“Ừm...” Bác sĩ Phương nhìn Triệu Ngọc ngủ say khò khò trên ghế, vừa thu dọn đồ của mình vừa nói với Miêu Anh: “Cô cảnh sát, dựa vào kinh nghiệm của tôi mà phán đoán thì anh đây mắc căn bệnh điếc thần kinh, hơn nữa còn là loại biết nguồn gốc bệnh.”
“Loại biết nguồn gốc bệnh là gì?” Miêu Anh lo lắng hỏi: “Có chữa khỏi được không?”
“Nói đơn giản, tai của anh ấy bị tổn thương thần kinh, trong trạng thái tâm trạng không ổn định hoặc bị kích thích thì sẽ phát tác. Còn về chuyện có thể chữa khỏi không...” Bác sĩ Phương thở dài nói: “Tôi không nói trước được gì!”
“Thường thì loại bệnh này sẽ xuất hiện hai trạng thái cực đoan.” Bác sĩ Phương giới thiệu: “Hoặc là từ từ khỏi, tự hồi phục, hoặc là tình trạng sẽ chuyển biến xấu, khiến thính lực suy thoái!”
“Vậy... Có thuốc chữa không?” Miêu Anh càng lo lắng hơn.
“Trước mắt vẫn chưa có loại thuốc nào hiệu quả, tôi chỉ có thể kê cho anh ấy thuốc thư giãn thần kinh, nhưng cũng không nên dùng thường xuyên! Cô cảnh sát.” Sau khi thu dọn đồ xong, bác sĩ Phương nói: “Loại bệnh này thường là do áp lực tinh thần lớn, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, bệnh nhân chỉ cần giữ tâm trạng của mình tốt, không mệt nhọc quá mức, không căng thẳng quá mức hoặc là thường xuyên bị kích thích về mặt tinh thần thì sẽ không có gì nghiêm trọng!”
“...” Miêu Anh bất đắc dĩ mím miệng, gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ căn dặn anh ấy, phiền bác sĩ Phương rồi.”
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Miêu Anh quay người nhìn Triệu Ngọc đang ngủ khò khò. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần*, đủ loại vị.
* Ngũ vị tạp trần, ngọt mặn đắng chua cay cùng quyện vào nhau, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
“Ài, anh là tên khốn thích liều mạng.” Tiểu thư Miêu nhỏ giọng quở trách: “Nhìn xem, gặp báo ứng rồi đúng chứ? Nếu sau này anh không muốn làm thần thám điếc thì đừng liều mạng nữa!”
“Anh có nghe thấy không, đây không phải trò đùa đâu...” Nhìn dáng vẻ ngủ say khò khò của Triệu Ngọc, Miêu Anh không khỏi đau lòng: “Nghe em đi, đợi phá xong vụ án giết người quay video, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi thật tốt để thư giãn, không thể cứ lao tâm khổ trí tiếp thế này được...”
“Còn nữa.” Tiểu thư Miêu lại đỏ mặt nói: “Mẹ em lại nhắc đến đám cưới của chúng ta, cái tên không tim không phổi như anh chẳng lẽ không có chút ý kiến nào à?”
“Lẽ nào nhất định phải để bản tiểu thư ép anh cầu hôn em à... Đáng ghét, Triệu Ngọc đáng chết, đồ khốn...”
“Woa!!!”
Ai ngờ trong lúc tiểu thư Miêu đang tự quở trách, Triệu Ngọc kêu to, đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế!
“Á!” Miêu Anh hoảng sợ, suýt nữa ngã ngửa.
Lúc đầu Miêu Anh còn cho rằng Triệu Ngọc giả vờ ngủ, cô đang muốn oán giận vài câu thì bỗng phát hiện đầu Triệu Ngọc đầy mồ hôi, rất bất thường.
“Anh...” Giờ Miêu Anh mới ý thức được có thể Triệu Ngọc mơ thấy ác mộng!
“Anh...” Triệu Ngọc nhìn hai tay mình rồi cuối cùng cũng hồi hồn, sửng sốt hỏi: “Anh... Sao anh lại ngủ thế? Tên bác sĩ kia đâu? Có phải hắn ta bỏ thuốc anh không?”
“Anh không sao chứ?” Miêu Anh vội vàng cầm tay Triệu Ngọc: “Anh sao thế? Có phải anh đã gặp... gặp phải thứ như là chứng tổn thương tổng hợp ở Vaqueria không, hay là... em bảo Ngô Tú Mẫn kiểm tra tâm lý cho anh trước nhé?”
“Không sao, không sao.” Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên mặt rồi trả lời: “Chỉ là vừa nãy anh nghĩ đến vụ án, anh đang nghĩ... kẻ phát tán video muốn kiếm tiền, chúng ta có thể điều tra từ vấn đề tiền bạc không?”
“Anh còn có cảm giác, nếu chỉ vì tiền thì hung thủ sẽ không dễ dàng phát tán những video đó ra đâu, chắc chắn còn có nguyên nhân khác nữa!”
