Hai mươi phút sau, Triệu Ngọc lái chiếc xe thể thao siêu ngầu của hắn quay trở về Cục Cảnh sát thủ đô. Sau khi đậu xe xong, hắn đi thẳng đến phòng thẩm vấn Lý Phi Phàm, tiến vào trong phòng nghe thẩm vấn ở cách vách.
“Sao rồi? Ông ta đã khai chưa?” Triệu Ngọc vừa vào phòng đã hỏi Nhiễm Đào vốn ở lại lưu thủ: “Ngô Tú Mẫn đã nói chuyện Vân Đóa Nhi tấn công nhân viên cảnh sát cho Lý Phi Phàm nghe rồi hả?”
“Đúng vậy!” Nhiễm Đào mừng rỡ gật đầu, vẫn không quên nịnh hót: “Chiêu này của sếp thật là cao tay, ban đầu, Lý Phi Phàm còn không tin nhưng sau khi nhìn video và hình ảnh cảnh sát bị thương do anh gửi tới thì đã hoàn toàn thỏa hiệp rồi! Theo ý của ông ta thì bây giờ ông ta đã cho rằng vợ mình chính là hung thủ của vụ án video giết người rồi… Anh xem này...”
Nhiễm Đào vừa nói vừa chỉ vào phòng thẩm vấn bên kia tấm thủy tinh một mặt, chỉ thấy Lý Phi Phàm khai báo với vẻ ủ rũ.
“Tôi... thật sự không ngờ đến...” Lý Phi Phàm chỉ ảnh người bị hại trên bàn rồi che mặt nói: “Cảnh sát, tôi chỉ thể hiện thái độ khen ngợi những cô gái này trước mặt Vân Đóa Nhi mà thôi, tôi... tôi thật sự không hề phát sinh quan hệ với các cô ấy, thật đấy! Không có bất kỳ một người nào cả!”
“Ừm...” Sau khi nói xong, ông ta lại bổ sung một câu: “Nhưng cũng từng tiếp xúc thân mật một, hai lần với cô gái tên Tào Nhạc Kiều đó, nhưng mà... Thật sự không hề xảy ra quan hệ! Cô ấy chỉ khoe vóc dáng của mình cho tôi xem, mong tôi có thể dẫn dắt cô ấy vào giới giải trí thôi... Người ngoài đều cho rằng đạo diễn chúng tôi đã duyệt qua vô số người đẹp ngôi sao, có nhiều cô gái nhào vào vòng tay để được nâng đỡ lên, nhưng không ai biết chúng tôi cũng có nỗi phiền não của mình. Nói thật chứ tôi đã nhìn mệt từ lâu rồi! Tôi chỉ là...” Mặt Lý Phi Phàm có hơi vặn vẹo: “Tôi chỉ có một chút ấn tượng tốt với những cô gái này mà thôi! Nhưng nói thật là tôi thường không phân biệt rõ là ai với ai...”
“Hay là chúng ta nói vào việc chính trước đi!” Ngô Tú Mẫn nghiêm nghị nói: “Điều tôi muốn nghe là chuyện của Vân Đóa Nhi - vợ ông! Căn cứ vào tài liệu mà chúng tôi đang nắm giữ thì từ năm 1999 đến giữa năm 2006, bà ta đã giết hại ít nhất mười một người phụ nữ!!!” Ngô Tú Mẫn vặn hỏi: “Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy mà ông vẫn không phát hiện ra điều gì sao?”
“Phát hiện... Có sao?” Lý Phi Phàm run rẩy suy nghĩ rồi thừa nhận: “Cũng có phát hiện nhưng mà tôi chỉ cho rằng là một vài sự đố kỵ của phụ nữ thôi, nhưng thật sự không ngờ tới lại nghiêm trọng đến vậy!? Sao lại... giết người chứ? Điều này thật sự không có khả năng... Không có lý do gì cả...” Nói tới đây, Lý Phi Phàm vì kích động mà ôm mặt, không nói được nữa.
Ngô Tú Mẫn có kinh nghiệm phong phú, nên không vội vàng thúc giục ông ta mà là kiên nhẫn chờ Lý Phi Phàm bình tĩnh lại, rồi mới dẫn dắt: “Đừng căng thẳng, ông hãy kể hết những chuyện mà ông biết là được rồi! Chúng tôi sẽ cho ra phán đoán chính xác.”
