Cuồng Thám

Chương 1514: Chương 1514





Chương 1514MỘT LOẠI THƯƠNG TỔN KHÁC

Trong khu nhà cấp cao của nhà họ Miêu ở Kinh Châu.

“Tên phiên dịch kia đã bị đưa về Vaqueria rồi.” Trong phòng sách, Miêu Khôn vừa hút xì gà vừa nghiêm trang nói với Triệu Ngọc: “Nhưng mà gã ta sẽ không bị thẩm lý và phán quyết sớm như thế đâu, bởi vì gã ta đã biết quá nhiều bí mật đen tối của chính quyền Tiehan, cho nên thủ tướng Shea hy vọng gã ta sẽ vạch trần hành vi phạm tội của nhóm độc tài ấy, lấy đó để ủng hộ lòng dân.”

“Ồ, con nghe cha nói như vậy…” Triệu Ngọc nói ra một nghi hoặc đã có từ lâu: “Shea vốn không phải là con rối gì cả? Rất nhiều chuyện lớn, căn bản đều là do ông ta bày ra?”

“Đúng thế.” Miêu Khôn nói rất khẳng định: “Làm anh hào thời loạn thế dù sao cũng phải có vài thủ đoạn và tâm cơ mới được. Ông ta giấu tài ở nước ta nhiều năm như vậy, hơn nữa còn luôn tỏ ra cực kỳ yếu thế, thật ra là để nhóm đối thủ chính trị của ông ta mất cảnh giác!”

“Cái này giống như… ừm…”

“Nằm gai nếm mật đúng không nhỉ?” Triệu Ngọc cười nói: “Trong chuyện này, Shea đúng là có bản lĩnh đấy! Ngay cả con cũng chưa nhìn ra.”

“Nhưng mà…” Miêu Khôn nói: “Shea lên đài, đối với chúng ta mà nói đương nhiên là chuyện tốt. Kinh tế của Vaqueria sống lại, còn có các vấn đề quốc tế liên quan của Talstein nữa, đều sẽ được giải quyết rất hiệu quả, đối với chúng ta mà nói là cơ hội kinh doanh không giới hạn đấy!”

“Đương nhiên, không thể phủ nhận.” Miêu Khôn lại nói: “Dù Shea là loại người gì, thiện cảm của ông ta đối với con đều là thật! Ta nghe nói, vợ của ông ta đã nhiều lần gửi thư mời con và Miêu Miêu đến nhà bà ấy làm khách? Tại sao không đi thế? Cơm thịt cừu của Vaqueria không khó ăn đâu!”

“Ha ha, Shea đã cứu bọn con từ Vaqueria ra, nhưng đó chỉ như ‘thuận nước giong thuyền’ mà thôi!” Triệu Ngọc nói: “Bọn họ không muốn, cũng không dám đắc tội chúng ta. Cho nên, cho dù người hoàn thành nhiệm vụ đó không phải con, ông ta vẫn sẽ tích cực cứu người.”

“Nhưng, cơ hội làm bạn bè với một nguyên thủ quốc gia đâu phải là ai cũng có thể có!” Miêu Khôn cười nói.

“Không, con với ông ta đã là bạn bè rồi, cho dù con không đi ăn cơm cũng không thay đổi điều gì!” Triệu Ngọc cười nói: “Con càng không đi, ông ta lại càng có thể nhớ kĩ con hơn! Hơn nữa, theo như hình thức hiện tại mà nói, con vẫn không muốn thân thiết với ông ta quá, chuyện chính trị thì con thật sự không thành thạo! Con thấy vẫn nên chờ ông ta ngồi ổn vị trí đó rồi tính sau!”

“Hừ hừ, thằng nhóc này!” Miêu Khôn chậc lưỡi tán thưởng: “Ta thấy, con đây là chưa thấy thỏ thì ưng chưa vồ mồi*, còn tinh ranh hơn cả khỉ đấy!”

