Qua màn hình máy tính trước mặt, Triệu Ngọc đang quan sát đoạn video quay cảnh Miêu Tiếu Văn bị hại. Trong đoạn video, cô gái sợ tới mức lạnh run, tuy rằng ngoài miệng bị quấn thứ gì đó, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ấy khóc.
Đoạn video hơi mơ hồ, màn hình lại rung động và có rất nhiều hư ảnh, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng và bất lực trong mắt cô gái...
“Rừng cây, nghĩa địa, có hoa, có sâu bay qua, có thể nhìn thấy tay hung thủ, dao nhỏ, giầy và một phần quần...”
Triệu Ngọc vừa quan sát đoạn video, vừa ghi lại tất cả chi tiết xuất hiện trong đoạn video, định tìm ra manh mối nào đó...
Trước đấy, hắn từng thử sử dụng mệnh lệnh hacker của mình để phá giải tin tức của người đăng video, tìm ra địa chỉ IP thực sự của hắn ta.
Nhưng mà hệ thống nhanh chóng nhắc nhở rằng nếu muốn mệnh lệnh hacker có tác dụng thì Triệu Ngọc cần phải dùng 13000 điểm tích lũy để cường hóa mới được!
Nhìn thấy kết quả như thế, Triệu Ngọc đương nhiên không nhịn được mắng to đậu xanh rau má. Nhưng mà, thông qua 13000 điểm tích lũy khoa trương này, cuối cùng hắn cũng lý giải bọn Tăng Khả đã gặp phải khó khăn lớn đến thế nào trong mặt kỹ thuật?
Sau đó, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại thử tìm thông tin tài khoản của người đăng tải, kết quả càng thêm thái quá, hệ thống trực tiếp nhắc nhở hắn rằng đạo cụ không có hiệu quả.
Theo như cái này thì Tăng Khả nói không hề sai, thông tin tài khoản của người đăng tải căn bản không ở trên trang web mà là tồn tại trong một hệ thống vận hành độc lập khác.
Bọn họ phải tìm được máy chủ của hệ thống kia mới có thể tra được thông tin tài khoản của người đăng video.
Nhưng mà, cũng không phải mệnh lệnh hacker của Triệu Ngọc hoàn toàn vô dụng, khi hắn định tra tìm địa chỉ thực sự của đoạn video trên trang web phi pháp thì hệ thống lại nói với hắn, cần tiêu 7891 điểm tích lũy mới có thể thực hiện.
Thế nên Triệu Ngọc không khỏi có chút khó khăn.
Hắn bây giờ có được hơn 13000 điểm tích lũy, số điểm tích lũy đó thật sự không phải không trả nổi, chẳng qua... chỉ một lần mà phải trả giá nhiều như vậy, có phải rất lãng phí không?
Số điểm tích lũy này đều là nhờ hắn đổi mạng, hăng hái chiến đấu đẫm máu ở Vaqueria mới có được, cứ thể đổ ra ngoài thế này, thật sự đau lòng.
Đương nhiên, nếu có thể trợ giúp cho việc phá án, tiêu phí nhiều điểm tích lũy như vậy, coi như là đáng giá.
Thế nhưng, hắn cũng không thể xác định tìm được địa chỉ trang web rồi thì nhất định sẽ tìm được vị trí của người đăng tải! Hơn nữa, nhiều chuyên gia như vậy mà vẫn không giải quyết được vấn đề, Triệu Ngọc lập tức tìm được địa chỉ thì nên giải thích với bọn họ như thế nào?
Huống hồ, hắn còn muốn giữ lại nhiều điểm tích lũy để sử dụng khi gặp phải các vấn đề lớn khác xuất hiện trong vụ án.
Cho nên, càng nghĩ, Triệu Ngọc càng cảm thấy vẫn nên quan sát một đoạn thời gian nữa. Lỡ như trong lúc này, nhóm chuyên gia internet có thể tìm được biện pháp phá giải thì sao?
Có khi chân trước hắn xài hết gần 8000 điểm tích lũy, nhóm chuyên gia chân sau nói với hắn rằng đã phá giải, vậy thì chẳng phải hắn sẽ hối hận đến mức xanh ruột à?
Dù sao vụ án vừa mới bắt đầu, vẫn nên đợi đến lúc cuối cùng, nếu thật sự không có cách nào thì chi tiêu điểm tích lũy cũng không muộn.
Vì thế, Triệu Ngọc tạm thời từ bỏ đạo cụ trong đầu đi, tiếp tục nghiêm túc xem xét đoạn video, muốn tìm ra dấu vết để lại trong đó.
Không thể phủ nhận, một lần lại một lần mà quan sát kiểu video giết người cực kỳ tàn ác này đúng là một loại giày vò. Ngay cả Triệu Ngọc “đánh lâu sa trường”, nhìn quen sinh tử, lại vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Một cô gái đang tuổi xuân, cứ thế chết thảm trước mắt mình, thật sự khiến hắn khó có thể giữ được tâm tình, chỉ hận không thể lập tức bắt ngay hung thủ về, đem ra công lý!
Bởi vì trong đoạn video, hung thủ từng dùng dao nhỏ đâm và cứa người bị hại nhiều lần, cho nên chỉ dựa vào đoạn video thì không dễ phán đoán xem vết thương trí mạng của người bị hại ở nơi nào.
Bởi vậy nên trước đó, Triệu Ngọc đã sớm gọi đoàn đội pháp y của Trương Bồi Bồi đến đây, để họ hỗ trợ phân tích chuyên nghiệp...