“Ừm... Tôi nói, tôi nói...” Lý Phi Phàm lại sắp xếp từ ngữ lại lần nữa rồi mới tiếp tục nói: “Vân Đóa Nhi là ngôi sao phim hành động, năm đó, lúc tôi và bà ấy yêu nhau, bà ấy vừa sáng sủa lại có chí tiến thủ khiến tôi phải mê mệt! Vì vậy tôi mới không đếm xỉa tới sự phản đối của người nhà và bạn bè, lập tức chia tay bạn gái mà kết hôn với bà ấy!”
“Nhưng không biết có phải là do áp lực từ dư luận quá lớn hay không.” Lý Phi Phàm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau khi kết hôn, tính cách của bà ấy dần dần thay đổi, không còn sáng sủa hoạt bát như trước đây nữa, càng ngày càng ít nói, trông giống như là có tâm sự, không thể nào rũ bỏ được vậy... Đều do tôi, trước đây không xem trọng, không để ý tới. Vả lại, quan hệ vợ chồng của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, mặc dù mất đi những cảm xúc mãnh liệt ban đầu nhưng nói cho cùng thì chúng tôi vẫn còn sự nhiệt tình với công việc. Quay phim là sở thích của cả hai chúng tôi, những năm đầu, bà ấy luôn đi theo tôi bôn ba khắp nơi, dù không có chức vụ nhưng thật sự đã cung cấp cho tôi rất nhiều ý tưởng.”
“Cho nên, tôi tới chỗ nào thì bà ấy cũng sẽ ở chỗ đó.” Lý Phi Phàm lại thở dài chỉ vào ảnh của người bị hại và nói: “Lúc tôi quen biết những cô gái này thì bà ấy chẳng những đang ở chung với tôi, mà... có lẽ bà ấy đều có mặt lúc tôi gặp tất cả các cô gái này! Chắc các cô cũng biết do tính chất công việc mà tôi sẽ thường xuyên tiếp xúc với một vài nữ ngôi sao, nữ diễn viên hoặc là một vài cô gái xinh đẹp, những chuyện này đều vô cùng bình thường.”
“Tôi biết Vân Đóa Nhi vẫn luôn bị dư luận chỉ trích là kẻ thứ ba cho nên sẽ nhạy cảm hoặc băn khoăn về những người phụ nữ khác mà tôi tiếp xúc, nhưng mà... Bà ấy chưa từng vì lý do này mà nảy sinh mâu thuẫn, tỏ ra bất mãn hoặc là gây chuyện cãi vã gì với tôi! Cho nên, tôi vẫn cho rằng bà ấy hiểu tôi!” Lý Phi Phàm nói: “Nhưng mà... Tại sao... Tại sao lại thành ra thế này chứ?”
“Cũng có nghĩa là...” Ngô Tú Mẫn chỉ vào ảnh của người bị hại nói: “Vợ ông - Vân Đóa Nhi đều từng gặp những người bị hại này sao?”
“Chắc là vậy!” Lý Phi Phàm trả lời trúng vào trọng tâm: “Tuy nhiên, tôi đã từng gặp rất rất nhiều cô gái cho nên có một vài người tôi thật sự không nhớ rõ nữa!”
“Vậy thì cứ nói ra những chuyện ông còn có thể nhớ đi!” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở.
“Được, chẳng hạn như... Ừm...” Lý Phi Phàm lấy một tấm ảnh của diễn viên hí khúc Trương Hà từ trong xấp ảnh ra và nói: “Tôi nhớ năm đó ở Mai An, tôi và Vân Đóa Nhi cùng nhau đi xem kịch Quảng Đông do cô gái này biểu diễn.”
“Tôi thật sự không nhớ ra được cô ấy tên là gì! Nhưng tôi vẫn có thể nhớ là đoàn kịch của bọn họ nghe nói tôi đến xem kịch cho nên đã mời hai vợ chồng chúng tôi đi ăn bữa cơm ngay sau khi cuộc biểu diễn kết thúc!” Lý Phi Phàm nói: “Trên bàn rượu, Trương Hà lại hát một đoạn ngắn cho chúng tôi nghe, mặc dù không hiểu nhưng dưới trường hợp đó thì tôi còn có thể làm cái gì đây? Đương nhiên là phải khen ngợi tán thưởng một câu rồi đúng không?”