* Thỏ rất nhanh nhẹn, dễ lẩn trốn, người thợ săn lợi dụng chim ưng là thiên địch của thỏ để bắt thỏ từ trên cao, ý nói không gặp được mục tiêu chân chính, quyết không lộ ra sức cạnh tranh thật sự của bản thân.

“Dù khỉ có tinh ranh hơn nữa, cũng không ranh bằng con người đâu.” Triệu Ngọc giơ chén rượu lên, chạm cốc với Miêu Khôn, khen ngợi: “Đây đều nhờ cha vợ bồi dưỡng mà có đấy!”

“Ha ha ha, con đấy!” Miêu Khôn cười toe tóe, lập tức rót một ly rượu đỏ cho Triệu Ngọc, rồi nói: “Được rồi, không nói chuyện Vaqueria nữa, nói về sư tỷ Dagger của chúng ta đi! Ta nghe nói vụ án tranh sơn dầu giết người đã bị phá rồi? Hơn nữa, còn có mối liên hệ cực kỳ quan trọng với lời nhắc nhở của con à?”

“Không không không, lời này của cha hơi phóng đại rồi.” Triệu Ngọc khiêm tốn mà xua tay nói: “Không phải là có mối liên hệ cực kỳ quan trọng với lời nhắc nhở của con, mà vụ án này vốn là nhờ có con chỉ huy mới phá được, không có con thì không phá nổi đâu!”

“Khụ khụ khụ khụ!” Tuy rằng đã quen với tính tình chẳng biết xấu hổ của Triệu Ngọc rồi, nhưng Miêu Khôn vẫn không đề phòng mà bị sặc một lúc.

“Con đã sớm nói cho bọn họ là hung thủ vụ án tranh sơn dầu giết người tất nhiên phải là một bậc thầy rồi, bọn họ cố tình không nghe.” Triệu Ngọc cảm thấy mình quá tốt bụng: “Bằng không, tại sao vụ án này mãi vẫn không được điều tra rõ như thế chứ?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Miêu Khôn ho khan cả buổi, lúc này mới vuốt ngực nói: “Thật ra, ta còn bởi vì chuyện nho nhỏ này mà kiếm được một số tiền lớn đấy!”

“What?” Triệu Ngọc bất ngờ.

“Ta từng sưu tầm hai tác phẩm đầu tay của Cézelle.” Miêu Khôn lại rít ngụm xì gà cho đỡ sợ: “Sau khi vị đại sư này lắc mình biến thành hung thủ vụ án tranh sơn dầu giết người, tác phẩm của ông ta chỉ trong một đêm đã điên cuồng tăng giá, hai bức tranh mà ta sưu tầm cũng kiếm cho ta gấp đôi!”

“Ôi trời!” Triệu Ngọc líu lưỡi cảm thán: “Cái kiểu gì thế này chứ! Tội phạm giết người vậy mà cũng thành mánh lới bán hàng cơ à? Chuyện này, chuyện này đối với những người bị hại mà nói, chẳng lẽ không phải là một loại thương tổn khác sao? Quả thực là quá châm chọc!”

“Ừm có lý lắm!” Miêu Khôn cảm khái nói: “Nhưng mà, vụ án được phá vẫn là chuyện tốt, ít nhất sẽ không có thêm người nào bị hại nữa!”

“Hừ, Cézelle cũng là ‘Thông minh bị thông minh ngộ*’.” Miêu Khôn nói: “Vì khiến cảnh sát loại trừ hiềm nghi của mình, vậy mà ông ta lợi dụng học sinh giả trang ông ta tham dự các cuộc gặp gỡ để chế tạo ra chứng cứ vắng mặt của mình.”

* Thông minh bị thông minh ngộ có nghĩa là kẻ thông minh thường bị sự thông minh làm cho lầm lạc.

“Nhưng chính bởi những chứng cứ vắng mặt đó mới khiến ông ta bị lộ ra dấu vết!”



“Ừm, Juliet nói với con.” Triệu Ngọc nói: “Bọn họ đã thông qua một phần mềm nhận dạng khuôn mặt tiên tiến để phá vỡ âm mưu của Cézelle.”