Lúc này đã là mười giờ đêm, nhưng Triệu Ngọc vẫn đang nghiêm túc cẩn thận quan sát đoạn video. Bằng vào kinh nghiệm điều tra đã lâu, Triệu Ngọc gần như xuất phát từ bản năng cho rằng bên trong các đoạn video này, nhất định đang cất giấu thứ gì đó rất quan trọng.
Cũng giống vụ án bộ xương trắng lần trước, hệ thống đang cooldown. Nếu không thể gieo quẻ thì chỉ có thể tìm kiếm từ chi tiết nhỏ nhất, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Ừm...
Ai ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc không biết đã quan sát đoạn video đến lần thứ bao nhiêu thì hắn đột nhiên nhìn thấy gì đó chợt lóe mà qua trong màn hình!
Hắn vội vàng dừng đoạn video lại, sau đó từ từ tua lại từng giây một.
Ủa?
Sau khi kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng phát hiện một khung hình khả nghi.
Thì ra, lúc đoạn video Miêu Tiếu Văn bị hại vừa bắt đầu, khi hung thủ đẩy cô gái ngã xuống đất, bởi vì mất thăng bằng nên màn ảnh từng rung lên trong một giây ngắn ngủi.
Mà ngay trong lúc rung lên ấy, một thứ chợt lóe qua màn ảnh.
Đây là...
Triệu Ngọc dừng đoạn video lại, sau đó nhanh chóng bảo Tăng Khả đến gần, giúp hắn phóng to hình ảnh ấy lên.
Tăng Khả không biết Triệu Ngọc phát hiện cái gì, lập tức làm theo lời dặn của Triệu Ngọc.
“Tổ trưởng, đây là... cái gì thế?” Tuy rằng hình ảnh đã được phóng to, nhưng bởi vì sai lệch nghiêm trọng nên vẫn không nhìn thấy rõ lắm.
Sau khi Tăng Khả hỏi xong, Triệu Ngọc chậm chạp không trả lời, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Thôi Lệ Châu tò mò hỏi han: “Sếp đã phát hiện ra cái gì à? Hả?”
“Cô nhìn kìa...” Tăng Khả chỉ vào hình ảnh trên máy tính: “Đây là cái gì thế nhỉ?”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu nhìn kĩ rồi suy đoán: “Đó có phải là... một cái búa không nhỉ? Cái mà người phương Bắc gọi là ‘lang đầu’ ấy?”
“Không...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi đã xem cả đoạn video rồi, hung thủ không sử dụng đến búa! Đầu cái búa lại không có chiều rộng như vậy...”
“Thế nó là cái gì?” Thôi Lệ Châu tò mò, lại suy đoán: “Nhìn bề ngoài kiểu này thì ít nhất phải là một công cụ bằng sắt... Ừm... Hả?” Hai mắt Thôi Lệ Châu lập tức sáng lên, cô ta nói đầy hưng phấn: “Có khi nào... lại là một cái... một cái...”
“Cái xẻng!!!”
Kết quả, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đồng thanh nói ra một danh từ.
“Hả? Cái xẻng à?” Tăng Khả nghiêng đầu nhìn một cái, nhíu mày nói: “Nhìn lại thì có vẻ... đúng là khá giống đấy...”
“Chắc nó bị vải bọc lại! Chỉ lộ ra một góc trên đầu...” Triệu Ngọc chỉ tay vào hình ảnh, nói rất khẳng định: “Nếu kết nối tất cả lại và nhìn kĩ thì vô cùng có khả năng là một cái xẻng!”
“Nếu...” Triệu Ngọc quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đặt giả thiết hung thủ mang theo một cái xẻng, thế thì...”
“Ôi trời ơi!” Thôi Lệ Châu lập tức nghĩ tới đáp án, tóc gáy đều dựng thẳng lên: “Nói cách khác, rất có thể là hung thủ đã chôn nạn nhân ở ngay nơi giết người!!?
“Nếu...” Cô ta chỉ vào màn hình máy tính, kích động nói: “Nếu chúng ta có thể tìm được nơi quay đoạn video này, thế thì... thế thì rất có thể sẽ tìm được thi thể!?”
Thôi Lệ Châu nói xong, không khí chìm vào im lặng ngắn ngủi.
“Thế nhưng...” Tăng Khả nhíu mày nói: “Có đúng là cái xẻng không? Hơn nữa, cho dù mang xẻng theo thì cũng chưa chắc là hung thủ muốn chôn thi thể ở ngay hiện trường giết người mà? Có thể... Có thể chuyển dời đến nơi khác...”
“Nghĩa địa!” Triệu Ngọc bật đoạn video lên, dừng lại ở hình ảnh ban đầu: “Mồ mả chính là chứng minh tốt nhất, hung thủ đã ra tay ngay trước một nghĩa địa, vì cái gì?”
“Oa! Thủ... thủ pháp này trông quen quá!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc mà nói: “Chôn thi thể trong nghĩa địa, cho dù có người phát hiện thi thể thì cũng... cũng sẽ không cho rằng đây là một vụ mưu sát đúng không?”
“Nhưng... Nhưng mà...” Tăng Khả nói: “Trong tất cả các đoạn video, chỉ có đoạn video quay cảnh Miêu Tiếu Văn bị hại là có nghĩa địa thôi!”
“Giờ chúng ta không quan tâm được nhiều như vậy đâu, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải thử xem sao! Bây giờ, vấn đề của chúng ta chính là...” Triệu Ngọc chỉ vào đoạn video và hỏi: “Chúng ta có thể… tìm ra nơi này hay không!?”