“Triệu Ngọc!” Thấy vậy, tiểu thư Miêu thực sự không nhìn nổi nữa, cô ấn Triệu Ngọc lại rồi trịnh trọng nói: “Em nghĩ chúng ta phải bàn bạc kĩ!”
“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Song thời gian không đợi người, Miêu Anh vừa ấn Triệu Ngọc lại thì Tăng Khả đã mở cửa phòng nghỉ ngơi: “Ừm... Hai người... Ừm... Ngại quá...”
Nhìn tư thế ái muội của Triệu Ngọc và Miêu Anh, đầu Tăng Khả toát mồ hôi lạnh.
“Sao thế? Có rắm mau đánh!” Triệu Ngọc tức giận quát một câu.
“Đã khóa chặt mục tiêu rồi.” Tăng Khả nói: “Bộ An ninh mạng quá lợi hại, họ lợi dụng sự giao nhau của các trang web phi pháp, lắp ngựa gỗ định vị bọn chúng. Hiện tại chúng ta đã tìm thấy địa chỉ mạng của một trong số trang web phi pháp đó!”
“Vậy ư?” Triệu Ngọc mượn lực từ mặt đất mà đứng bật dậy, vội vàng kéo Tăng Khả ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
“Này...” Miêu Anh đành phải lắc đầu bất lực rồi lập tức đuổi theo.
...
Một phút sau, trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.
“Đây là cái gì?” Triệu Ngọc nhìn tin tức định vị trên máy tính: “Sao có thể xa thế được? Không sai chứ?”
“Kosvia, không sai đâu!” Tăng Khả đáp: “Đây chính là ‘Thiên Đường Chốn Nhân Gian’ - địa chỉ IP!”
Thiên Đường Chốn Nhân Gian chính là tên một trong những trang web nghi phạm phát tán video giết người.
“Trang web này là trang web phi pháp lớn nhất trên thế giới dùng tiếng Trung, ngoài mại dâm ra thì còn có bài bạc, sách lậu v.v…” Tăng Khả giới thiệu: “Lâu nay nó vẫn luôn là đối tượng che chắn trọng điểm của Bộ An ninh mạng! Lần này coi như bị chúng ta tóm được!”
“Mấu chốt là...” Triệu Ngọc dang tay nói: “Chúng ta có cách tra ra tin tức xác thực về kẻ phát tán video không?”
“Chỉ có con đường tắt điều tra qua tài khoản!” Tăng Khả trả lời: “Chỉ khi tìm thấy hệ thống khác dùng để vận hành tài khoản của bọn họ thì mới lấy được thông tin tài khoản của người đăng lên!”
“Nếu đã vậy...” Nhiễm Đào hỏi: “Chúng ta phải đích thân đến Kosvia? Hay là... nhờ Bộ Ngoại giao?”
“Cả hai cách đều không ổn.” Miêu Anh lắc đầu: “Chẳng lẽ... mọi người đều không xem thời sự à?”
“Kosvia là một tỉnh của Liên bang Nam Tư cũ, sau khi thua trận, tỉnh này bị một nhóm lực lượng vũ trang chiếm cứ, đang chuẩn bị giành độc lập.”
“Hiện nay trang web người lớn này chính là trụ cột kinh tế của bọn họ.” Ngô Tú Mẫn bổ sung: “Theo số liệu thống kê, 3/10 số trang web phi pháp trên toàn thế giới đều có nguồn gốc từ nơi đó!”
“Tôi không hiểu sao không có ai xử lý khối u ác tính của xã hội này?” Nhiễm Đào khó hiểu: “Nó đâu phải là một quốc gia danh chính ngôn thuận, vì sao lại cho phép nó tồn tại?”
“Dù phía chính phủ không chứng thực nhưng có tin tức cho thấy, bọn họ đã giúp nhiều tập đoàn tài chính rửa tiền nên được những tập đoàn tài chính đó âm thầm bảo vệ!” Miêu Anh nói.
“Nói cách khác, chúng ta khó khăn lắm mới lấy được một địa chỉ nhưng không thể tiến thêm bước nữa? Chỉ có thể trơ mắt nhìn?”
Triệu Ngọc nói như vậy nhưng trong lòng lại suy nghĩ khả năng một mình hắn xông vào Kosvia để đánh cắp tư liệu về tài khoản.
“Không.” Miêu Anh chuyển đề tài, nói với vẻ cực kỳ tự tin: “Đây không phải chuyện đùa mà cực kỳ quan trọng và đã vượt qua phạm vi quyền lợi của Tổng cục Hình sự. Do đó... Hiện tại anh có thể báo cáo xin người đó trợ giúp!”
“Người đó, người nào cơ? Ừm...” Triệu Ngọc nhắc lại rồi lập tức hiểu ý của Miêu Anh.
Người mà cô nhắc đến đương nhiên là cha vợ của mình!