Cuồng Thám

Chương 1611: Chương 1611BỤNG DẠ HẸP HÒI





Chương 1611BỤNG DẠ HẸP HÒI

“Ông chủ.” Trước khi ăn sáng, một người đàn ông khôi ngô cao lớn mặc âu phục phẳng phiu bước vào phòng ngủ của Jacob, kính cẩn báo cáo bằng giọng địa phương: “Chúng tôi đã điều tra camera giám sát ở hộp đêm, đúng là người Trung Quốc kia đã vào nhà vệ sinh, đồng thời có vẻ đã ở trong đó hơn hai mươi phút.

“Trong nhà vệ sinh không có cửa sổ, hắn không thể rời khỏi phòng bằng đường đó được!”

“Ồ... Hai mươi phút, có thể là đi đại tiện!” Jacob mặc đồ ngủ bằng lụa tơ tằm, che đi cơ bắp cuồn cuộn của mình. Sau đó, anh ta vừa soi gương chải chuốt đầu tóc, vừa nhướng mày nói: “Nhưng ngẫm lại thì cũng không thể nào, sau khi tới Kosovo, hắn vẫn luôn ở trong tầm kiểm soát của tôi, không thể làm chuyện khác được!”

“Hơn nữa, tối qua, hắn cũng chỉ ở trong nhà vệ sinh hai mươi phút mà thôi, nếu người lẻn vào căn cứ của trang web cài virus Trojan là hắn thì trừ phi hắn biết bay!”

“Đúng vậy! Chỉ là...” Tên cấp dưới này nhắc nhở: “Dù không phải hắn làm cũng không thể gạt bỏ khả năng hắn có đồng bọn chứ?”

“Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc gì đó đến từ Trung Quốc, vậy nên gần như có thể chắc chắn liên quan đến người Trung Quốc?”

“Quá đáng sợ!” Jacob đặt chiếc lược xuống, không giấu giếm chút nào: “Đúng là không chọc vào người Trung Quốc được!”

“Căn cứ trang web chính là chỗ ẩn giấu mặt tối của nước ta, nơi đó cảnh giới nghiêm ngặt, quản lý chặt chẽ. Không ngờ bọn họ nói đến là đến, nói đi là đi, còn cài đặt virus Trojan, chuyển tiền đi mà không để lại dấu vết. Bản lĩnh này quá đáng sợ!”

“May mà chỉ chuyển tiền đi mà thôi, nếu thuận tiện làm chút chuyện khác thì xong đời rồi!”

“Đúng vậy! Quả là đáng sợ!” Tên thuộc hạ này hùa theo: “Mới chỉ chuyển đi hơn một triệu, có phải là... chỉ để cảnh cáo chúng ta không?”

“Này! Chú ý ngôn từ của anh đi Ulrica! Cảnh cáo ‘bọn họ’! Chứ không phải ‘chúng ta’!” Jacob nói với vẻ mặt trầm trọng: “Tôi phải tách biệt rõ ràng với bọn họ, không phải cùng phe!”

“Tôi đã nhắc nhở cấp trên rằng bản thân loại trang web người lớn đó chính là khối u ác tính của xã hội, trên đó đều là những cuộc mua bán thất đức, không có tính người, nên gỡ bỏ từ lâu hoặc quản lý nghiêm ngặt!”

“Nhưng vì kiếm tiền mà bọn chúng đã mặc kệ tất cả...” Jacob đầy căm phẫn nói: “Sau này nếu để lộ ra trước quốc tế thì chúng ta lại càng không có mặt mũi nào chiếm một chỗ ngồi trong Liên Hợp Quốc!”

“Ài, ngài nói cũng đúng!” Ulrica nắm tay lại rồi phụ họa: “Dù sao thì người lập trang web cũng không phải chúng ta, ngài đừng lo lắng cho họ nữa, thích làm thế nào thì làm!”

“Vậy không được đâu...” Jacob khó xử: “Mấy ngày trước, tôi giúp Triệu Ngọc điều tra thông tin về một tài khoản, trong quá trình điều tra đã có vấn đề ở server của tài khoản đó, chuyện này nếu có lệ quá thì không tốt lắm!”

“Hơn nữa, một triệu không phải là số tiền nhỏ, những kẻ lập trang web không gánh nổi trách nhiệm đâu, tất nhiên họ sẽ tìm cấp trên giải quyết. Một khi cấp trên biết thì chắc chắn sẽ tạo áp lực cho tôi!”

“Vậy... Chúng ta có cách gì?” Tên cấp dưới bất lực đáp: “Dù sao cũng đâu thể tính tổn thất lên đầu chúng ta đúng không?”

“Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy đâu, tôi vẫn cảm thấy tên Triệu Ngọc bất thường, vì sao hắn vừa đến Kosovo đã xảy ra chuyện này? Cho nên...” Jacob căn dặn: “Anh đi điều tra xem hắn có đồng bọn không?”

“Rõ!” Ulrica nhận lệnh.

“Ài!” Jacob bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là mình hơi hối hận, không nên tự cho là thông minh mà hợp tác với tên thần thám Trung Quốc này!”

“Lúc ở đảo Kỳ Tích, đúng ra mình nên nhận ra tên thần thám Trung Quốc này không phải đèn đã cạn dầu!”

