Những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó, toàn là con nhà có tiền ở thôn Miên Lĩnh.
Chẳng hạn như ông Lương Vạn Càn này, trước kia ông ấy chính là phú hộ của thôn Miên Lĩnh, đến bây giờ càng giàu có hơn rất nhiều, từ lâu đã là chủ sở hữu của hai công ty bất động sản hàng đầu và nhiều công ty khác, chính là nhân vật lẫy lừng trong giới kinh doanh ở Tần Sơn.
Hai mươi sáu năm trước, cô bé học sinh lớp 6 bị bắt cóc tên Lương Thù Hàn chính là con gái một của ông ấy.
Lương Vạn Càn 37 tuổi mới có đứa con gái “bảo bối” này, luôn coi cô bé như hòn ngọc quý trong tay, ông không ngờ rằng sẽ có ngày gặp phải tai họa này. Sau khi bị bắt cóc, cô con gái hai mươi sáu năm không rõ sống chết ra sao khiến cả gia đình đau buồn đến không còn muốn sống, khóc cạn nước mắt.
Bây giờ cuối cùng đã có tin tức của con gái, nhưng lại chỉ là một đống hài cốt, làm sao ông không đau đớn, ruột gan đứt đoạn được chứ!
Còn người đàn ông họ Đào cho Triệu Ngọc cặp da đựng tiền kia, ông ấy không chỉ là thành viên hội đồng quản trị Ngân hàng Tần Sơn, mà còn giữ chức vụ quan trọng trong Ủy ban thành phố. Cậu con trai Đào Hiểu của ông ấy, cũng là một trong những đứa trẻ bị hại năm đó, lúc bị bắt cóc cậu nhóc mới chỉ 11 tuổi.
Ngoài ra, cụ già trên 80 tuổi ngồi trên xe lăn kia, chính là ông nội của đứa trẻ bị hại Lưu Hồng Tường. Người này hiện giờ là tổng giám đốc của Công ty Vật tư nông nghiệp Miên Lĩnh, dưới tay còn có vài chục nhà máy dệt vải.
Còn có người nhà hai đứa trẻ bị hại khác tuy không có danh tiếng như ba người kia, nhưng cũng là nhà có tiền, buôn lớn giàu có.
Vì vậy, sau khi Lương Vạn Càn dẫn đầu đề nghị số tiền thưởng hai triệu, toàn bộ bốn nhà khác không chút do dự lần lượt lên tiếng hưởng ứng, khiến số tiền thưởng cộng lại đã đến mức ngất ngưởng mười triệu.
Cộng thêm trước kia đội cảnh sát đưa ra số tiền thưởng năm trăm ngàn cho ai tóm được thủ phạm đầu sỏ của vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh, nếu thành công thì có thể đạt được số tiền thưởng mười triệu năm trăm ngàn, hơn nữa, còn không cần phải đóng thuế!
Triệu Ngọc nghe thấy liền ngây người ra, hắn cầm cặp tiền cũ mà ông Đào cho mình, chợt cảm thấy số tiền hai trăm ngàn trong này là quá ít!
Mẹ nó...
Hơn mười triệu lận hả?!
Đây không phải là chuyện đùa đâu!
Triệu Ngọc... Triệu Ngọc, Triệu Ngọc!!
Hắn không ngừng kêu tên mình nhằm tỉnh táo lại!
Phải biết rằng bản thân hắn còn có hệ thống Kỳ Ngộ đấy! Nếu vẫn có thể phá được vài vụ án giống như trước đây, bắt bọn chúng trước người khác, vậy thì... Cuộc đời này, hắn sẽ không cần phải đau đầu vì tiền nữa rồi?
Kì lạ là, ngay từ lúc đầu, Triệu Ngọc hoàn toàn không có kế hoạch sau khi có tiền bản thân sẽ làm gì, nên hưởng thụ như thế nào, nhưng lúc này lại bỗng nhiên nảy ra một cái suy nghĩ không rõ đầu đuôi: Nếu mình có tiền, mình cần phải mua một chiếc Volkswagen Phaeton, sau đó đến trước mặt Miêu Anh tha hồ mà thể hiện, thử xem Miêu Nhân Phụng sẽ phản ứng thế nào?!
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Mình đang tương tư đấy à!