“Vụ án này hoàn toàn chứng minh đạo lý rằng trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người ta có ý chí thôi.” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nếu nhóm người Juliet vừa thấy Cézelle có chứng cứ vắng mặt là lập tức loại trừ hiềm nghi thì chỉ sợ vụ án sẽ không có cách nào tra xét rõ.”

“Cho nên mới nói.” Miêu Khôn nói: “Con ngàn vạn lần đừng coi khinh người phụ nữ Juliet đó, nếu con thật sự đi Paris, không chừng còn lừa được con nói ra vô số bí mật đấy!”

“Hãy chờ xem.” Miêu Khôn nói như thể đã định liệu trước: “Trong vụ án tranh sơn dầu giết người, con giúp cô ta nhiều như vậy, sau này, cô ta sẽ càng ngày càng cảm thấy hứng thú với con! Nếu ta đoán không sai, cô ta còn có thể lấy những vụ án kỳ lạ trên thế giới như Grimm để hấp dẫn con! Trong lòng con nhất định phải có chừng có mực đấy!”

“Vâng, con biết rồi!” Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại đang kháng cự, không biết mình có nhịn được hấp dẫn, không để ý tới mấy vụ án kỳ lạ chưa giải quyết cấp thế giới ấy không?

“Được rồi, kế tiếp…” Miêu Khôn dập xì gà đi, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Đó là các võ sĩ mà ta mời đến đây biểu diễn, lúc này, con muốn lên sân tự mình biểu diễn, hay là muốn đặt cược đây?”

Khi nhìn theo hướng mà ngón tay Miêu Khôn đang chỉ, hắn thấy trong đại sảnh ngoài cửa sổ lại có đấu trường mới sắp trình diễn.

“Đừng đùa nữa, cha còn chưa chơi đủ sao?” Triệu Ngọc lắc đầu hỏi: “Lần này thì cha gọi ai tới thế? Cha ngàn vạn lần đừng nói với con rằng cái tên Sanger Rove kia lại tới nữa đấy nhé?”

Triệu Ngọc nói xong, hai người liền bật cười ha ha.

Nhưng mà, ngay tại lúc trận đấu sắp bắt đầu thì Miêu Anh lại bỗng nhiên bước vào phòng sách, sau đó lập tức đi tới trước mặt Triệu Ngọc, trịnh trọng mà nói: “Triệu Ngọc, em vừa mới nhận được thông báo, Tổng cục Hình sự có một vụ án, họ muốn chúng ta đi xử lý.”

“Ồ? Làm cái gì nhỉ?” Triệu Ngọc hơi bất ngờ: “Kỳ nghỉ ngơi của anh hình như vừa mới bắt đầu mà? Là vụ án gì thế nhỉ?”

“Ừm…” Miêu Anh nhìn Miêu Khôn bên cạnh, muốn nói lại thôi.

“Được được được, cha cho hai đứa không gian riêng, hai đứa cứ bàn chuyện đi nhé.” Miêu Khôn đầy hứng thú mà bưng chén rượu ra khỏi phòng.

Nhìn Miêu Khôn đi xa, Miêu Anh lúc này mới nói ra: “Đích thật là một vụ án khó giải quyết.” Miêu Anh mở tư liệu trong di động của mình, giải thích cho Triệu Ngọc nghe: “Một cô gái đã mất tích mười sáu năm trước, đột nhiên xuất hiện trong một đoạn video trên một trang web phi pháp!”

“Ồ!” Triệu Ngọc cân nhắc một chút rồi nói: “Những chuyện như thế này không phải nên đi tìm phòng Mất tích à? Sao lại cần thần thám Triệu này tự mình rời núi thế?”

“Không.” Miêu Anh lắc đầu, sau đó cực kỳ ngưng trọng mà nói: “Ở trong đoạn video đó, cô gái ấy đã bị người ta hành hạ đến chết!”

“Chuyên gia kỹ thuật sau khi kiểm tra đo lường phân tích, cho rằng đoạn video kia… là sự thật!!!”