Cuồng Thám

Chương 1507: Chương 1507





Chương 1507CHIẾN TRANH CHƯA KẾT THÚC

Đoàng đoàng đoàng!

Một trận nổ súng của Triệu Ngọc qua đi, mấy tên binh sĩ ngã vào trong vũng máu.

Đối với ống nhắm đa năng này, Triệu Ngọc càng dùng càng thuần thục, mỗi lần đối mặt với kẻ địch, hắn đều có thể nhắm chuẩn mục tiêu một cách chính xác trong thời gian ngắn nhất.

Thời gian chiến đấu kịch liệt, thậm chí còn có ảo giác giống như đang chơi game, mà mình thì đang bật hack.

Thông qua video mà flycam truyền về, hắn dần dần giải quyết kẻ địch xâm lấn thôn trang, nơi nào có nhiều địch, hắn lập tức xông tới chỗ đó!

Cứ thế mà đánh tới, hắn nhanh chóng tới được khu vực Tây Bắc của thôn, nơi đó có một nhóm kẻ địch đang vây bắt nhóm người của trưởng thôn Salman.

Salman và mấy người thôn dân bị bọn chúng bao vây trong một ngôi nhà gạch, bởi vì thế trận của địch rất mạnh, khiến bọn họ bị đánh đến mức không thể chống trả, mắt thấy sắp phải bỏ mạng ngay lập tức.

Triệu Ngọc nhanh chóng chạy tới gần, vươn người đứng thẳng ở đầu hẻm, lại bắt đầu làm bộ làm tịch, lợi dụng ống nhắm đa năng cường đại của mình mà bắn nhau với kẻ địch.

Hai khẩu súng trường kia đã sớm hết đạn, hiện giờ, khẩu súng trong tay hắn chính là khẩu AK47 mà hắn nhặt được từ trong tay kẻ địch.

Âm thanh của AK cực kỳ chói tai, bởi vì sức giật khá lớn nên trước kia Triệu Ngọc phải tốn rất nhiều sức lực để sử dụng, nhưng bây giờ có ống nhắm đa năng, mọi thứ đều khác trước!

Pằng pằng!

Pằng pằng!

Bắn rất nhẹ nhàng, mỗi một viên đều tương ứng với một kẻ địch.

Nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ấy, tất cả kẻ địch đều trở nên hoảng loạn, một phát súng của Triệu Ngọc lại bắn chết một đồng bọn của bọn chúng, bọn chúng đã bắn không dưới một trăm phát đạn nhưng cái người giống như ma quỷ này không hề ngã xuống, toàn thân lại hoàn toàn không xước xát gì, ngay cả vị trí đứng cũng không hề xê dịch chút nào.

Theo lý mà nói, mặc áo chống đạn thì sao? Chí ít nếu bắn vào đầu thì vẫn có thể chết như thường mà? Nhưng người này... Vì sao lại không hề chết chứ?

Thực ra, mặc dù Triệu Ngọc đã cường hóa áo chống đạn nhưng vẫn không thể chống một cách triệt để, dưới mưa đạn của đối phương, hệ thống phát ra cảnh báo áo chống đạn sắp mất tác dụng.

Nhưng mà, Triệu Ngọc hiện tại chính là người giàu có mà!

Sau khi quẻ Càn Khôn biến dị hoàn thành, hệ thống thưởng cho hắn hơn 5000 điểm tích lũy, lại thêm hơn 10000 điểm mà hắn đã cược thắng, cùng với điểm tích lũy tăng khi gặp phải Kỳ Ngộ, tổng điểm tích lũy hiện tại của hắn đã hơn 20000 điểm.

Hiện tại, mặc dù đã tiêu tốn không ít điểm tích lũy, nhưng số điểm còn lại vẫn đủ để hắn tiêu xài.

Thế là Triệu Ngọc lại điên cuồng vung ra hơn 4000 điểm tích lũy, cường hóa áo chống đạn lên một cấp, sau lần cường hóa này, cuối cùng cũng có thể giảm tổn thương do đạn súng máy xuống trình độ nhỏ nhất, tức là đã trở nên vô địch rồi!

Bởi vậy, Triệu Ngọc không thèm quan tâm đến đạn của kẻ địch, cứ thế mà phách lối đứng nguyên tại chỗ, sau đó từng bước từng bước ép sát kẻ địch, chỉ chớp mắt đã quật ngã được thêm mấy người.

Lần này, kẻ địch thật sự sắp phát điên rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể vội vàng tìm kiếm vật chắn, còn có kẻ gọi hai chiếc xe quân sự tới.

Xe quân sự lao ầm ầm về phía Triệu Ngọc. Binh sĩ trên xe điên cuồng bắn phá Triệu Ngọc, vỏ đạn bay loạn đầy trời, vô cùng khoa trương.

Nhưng mà giờ phút này, Triệu Ngọc đã sinh ra cảm giác ưu việt như một kẻ hủy diệt rồi, làm gì còn cố kỵ những viên đạn kia? Hắn vẫn bất động đứng đấy, sau đó lợi dụng ống nhắm mà nổ súng liên tục, nhanh chóng đánh bại kẻ địch trên xe.

Khi xe xông đến trước mặt, kẻ địch trong xe lại không dám xông tới bắn Triệu Ngọc, tất cả bọn chúng đều núp ở bên trong thùng xe, không ai dám ngẩng đầu lên!

