Cát vàng thổi qua, một khu phức hợp được xây dựng với quy mô lớn mang vẻ đặc sắc của địa phương rõ ràng xuất hiện ở vùng nội địa sa mạc không có người ở này.
Nhưng mà, khu phức hợp bị cô lập trong sa mạc này không phải thánh địa du lịch gì, càng không phải trấn nhỏ của sa mạc, mà là một tòa… ngục giam!
Ở trong đó giam giữ hơn một ngàn tên tội phạm cùng hung cực ác, bị dân bản xứ đặt cho cái tên thân mật là “thế giới tội ác”.
Giờ phút này, trong đại sảnh nhà ăn của ngục giam đang chìm vào sự phẫn nộ, loạn xị bát nháo.
Chỉ thấy hơn ba mươi tên tù phạm có hình thể bưu hãn, điên cuồng hét lên, ép một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt người Hoa vào trong góc tường!
Những người này như sói như hổ, giương nanh múa vuốt, hung ác đến cùng cực, giống như sẽ lập tức xông lên, xé nát chàng trai trẻ tuổi kia ra vậy.
Nhưng mà người đàn ông trẻ tuổi dùng tay trái siết chặt một tên tù phạm hình xăm đầy người, tay phải lại cầm một cây nĩa ăn, dán chặt vào yết hầu của tên tù phạm này!
Trong chớp mắt, sau lưng người đàn ông Trung Quốc đã đụng phải góc tường, không thể lui về phía sau nữa.
“Đậu xanh rau má nhà mày chứ!” Ai ngờ, chàng trai lại đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, trong mắt lộ ra ánh sáng hung bạo, dùng tiếng Trung mà rống lớn: “Dám so độ cuồng với ông đây à! Hôm nay ông đây sẽ cho chúng mày xem ông nội Triệu Ngọc nhà mày lợi hại cỡ nào!”
Nói xong, hắn dùng sức đẩy con tin trong tay về phía trước, sau đó nắm chặt chiếc nĩa ăn kia mà phóng vào trong đám người!
“Xôn xao...”
Đám tù phạm gầm thét đồng loạt xông lên, chỉ trong chớp mắt đã khiến chàng trai trẻ tuổi này chìm trong biển người...
...
Thời gian quay lại hai mươi mốt ngày trước.
Văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, phòng cảnh sát thủ đô, Trung Quốc.
Triệu Ngọc vừa mới biết tin cha vợ Miêu Khôn mất tích thì tất nhiên cảm thấy cực kỳ bất an.
Người phụ nữ vừa gọi điện thoại tới là quan chỉ huy Lê Tịnh của phòng Đặc Cần.
Nếu Lê Tịnh tự mình gọi điện thoại cho hắn thì chứng tỏ tình huống đã vô cùng khẩn cấp.
Thảo nào...
Triệu Ngọc cân nhắc, mấy ngày qua, không làm sao liên lạc được với cha vợ!
Sao lại thành ra mất tích rồi?
Hắn cảm thấy ngày thường ông đã vô cùng cẩn thận rồi, lại còn là quan lớn của phòng Đặc Cần, sao lại nói mất tích là mất tích được?
“Thảo nào...” Lúc này, Miêu Anh cũng nói một câu “Thảo nào”, nhưng nội dung lại khác Triệu Ngọc một trời một vực, cô chỉ đang phát biểu quan điểm sau khi xem xong lá thư này: “Năm đó lúc Khang Tử Thanh đi làm công lại không đi tìm người phụ nữ khác!”
“Hóa ra, ông ta vẫn còn nhớ người vợ của cặn bã. A... Không, là vợ trước và con của ông ta nữa...”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu cảm khái: “Có một số việc chính là như vậy, chỉ có đến lúc mất đi mới biết quý trọng, mà lúc người ta biết quý trọng thì thường đã muộn rồi!”
“Đúng đấy...” Miêu Anh gật đầu: “Về chuỗi chứng cứ của Khang Tử Thanh cũng đã rõ ràng rồi! Ông ta vốn tính toán đi theo Lý Phi Phàm đến thủ đô phát triển, trở thành công nhân chính thức, thành một người tốt, nhưng lại bị Lý Phi Phàm lừa.”
