Một thôn dân biến một thùng lớn đầy quần áo ra giống như làm ảo thuật vậy, tất cả mọi thứ đều rơi hết xuống mặt đất.
“Nhanh, nhanh lên.” Trưởng thôn Salman lo lắng nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Xin mọi người hãy thay quần áo, sau đó chạy ra sau thôn trốn đi!”
“Tướng quân Tiehan đang ở trong đoàn xe, tuyệt đối không thể để cho bọn họ nhận ra mọi người!”
“Khụ, phí công này làm chi?” Ngô Đế Thu nói: “Cứ đưa cho chúng tôi hai chiếc xe, chúng tôi chạy sang chỗ nhà xưởng tránh né không phải tốt hơn sao?”
“Ừm, ô tô còn chưa sửa xong, chỉ có xe bò thôi... Nhưng mà không tới mười phút nữa là đoàn xe của tướng quân đến đây rồi.” Salman chỉ về phía nhà xưởng: “Bên phía nhà xưởng toàn là gò đất, không kịp nữa rồi!”
“Nghe tôi, hãy mau trốn đi! Còn có... nhất là tên phiên dịch kia...” Salman dặn đi dặn lại Bộc Gia Hữu: “Nhất định phải giấu hắn ta cho thật kĩ! Phía sau thôn... Sau chuồng ngựa có một cái hầm, giấu người vào đó đi!”
Nghe thấy Salman nói vậy, Bộc Gia Hữu gật gật đầu với Cao Nhã.
Cao Nhã biết, Khổng Thạc đang trông giữ tên phiên dịch và tên buôn lậu súng ống đạn được kia ở phía sau, Bộc Gia Hữu muốn cho mình đi sang đó tiếp ứng.
Vì thế, cô ta lập tức lấy vài bộ quần áo trên mặt đất, sau đó chạy thật nhanh ra phía sau thôn...
“Nhanh... Nhanh lên đi!”
Nhìn thấy Bộc Gia Hữu đồng ý, Ngô Đế Thu vội vàng gọi rất nhiều đội viên đội thăm dò đến lấy quần áo.
Đống trang phục này có phong cách Trung Á rất rõ ràng, đều là loại áo choàng rộng rãi, rất dễ bao trùm quần áo bên trong vào.
Sau đó lại có người lấy khăn trùm đầu và mũ đủ loại kiểu dáng cho bọn họ, sau một phen quấn, tất cả mọi người lắc mình biến thành dân bản xứ...
Mà đúng lúc này, đất đai không ngừng rung động, nơi xa đã vang lên tiếng động cơ ù ù của đoàn xe đang chạy đến.
“Đế Thu.” Bộc Gia Hữu nói với Ngô Đế Thu: “Anh bảo vệ các đội viên của đội thăm dò đi ra phía sau! Tôi phải ở đây xem tình hình có thay đổi gì không để còn điều chỉnh đúng lúc.”
“Vâng!” Ngô Đế Thu nhận lệnh bước đi.
“Dương Phong, Quan Anh...” Sau khi Ngô Đế Thu đi, Bộc Gia Hữu lập tức dùng bộ đàm liên lạc với Dương Phong và Quan Anh, dặn dò: “Vào chỗ chưa?”
“Báo cáo đội trưởng, chúng tôi đã tìm được vị trí thích hợp!” Hai người gần như đồng thời truyền tin về.
“Được!” Bộc Gia Hữu dặn dò: “Chú ý ẩn nấp, một khi tình hình có biến, các cậu phải phối hợp tác chiến!”
“Vâng!”
Nghe thấy hai tay súng bắn tỉa trả lời, Bộc Gia Hữu mới yên lòng nhặt một bộ quần áo từ trên mặt đất lên bắt đầu mặc vào. Ai ngờ, trong lúc ngẩng đầu, anh ta lại bỗng dưng nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn chưa đi.
“Triệu Ngọc, anh cũng ra đằng sau đi!” Đội trưởng Bộc nói: “Cầm quần áo đi mau!”
“Thôi đừng, tôi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của dân bản xứ. “ Triệu Ngọc chủ động chờ lệnh: “Có thể làm phiên dịch tức thời cho anh!”
“...”
Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, lúc này Bộc Gia Hữu mới nhận ra sai lầm của mình khi đã phái tất cả các đội viên hiểu ngôn ngữ địa phương đi rồi.
“Được rồi.” Bộc Gia Hữu gật gật đầu, không quên dặn một câu: “Nhưng mà dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng tự tiện hành động đấy! Có chuyện gì thì nhìn ánh mắt của tôi!”
“Tôi hiểu rồi!” Sau khi Triệu Ngọc đồng ý thì nhanh nhẹn mặc một cái áo thật dài vào người...
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng động huyên náo vang lên, một đội ngũ có hơn trăm người từ từ đi vào trong thôn nhỏ này.
Những chiếc xe dẫn đầu phía trước thuộc kiểu quân dụng, lớn nhỏ không đồng đều. Những chiếc xe này chẳng những có kiểu dáng cũ kỹ mà trên thân còn có rất nhiều vết đạn và vết cháy xém.
Trong đó, còn có mấy chiếc xe quân dụng đã bị vỡ cửa kính.
Lại nhìn đám binh sĩ trên xe quân dụng, ai cũng có vẻ ủ rũ, không sức sống, trong đó còn có bốn, năm người quấn băng vải, trông rất là thê thảm.
Ừm...
Triệu Ngọc nhìn thấy rõ, trong lòng thầm so đo. Xem ra tin tình báo là chuẩn xác, bang Bertsdale thật sự đã bị công hãm, đội ngũ này là bại quân trốn từ bang Bertsdale tới đây.
Bằng không, vị tướng quân Tiehan thân là thủ lĩnh Roussac kia không thể nào có mặt trong đội ngũ này.
Có điều... Chậc chậc...
Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu Ngọc không nén nổi nỗi lo. Nếu như bọn họ bại quân, vậy có khi nào sẽ đóng quân tại thôn nhỏ vùng núi này mà không chịu đi hay không?
Nếu thật sự như vậy thì đúng là rất bất lợi cho việc rút lui của họ.
Thứ hai, người Kashmir đã công hãm bang Bertsdale, liệu có từ bỏ ý đồ không? Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng là vị tướng quân Tiehan này, bây giờ tướng quân chạy, liệu bọn chúng có đuổi theo đến chỗ này hay không?
Nếu quả thật là như vậy thì nơi này rất có thể sẽ biến thành chiến trường, sẽ càng bất lợi cho việc rút lui của họ!
Rất rõ ràng, Bộc Gia Hữu cũng có cùng suy nghĩ với Triệu Ngọc, nhìn đoàn xe ù ù chạy vào thôn trang, sắc mặt của anh ta cũng càng ngày càng nặng nề.
Chiếc xe quân dụng dẫn đầu nhanh chóng dừng lại, cả đội ngũ lập tức ngừng tiến lên.
Trong đó, một chiếc xe quân dụng màu vàng nhạt vừa lúc ngừng trước bàn ăn đang cử hành bữa tiệc.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Cửa của mấy chiếc xe quân dụng bị mở ra, chỉ thấy hơn mười sĩ binh võ trang đầy đủ bước ra, lập tức bảo vệ quanh chiếc xe quân dụng màu vàng nhạt kia.
Một giây sau, cửa xe quân dụng mở ra, bên trong có một người dáng người cường tráng, béo phệ bước ra.
Trên mặt người này có râu quai nón đáng sợ, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông rất hung hăng và ngang ngược. Ông ta vừa xuống xe, tất cả bọn lính đều nghiêm túc, đứng thẳng tắp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là vị tướng quân Tiehan đầu lĩnh cao nhất của Roussac!
Đậu xanh rau má...
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của người nọ, Triệu Ngọc không nhịn được cả kinh, nếu không phải trước đó đã có chuẩn bị thì hắn còn tưởng rằng mình nhìn thấy ma giữa ban ngày!
Chỉ thấy vị tướng quân Tiehan này quả thực không khác vị tướng quân tên là Sheriff mà hắn nhìn thấy trong hẻm núi Suya, hai người không có điểm nào khác biệt, giống nhau như đúc!