“Vậy... Sau đó thì sao?” Ngô Tú Mẫn vừa ghi chép, vừa hỏi một câu.
“Sau đó?” Lý Phi Phàm không biết phải làm sao, chỉ lắc đầu: “Không có sau đó nữa, từ đó về sau, tôi không còn gặp lại cô gái đó nữa! Ừm...” Lý Phi Phàm nói xong, lại tựa như nhớ tới chuyện gì đó bèn bổ sung: “Ở trên bàn rượu, người dẫn dắt của cô gái đó nói đùa là sau này nếu có cơ hội thì nhờ tôi cho cô gái đó một cơ hội lộ mặt trong phim! Còn tôi cũng chỉ cười đồng ý!” Lý Phi Phàm thở dài nói: “Những lời nói này đều là xã giao trên bàn rượu thôi mà, ai có thể coi là thật chứ?”
“Tuy nhiên, sau khi nói xong lời đó, tôi có để ý thấy sắc mặt của vợ tôi không được bình thường lắm!” Lý Phi Phàm nhớ lại nói: “Bà ấy nhìn chằm chằm cô gái đó rất lâu, mà loại ánh mắt đó khiến cho người khác rất không thoải mái! Nhưng mà lúc ấy, tôi chỉ cho rằng bà ấy ghen với cô gái đó nên không nghĩ gì nhiều! Sau đó, bà ấy cũng không nói gì với tôi cả, cho nên tôi bỏ qua...”
“Đạo diễn Lý...” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đứng dậy chỉ thứ trên bàn rồi nghiêm túc nói: “Hay là chúng ta nói chuyện thẳng vào vấn đề đi! Khi chúng tôi đưa những chứng cứ này cho ông xem, phản ứng của ông rõ ràng đã vượt quá giới hạn bình thường! Cho nên, chắc hẳn là khi đó, ông đã nghĩ đến chuyện hung thủ thật sự có thể là vợ mình Vân Đóa Nhi rồi, có đúng không?”
“Ừm... Tôi...” Lý Phi Phàm do dự.
“Ông lựa chọn giữ im lặng, có phải là muốn bảo vệ bà ta không?” Ngô Tú Mẫn ăn nói hùng hồn vặn hỏi: “Đạo diễn Lý, mời ông nhìn những cô gái bị hại này thật kĩ, các cô ấy đã chết thê thảm đến nhường nào? Chẳng lẽ... ông thật sự muốn bảo vệ một sát nhân hàng loạt hung ác sao? Chỉ vì bà ta là người vợ kết tóc của ông sao!?”
“Cô cảnh sát, không, không...” Lý Phi Phàm nuốt nước miếng: “Tôi... Tôi không muốn bảo vệ ai cả, tôi... tôi chỉ là, cảm thấy không thể tin nổi, cũng bởi vì bà ấy là vợ kết tóc của tôi, tôi... tôi mới càng khó có thể tin! Nếu như... Nếu như không phải hôm nay, các cô cho tôi xem những thứ này thì tôi thật sự không biết sự tình lại nghiêm trọng đến vậy! Tôi cầu xin các cô nhất định phải điều tra cho thật cẩn thận, vợ tôi thật sự là một sát nhân hàng loạt sao?”
“Đạo diễn Lý, chúng tôi hiểu tâm trạng của ông.” Ngô Tú Mẫn nghiêm nghị nói: “Xin ông cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như vợ ông trong sạch thì chúng tôi càng cần ông nói đúng sự thật hơn. Nói hết toàn bộ những chuyện mà ông biết một cách tỉ mỉ nhất cho chúng tôi biết, như vậy mới giúp ích được cho công việc điều tra tìm ra sự thật của chúng tôi!”
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ phối hợp!” Lý Phi Phàm thành khẩn gật đầu rồi lại cầm một cuộn băng video lên nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì những cuộn băng theo tiêu chuẩn HDcam này được tôi và Vân Đóa Nhi mua khi đi du lịch ở Tokyo...”