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy tức giận với chính mình, đến lúc này rồi mà trong đầu vẫn còn nghĩ đến Miêu Anh, thế là sao chứ?
Chẳng lẽ... mình thật sự đã bị cô ấy làm cho mê muội rồi sao?
...
Bởi vì đã đảm nhận vụ án lớn kinh động Tần Sơn này, nên chỉ trong một đêm, phân Cục Cảnh sát Dung Dương đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Vô số phóng viên tập trung ở bên ngoài Cục Cảnh sát, mà bên trong cục cũng loạn hết cả lên. Từ lãnh đạo bên trên tới nhân viên bên dưới, còn có các bộ phận, tất cả đều bận đến tối mặt.
Trong cục có phòng họp chuyên môn tổ chức phân tích tình hình vụ án, nhưng Đội Trọng án rất ít khi dùng đến, thường là tập hợp lại ở văn phòng của tổ A, nói tóm gọn là được.
Thế nhưng, lần này rõ ràng rất khác. Bởi vì vụ án này đặc biệt nghiêm trọng, không ít lãnh đạo cấp cao đã đến, cho nên cuộc họp phân tích tình hình vụ án được tổ chức ở phòng hội nghị lớn nhất cục.
Đúng 10 giờ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Cũng vì có những lãnh đạo cấp cao tham gia, nên khi cuộc họp vừa bắt đầu, bọn họ đều chào hỏi và nói những lời khách sáo với nhau.
Cục phó Loan Tiêu Tiêu là người chủ trì cuộc họp, giới thiệu với mọi người về sự có mặt của lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố, đồng thời biểu hiện sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Sau đó, người vừa mới được thăng chức làm Cục phó quản lý bộ phận Trinh sát hình sự của Cục Cảnh sát thành phố là Liêu Cảnh Hiền đứng lên bắt đầu nói, bày tỏ sự quan tâm của cấp trên đến vụ án này, đồng thời rất hi vọng các đồng chí của Cục Cảnh sát Dung Dương sớm tìm ra chân tướng, trả lại công bằng cho người bị hại!
Ngay sau đó, Cục trưởng Châu An Đông, người đứng đầu phân cục phát biểu.
Đầu tiên ông ta bày tỏ sự chào đón các vị lãnh đạo, sau đó là nói đến việc phân cục Dung Dương đã nhận nhiệm vụ quan trọng này, cả cục nhất định sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ điều tra và giải quyết vụ án; tiếp theo là động viên tinh thần các chiến sĩ cảnh sát, yêu cầu các bộ phận chung sức hợp tác, nhanh chóng phá án!
Cuối cùng, ông ta nhấn mạnh với tất cả cảnh sát thêm lần nữa, rằng vụ án này rất quan trọng, tầm ảnh hưởng rất lớn, nên các cảnh sát điều tra nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ, bất luận thứ gì liên quan đến tình tiết vụ án cũng không được để lộ ra bên ngoài, cho dù là người thân của mình cũng không thể!
Tóm lại, các lãnh đạo nói rất cụ thể, không những chỉ cho mọi người phương hướng rõ ràng, mà còn khích lệ ủng hộ tinh thần các chiến sĩ.
Sau đó, các vị lãnh đạo lớn lần lượt rời đi, lúc này cuộc họp phân tích tình hình vụ án Bắt cóc giết người đặc biệt nghiêm trọng ở Miên Lĩnh mới được coi là chính thức bắt đầu.
Cục phó Loan Tiêu Tiêu là người chịu trách nhiệm ở lại giám sát, còn đội trưởng Lưu Trường Hổ của đội Cơ động thuộc Đội Trọng án là người chủ trì cuộc họp phân tích lần này.
Tuy nhóm cảnh sát điều tra đã rất quen thuộc với vụ án này, nhưng dựa theo thông lệ, tổ trưởng Khúc Bình vẫn phải thuật lại toàn bộ diễn biến của vụ án năm xưa thêm một lần nữa.
Hai mươi sáu năm trước, tài xế Ngưu Vĩ Quang lái chiếc xe minibus hiệu Changhe đưa đón năm em học sinh trường tiểu học Quang Minh đi học ở nội thành thành phố, sau đó bị mất tích trong tuyến đường từ trường về thôn Miên Lĩnh.