Có điều, sau khi chấn kinh, hắn mới nhớ ra tên phiên dịch từng nói rằng tướng quân Tiehan và tướng quân Sheriff là anh em ruột, vẻ ngoài giống nhau cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc này, trưởng thôn Salman nhanh chóng bảo các thôn dân của ông tiến lên nghênh đón, bày tỏ hoan nghênh.
Nhưng mà cảnh tượng khiến người ta mở rộng tầm mắt xuất hiện, chỉ thấy vị tướng quân Tiehan kia không nói với Salman một câu nào, chỉ ngửi ngửi hương vị rồi bước nhanh tới trước bàn ăn, đưa tay quơ lấy một cái đùi dê!
Cái đùi dê đó là cái mà trước đó Cao Nhã chưa kịp ăn xong đã phải đặt xuống, đã ăn hơn nửa, nhưng không ngờ tướng quân Tiehan vẫn cầm lên rồi cứ thế há mồm gặm ngay...
Nhồm nhoàm... Ông ta ăn rất là ngon miệng, lúc ăn, một bên khóe miệng còn chảy mỡ...
Ăn suốt vài phút, ông ta mới dùng tay áo lau mép, khen ngợi: “Ăn ngon quá đi, tay nghề không tệ! Nếu cho thêm chút muối nữa thì càng ngon hơn!”
“Không... Không thành vấn đề...” Salman không biết nói gì, đành phải khom người nói: “Nếu ngài thích ăn thì tôi lại phái người đi nướng thêm cho ngài nhé!”
“Ha ha ha...” Mặt tướng quân không chút thay đổi, ông ta cười vài tiếng rồi nói: “Không cần đâu, chúng tôi chỉ đi ngang qua mà thôi! Chỗ của các ông...” Ông ta chỉ vào rất nhiều cao lương mỹ vị: “Thức ăn không tệ đâu!”
“Ừm, là thế này, hôm nay trong thôn có hôn lễ...” Salman nhanh chóng giải thích.
“Trưởng thôn à, lần này chúng tôi đi gấp quá, không kịp mang lương thực, ông xem...” Ông ta chỉ vào các binh sĩ sau lưng mình: “Các binh sĩ này...”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Salman nhanh chóng gật đầu: “Tôi lập tức sắp xếp người nấu cơm cho các binh sĩ!”
“Không cần, đã nói chỉ là đi ngang qua thôi mà!” Bỗng nhiên, Tiehan sa sầm mặt, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ cần ông tiếp tế cho chúng tôi chút lương thực và vũ khí trang bị là được!”
“Ừm...” Ông ta xem đồng hồ vàng trên cổ tay, không chút khách sáo ra lệnh: “Phải nhanh vào, tôi đang vội lắm!”
“Ừm...” Salman nhíu mày nhưng mà không dám phản bác, đành gật đầu đồng ý: “Được rồi, được rồi, tôi đi chuẩn bị cho ngài ngay!”
“Đúng rồi.” Lúc này, tướng quân Tiehan kia lại cầm một con gà quay lên, miệng đầy mỡ nói: “Dẫn vài cô gái xinh đẹp tới đây cho tôi! Tôi dẫn bọn họ lên phương Bắc hưởng phúc...”
Nghe nói như thế, các thôn dân không khỏi im lặng, trong lòng dâng lên cơn giận dữ, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
“Ừm... Chuyện này... Chuyện này thì...” Salman căng thẳng nói: “Tướng quân à, mấy cô gái trẻ tuổi của thôn chúng tôi đã chạy trốn hết rồi, chỉ còn lại mấy người già thôi! Ngài xem...”
Bốp!
Ai ngờ, bàn tay to của tướng quân vung lên, vậy mà ném gà quay vào mặt Salman, quát lớn: “Ông lừa ai vậy hả? Không phải vừa rồi ông còn nói đang làm hôn lễ sao? Cô dâu đâu? Mấy thứ khác không cần, đưa cô dâu cho tôi là được...”
Chíu!
Kết quả, ngay lúc tướng quân Tiehan còn chưa dứt lời thì một viên đạn bỗng nhiên phóng tới từ đằng xa, vừa lúc bắn trúng đầu của tướng quân Tiehan!
Tiếng “ầm” bạo liệt, tử thi lập tức ngã xuống đất, máu tươi phụt ra, vừa lúc bắn vào mặt Salman!