“Cho nên, ông ta ghi hận trong lòng, làm lại nghề cũ, lẻn vào nhà Lý Phi Phàm trộm đồ. Nhưng không ngờ trong lúc vô tình lại phát hiện ra mười một cuộn băng ghi hình kia!”
“Bởi vì Khang Tử Thanh có quen một số người bị mất tích, cho nên cảm thấy sự tình nghiêm trọng, ông ta không dám ăn cắp vật khác nữa, lập tức cất băng ghi hình vào túi da của mình, sau đó chạy về nội thành Bắc Thương! Ai ngờ thời tiết hôm đó rất xấu, nên đã gặp tai nạn xe cộ ở vịnh Đại Nguyệt...”
“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Việc Lý Phi Phàm thất hẹn không chỉ là không chuyển Khang Tử Thanh thành công nhân chính thức, mà còn nghiền nát mộng tưởng quay về với người nhà của ông ta! Nếu như đổi lại là tôi, chắc chắn cũng sẽ khó chịu!”
“Tôi mới vừa nghe đồng nghiệp bên Phụng Bình nói...” Nhiễm Đào bỗng nhiên tiến lên nói: “Lúc biết được chân tướng mọi chuyện, Lý Mặc đã rũ bỏ thành kiến với cha mình, quyết định dời di cốt của mẹ mình về mộ nhà họ Khang, hợp táng với cha mình!”
“Mà chính anh ta cũng nhanh chóng đổi tên thành ‘Khang Mặc’...”
“Ừm...”
“Tuy trải qua khó khăn... Nhưng Khang Tử Thanh có thể có được kết quả như vậy, chắc cũng có thể yên tâm rồi nhỉ?”
“Tuy đã điều tra rõ chân tướng, nhưng mà...” Miêu Anh nói với mọi người: “Về công tác kết án sau này, còn cần mọi người để tâm nhiều hơn.”
“Sau lưng mỗi một nạn nhân đều có một gia đình bị tổn thương!”
“Vì bọn họ, chúng ta phải làm tốt mỗi một công việc, không thể qua loa, nhất là trong nhiệm vụ tìm kiếm thi cốt...”
“Ừm, anh yên tâm đi!” Đám người Nhiễm Đào đồng ý: “Chúng tôi nhất định sẽ tìm ra thi cốt của tất cả các nạn nhân!”
“Tổ trưởng Triệu...” Lúc này, cuối cùng Miêu Anh cũng chú ý tới Triệu Ngọc có gì đó khác thường, hỏi: “Sắc mặt của anh không tốt lắm, cứ giao nơi này cho em, anh về nghỉ ngơi một lúc đi!”
“Ừm... Anh...” Triệu Ngọc có vẻ không biết làm sao.
“Sao vậy...” Miêu Anh chỉ vào lỗ tai của mình mà hỏi: “Nơi này lại xảy ra vấn đề rồi à? Nghe em này, anh mệt mỏi quá rồi! Từ lúc trở về từ Vaqueria, anh chưa được nghỉ ngơi chút nào cả!”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu quan tâm nói: “Sếp của chúng ta là người vất vả nhất, bây giờ vụ án đã được phá rồi, những chuyện còn lại cứ giao hết cho chúng tôi là được!”
“Ừm... Được rồi!” Triệu Ngọc nhân cơ hội nói: “Nếu như vậy thì tôi sẽ về trước nghỉ ngơi! Việc báo cáo bên Tổng cục Hình sự, mọi người cũng đừng quên giao cho Trần Trác nhé...”
“Còn nữa... Ừm...” Triệu Ngọc bước tới trước mặt Miêu Anh, dịu dàng dặn dò: “Đừng chỉ nói mình anh, em cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy, bây giờ, vụ án đã được phá, không cần phải liều mạng như thế nữa, còn nữa... Ừm...”