Hừ!

Các người cho rằng chỉ cần trốn tránh là được à?

Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn lấy một thiết bị tăng cường đạn vừa mới đạt được ra sử dụng.

Đoàng!

Một viên đạn bắn ra, âm thanh phát ra như tiếng pháo ra khỏi nòng vậy.

Đoàng đoàng!

Tấm kính chống đạn trước xe quân sự loảng xoảng mà vỡ nát, tài xế không kịp phản ứng một chút nào, trực tiếp mất mạng.



Vù...

Ô tô đang chạy lúc này chuyển hướng, đâm vào công trình kiến trúc bên cạnh, kẻ địch va mạnh vào thùng xe, ngã trái ngã phải.

Triệu Ngọc cười lạnh, cuối cùng cũng di chuyển bước chân, lao người về phía đó, sử dụng máy bật nhảy để nhảy lên thùng xe phía sau.

Sau đó, bên trên thùng xe lập tức truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào như thể tận thế kéo đến...

Chưa đến mười giây, sau khi giải quyết xong kẻ địch trên thùng xe, Triệu Ngọc lại nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe quân sự khác, chuẩn bị tiếp tục công cuộc tàn sát của mình.

Nhưng mà, không khéo là đạn của hắn bỗng nhiên hết sạch.

“A a!”

Thấy Triệu Ngọc hết đạn, kẻ địch lập tức giống như con sói đói mà bổ nhào tới, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Ngọc.

Nhưng mà Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, suy nghĩ trong đầu lúc này thay đổi cực nhanh, tay phải trực tiếp sử dụng búa tay tàng hình vừa mới lấy được!

Uy lực của búa tay lại thêm thuốc bổ sung năng lượng bỗng khiến Triệu Ngọc cảm thấy như bị Thor nhập vào vậy!

Ầm!

Búa tay nện vào người binh sĩ nào đó, lập tức khiến người kia bay lên không trung, bay từ thùng xe ra ngoài, sau đó giống như đạn pháo mà đâm vào tòa nhà nào đó, khiến gạch ngói của căn phòng đều đổ sập hết xuống...

Hả?

Nhìn thấy cảnh tượng cuồng bạo này, tất cả binh sĩ mới vừa rồi còn như lang như hổ nay đều bị dọa đến mức ỉu xìu.

Ha ha ha ha...

Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười lớn, đạt tới sự cuồng bạo cực hạn rồi, tay trái là khiên, tay phải là búa, sau khi sử dụng, hắn căn bản không cần làm chiêu trò gì, trực tiếp nện là đủ.

Dường như chỉ trong nháy mắt, hắn đã đập hết số binh lính kia đến mức “hoa” bay đầy trời, bay loạn khắp nơi.

Cứ liên tục nện như thế, Triệu Ngọc cứ như bị nghiện vậy, thậm chí ngay cả súng cũng không muốn đi lấy nữa.

Sau trận tàn sát cuồng bạo của Triệu Ngọc, trận chiến đang nghiêng về một bên bỗng nhiên xảy ra thay đổi 180 độ.

Chỉ bằng sức của một mình Triệu Ngọc đã khiến một đội quân xâm chiếm thôn trang trở nên vô cùng thê thảm, liên lục bại lui!

Rất nhanh sau đó, nhóm người Salman dẫn đầu đến gần, cũng bắt đầu cùng thôn dân phấn khởi phản kích. Mà đội trưởng Bộc Gia Hữu cùng Dương Phong cũng xuất hiện từ trong loạn quân, gia nhập vào trận doanh phản kích.

Chỉ vẻn vẹn trong mấy phút, mấy trăm tên địch xâm lấn thôn trang mà chỉ còn lại có hai mươi tên.

Những tên này có nằm mơ cũng không ngờ được, trận chiến đấu lúc đầu dễ ăn như bẻ cành khô, vậy mà giờ lại bị người ta đánh đến mức này!

Khi thấy tình thế đã thay đổi, bọn chúng nhao nhao chạy trối chết, trốn về xe quân sự của mình, khởi động ô tô để chuẩn bị tẩu thoát...

Nhưng mà, mắt thấy nhóm người Triệu Ngọc sắp đạt được thắng lợi, một ngoài ý muốn long trời lở đất lại bỗng nhiên xảy ra.

Những binh sĩ định chạy trối chết kia vừa khởi động xe quân sự thì trên không trung bỗng có vô số viên đạn pháo không biết từ nơi nào bắn tới, chỉ trong nháy mắt đã bắn trúng những chiếc xe quân sự kia, phát ra tiếng nổ lớn chấn động trời đất!

Ầm ầm...

Trên đường cái phía Tây thôn trang bất ngờ nổi lên mấy đám lửa lớn, mười mấy chiếc xe quân sự bị nổ thành mảnh vỡ chỉ trong nháy mắt...

Lửa bay đầy trời, khói đặc mù mịt, cảnh tượng trước mắt giống như tận thế vậy.

Mà điều khiến cho người ta càng thêm tuyệt vọng đã xảy ra, Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn thấy trên đường cái từ đằng xa lại có một đội quân hùng tráng ầm ầm lao tới!

Phía trước đội quân đó thậm chí còn có hai chiếc... xe tăng!!!