Ba ngày sau, có một bọn bắt cóc không rõ danh tính gọi điện thoại tới cho người nhà, tống tiền mỗi nhà hai trăm ngàn tiền chuộc, đồng thời yêu cầu bọn họ không được báo cảnh sát.
Ban đầu, những gia đình này hoàn toàn không chọn cách báo cảnh sát, dự định để của đi thay người, dùng tiền để đổi lấy năm đứa trẻ.
Song, ảnh hưởng của việc năm đứa trẻ cùng nhau mất tích thực sự quá lớn, một truyền mười mười truyền trăm, không bao lâu sau, cả thôn Miên Lĩnh đều biết đến.
Hơn nữa, bởi vì trong điện thoại, bọn bắt cóc hoàn toàn không nhắc đến tài xế Ngưu Vĩ Quang, vợ của anh ta lo lắng cho sự an nguy của chồng, nên đã báo cảnh sát từ trước.
Cuối cùng, tin tức nhanh chóng truyền đến tai cảnh sát, bọn họ bắt đầu vào cuộc.
Lúc đó, phía cảnh sát dựa theo cách nghĩ truyền thống, cho rằng băng cướp đã có mục tiêu là bắt cóc những đứa trẻ thuộc nhà có tiền trong thôn, chứng tỏ bọn chúng chẳng qua chỉ muốn đòi tiền mà thôi, khả năng giết con tin là không lớn.
Hơn nữa, hành động can thiệp của bọn họ rất kín đáo, họ cho rằng mình hoàn toàn có thể khống chế tình hình.
Vào ngày giao tiền chuộc, phía cảnh sát không những bố trí mai phục chỗ mục tiêu, mà còn lắp đặt thiết bị theo dõi bên trong mớ tiền chuộc. Sau đó, ông Đào và đại diện hai nhà khác tiến đến địa điểm được chỉ định để giao tiền.
Ai ngờ, sau khi đã đến địa điểm chỉ định, ông Đào bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ bốt điện thoại công cộng. Bọn chúng yêu cầu ông ấy đổi địa điểm giao tiền, đồng thời phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Bất đắc dĩ, ông Đào và những nhà khác chỉ có thể đổi sang địa điểm mới ngay lập tức.
Các cảnh sát mai phục bí mật cũng phải thay đổi tuyến đường bố trí mai phục theo.
Song, lần này sau khi đến hiện trường, ông Đào lại nhận được một cuộc điện thoại công cộng khác, bọn bắt cóc lại yêu cầu họ đi đến địa điểm mới giao tiền.
Đi tới đi lui, tổng cộng bọn bắt cóc đã đổi đến bốn địa điểm, trong đó còn có hai địa điểm lặp lại, làm cho nhóm cảnh sát choáng váng hết cả.
Ông Đào tức giận nên đã uy hiếp bọn bắt cóc qua điện thoại, nhưng ngay khi đó trong điện thoại lại truyền đến tiếng la hét của Đào Hiểu, con trai ông ấy.
Kể từ lúc đó, ông ấy không dám làm trái yêu cầu nữa, đành phải mang theo cặp tiền, tiếp tục đi tìm địa điểm dựa theo lời bọn bắt cóc.
Cuối cùng, khi trời đã sập tối, họ cũng dựa theo chỉ thị của bọn bắt cóc mang tiền đến một nơi bên trên vách đá dựng đứng hoang vu, không một bóng người.
Kết quả, điện thoại của ông Đào reo lên, bọn chúng yêu cầu trong điện thoại, bảo ông hãy ném tất cả tiền từ trên vách núi xuống.
Vách núi cao chừng sáu mươi mét, xung quanh không có đường nào dẫn xuống phía dưới. Lúc đó trời lại tối, chỉ có thể nhìn thấy bên dưới toàn là rừng rậm, không thấy bất cứ thứ gì khác!
Lúc đó, ông ấy hoàn toàn không đoán được bọn bắt cóc lại dùng cách này để lấy tiền. Trong tích tắc chuẩn bị ném tiền, ông ấy đã do dự.
Nhưng nghĩ tới đứa con bị bắt cóc của mình, với lòng thương con, cuối cùng ông ấy cũng ném tiền xuống!