“Thế mà mình còn muốn mưu lợi từ hắn, nhưng giờ thì xong rồi, bản thân mình lại chịu thiệt nhiều. Đúng là đáng chết!”

Trong lúc tức giận, Jacob đấm hai quyền vào đầu mình.

“Ông chủ, nếu đã vậy...” Trong mắt Ulrica để lộ ánh sáng hung ác, gã khẽ hỏi: “Chúng ta có cần... thẩm vấn hắn không?”

“Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!” Jacob trợn mắt, hung hăng nói: “Dù thế nào thì hắn vẫn là con dâu của ông Miêu, à không con trai... ừm... con rể? Đúng rồi, chắc hẳn là con rể!”

“Đừng nói là hắn làm, mà dù đúng là hắn làm thì tôi cũng không thể giao hắn ra được!”

“Hắn không thể mất sợi tóc nào ở chỗ tôi, nếu không, tôi chẳng những không thể ăn nói với ông Miêu, hơn nữa cũng không chịu trách nhiệm được với bên Trung Quốc!”



“À...” Ulrica gật đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “Lần này thì phiền phức rồi! Chẳng phải chúng ta đã bê đá đập vào chân mình rồi à?”

“Nhưng... Không thể không nói, tên này thực sự có bản lĩnh điều tra vụ án!” Jacob chuyển chủ đề: “Ở đảo Kỳ Tích, trước mặt bao nhiêu thám tử như vậy, hắn không những tra ra hung thủ thực sự sát hại tiểu thư Moly mà còn phá giải câu đố do Grimm để lại rồi tìm thấy kim cương! Bản lĩnh này quả thực rất giỏi!”

“Cho nên.” Mắt Jacob lộ ra ánh sáng ước ao: “Mong là hắn có thể giúp ta giải quyết vụ án ví tiền giết người! Như vậy thì tôi sẽ có vị trí bất bại ở nghị viện!”

“Nhưng... Nói thì nói thế, tôi thấy...” Ulrica không xem trọng mấy: “Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mà vẫn không tìm thấy manh mối, một kẻ ngoại quốc không hiểu tục lệ, con người, lịch sử văn hóa của chúng ta muốn phá án đâu dễ?”

“Ngoài ra.” Gã cẩn thận nói: “Nếu mà hắn thực sự phá được vụ án thì có phải chúng ta mất mặt lắm không?”

“Anh coi tôi là tên ngốc à?” Jacob hung hãn lườm gã: “Anh không nhận ra là tôi gạt hắn, nói là điều tra bí mật à? Nếu điều tra ra thì sao tôi có thể để công lao thuộc về hắn chứ?”

“Đến lúc đó, chỉ cần cho hắn thêm chút tiền bịt miệng là được, suy cho cùng, việc phá giải vụ án này cũng đâu có ý nghĩa gì với hắn!”

“Hiện tại, điều duy nhất tôi lo lắng là hắn không phá án được, hoặc là... không đủ thời gian!” Jacob lắc đầu thở dài nói: “Còn bốn ngày nữa là hắn phải đi cứu ông Miêu rồi!”

“À...” Ulrica bất lực: “Chuyện này khó mà thực hiện được! Nếu hắn qua loa với chúng ta, không hề có lòng giúp chúng ta phá án thì phải làm sao?”

“Ừm!” Jacob nghiêm túc suy tính rồi bảo: “Anh nói cũng đúng, không thể để hắn nhẹ nhõm như thế được. Lúc cần thì phải cho hắn chút áp lực!”

...

“Hắt xì!”

Cùng lúc đó, Triệu Ngọc đang loay hoay học cách ăn kiểu Pháp bỗng hắt xì một cái.

Ơ...

Trong lòng hắn lẩm bẩm, lại có ai nhớ đến mình à?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng uống cốc sữa bò cho đỡ sợ, nhưng trong lòng không khỏi vui vẻ.

Không sai, tối qua, người tấn công căn cứ trang web người lớn và chuyển hơn một triệu trong tài khoản của trang web cho Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc chính là hắn.

Ai bảo những trang web xấu đó gieo họa cho thanh thiếu niên nước mình?

Hóa ra, tuy vụ án video giết người đã được phá, nhưng trước giờ Triệu Ngọc vẫn chưa từng quên khó khăn này. Hắn đã hạ quyết tâm rằng nếu có cơ hội thì nhất định phải báo thù cho bọn họ.

Không biết do ý trời chiều lòng người hay đúng lúc, nguyện vọng của hắn lại được thực hiện trong vài ngày ngắn ngủi.

Không ngờ Jacob vốn sống ở Kosovo, mà trang web phát tán video giết người cũng ở Kosovo!

Có qua có lại mới toại lòng nhau. Triệu Ngọc lợi dụng cơ hội ở hộp đêm để lẻn vào căn cứ của trang web người lớn này rồi hung ác cướp của bọn họ một tí xíu.

Tuy đã hao phí đạo cụ quý giá nhưng Triệu Ngọc thấy rất xứng đáng. Chẳng những dạy cho trang web lòng dạ hiểm độc một bài học mà hắn còn làm từ thiện, cống hiến cho trẻ em không có điều kiện học hành...