Triệu Ngọc vốn định nói với Miêu Anh chuyện của cha vợ, nhưng nhớ tới lời Lê Tịnh dặn vừa rồi, hắn vẫn nhịn xuống không nói.
“Đi đi, biết rồi!” Thôi Lệ Châu cười đẩy Triệu Ngọc ra: “Hai người đừng có phô bày tình cảm trước mặt chúng tôi, có lời gì muốn nói thì tối về khách sạn nói với nhau! Đi nhanh đi!”
Nghe thấy lời ấy, Miêu Anh hơi đỏ mặt.
Nhưng mà trong lòng Triệu Ngọc toàn là đau khổ, bởi vì bây giờ hắn phải đi phòng Đặc Cần điểm danh, không cần phải nói cũng biết, bên đó chắc chắn sẽ phái hắn đi tìm Miêu Khôn.
Nói cách khác, rất có khả năng trong thời gian ngắn, hắn không có cách nào gặp lại bạn gái mình.
Nhưng mà lúc này, tình hình không hợp, dù có thiên ngôn vạn ngữ, Triệu Ngọc cũng chỉ có thể giả vờ cười ngây ngô, sau đó rời khỏi văn phòng.
...
Mấy phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc mới vừa đi ra khỏi phòng cảnh sát thủ đô, một chiếc Cadillac màu đen nhanh chóng đỗ trước mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc theo quán tính quan sát trái phải một phen rồi mới mở cửa, ngồi vào vị trí phía sau ghế lái phụ.
Mới vừa lên xe, Lê Tịnh ngồi trên ghế lái đã đưa cho Triệu Ngọc một chiếc di động, nói một cách thể thức hóa: “Mật mã là vân tay của anh, trong mấy ngày tới, anh hãy dùng chiếc di động này để liên lạc với chúng tôi!”
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lê Tịnh mặc một chiếc áo bành tô màu đen bằng vải nỉ, gầy yếu tiều tụy hơn trước nhiều.
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi, hỏi: “Như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Cha vợ của tôi... Ừm, sếp Miêu Khôn, rốt cuộc tại sao lại mất tích?”
“Một tuần trước, ông ta đến Maroc chấp hành nhiệm vụ, bị tấn công trong khách sạn, sau đó thì mất liên lạc với chúng tôi!” Lê Tịnh lời ít mà ý nhiều trả lời.
“Có lầm không vậy? Không có vệ sĩ? Không có định vị hay gì đó à?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Tất cả vệ sĩ đều bị đánh thuốc mê té xỉu, di động, đồng hồ của Miêu Khôn, còn có thiết bị định vị đặc biệt của phòng Đặc Cần hoàn toàn mất tác dụng, người cứ thế mà biến mất!”
“À...” Triệu Ngọc nói, “Nếu như vậy, chứng minh đối thủ vô cùng chuyên nghiệp, lai lịch không nhỏ! Thế thì...” Hắn cầm lấy di động hỏi: “Bây giờ tôi phải đi Maroc hả?”
“Không!” Lê Tịnh nói rất rõ ràng: “Anh đi Kosovo!”
“What?” Triệu Ngọc Lăng loạn: “Kosovo?”
“Trước khi Miêu Khôn đi Maroc đã từng đi ngang qua Kosovo, lấy danh nghĩa cá nhân để gặp một người tên là Adolf! Nhiệm vụ của anh là phải đi điều tra lai lịch của người này, xem hắn ta có thể cung cấp manh mối gì hay không?”
“Adolf? Hitler sao?” Triệu Ngọc vẫn cảm thấy bất ngờ: “Nhưng cha vợ mất tích ở Maroc, tôi làm thần thám, nên đi Maroc mới đúng chứ...”
“Chúng tôi đã phái đặc công ưu tú nhất đi tìm Miêu Khôn rồi, anh không cần quan tâm phía Maroc đâu!” Lê Tịnh nói: “Nhưng mà chúng tôi chưa bố trí gì ở Kosovo cả, cho nên mới quyết định phái anh đến đó!”
“Hơn nữa, Hitler mà anh nhắc tới, chính anh cũng quen biết đấy, chính là - Jacob!”