Thì ra, ngay từ đầu Triệu Ngọc đã nhận ra, những tên tới làm loạn này chẳng qua toàn là đám lưu manh vô danh, chứ không phải là những tay côn đồ có máu mặt.
Mặc dù bề ngoài trông rất khiếp, nhưng hầu hết bọn chúng đều còn trẻ, thậm chí có người còn là học sinh chưa thành niên. Triệu Ngọc có thể nhận ra điều đó từ những cử chỉ nhỏ nhặt hay những hành động của bọn chúng, chẳng qua toàn là những tên non nớt mới gia nhập giới lưu manh mà thôi.
Thế lực đứng đằng sau cũng rất biết tính toán, thuê đám người này đến phá rối, chắc chắn số tiền chi ra ít hơn nhiều so với việc thuê những tên côn đồ khét tiếng kia.
Cũng vì nhận ra điều này, nên Triệu Ngọc mới quyết định hành động như vậy.
Bây giờ, thấy tay già đời đã đến, tất cả bọn kia đều bị dọa đến sững người ra! Triệu Ngọc không nói lời nào, mà đấm ngay một phát vào mặt tên cao gầy kia, khiến gã chảy máu mũi ngay lập tức!
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại nhấc chân dùng sức đá gã bay ra ngoài, làm đổ cả mấy cái bàn. Nhìn thấy Triệu Ngọc tàn bạo như vậy, những tên còn lại càng không dám ra mặt.
Thêm vào đó, có mấy đứa biết chọc sai người liền tính bỏ chạy thì bị Triệu Ngọc hét to: “Này! Tao nói nhá, đứa nào khôn hồn muốn nguyên vẹn ra về thì đứng im đó cho tao! Chuyện giữa tao với chúng mày còn chưa xong đâu!”
“Đại ca, đại ca!” Lúc này, trong đám côn đồ kia có một tên có vẻ khá thành thạo, bước ra nói: “Đại ca, có gì từ từ nói, em... Tụi em không biết ở đây còn có quy tắc, em...”
“Mẹ mày, tao đạp mày chết bây giờ!” Triệu Ngọc không đợi đến lúc gã ta nói xong, lập tức bay lên đá gã một cú, sau đó dùng đầu gối đè lên ngực gã, tặng gã hai cái bạt tai thật đau!
Hai tiếng “chát”, “chát” vang lên, khiến cho những tên côn đồ khác kinh hồn bạt vía.
“Không hiểu phép tắc, thì đừng có nói xằng bậy! Hỏi cái gì, trả lời cái đó, hiểu không?” Sau khi đánh xong, Triệu Ngọc vẫn giữ nguyên sắc mặt quát những tên còn lại: “Nhanh, mau nói ra tên của đại ca bọn bay đi, nếu tao không xử nó, thì tao sẽ không còn là anh Thiên Bá đường Thuận Phong nữa! Còn không được nữa, thì để Tô gia đây đi gặp nó nói chuyện!”
Tô Dương nghe xong, không nhịn được nuốt nước bọt. Nhưng vì phối hợp với Triệu Ngọc, anh ta vẫn cứ dùng con mắt lạnh lùng của mình liếc nhìn đám người kia.
“Chúng em... Chúng em không có đại ca gì cả!” Tên cao gầy dưới gầm bàn ôm đầu nói: “Đại ca, xin... xin lỗi anh, lần sau chúng em không dám nữa!”
“Không dám nữa?” Triệu Ngọc trừng mắt, cười mỉa mai: “Mấy thằng nhóc con chúng mày cũng biết nói chuyện quá! Không dám thì coi như xong hả? Mày!” Nói rồi, Triệu Ngọc chỉ tiếp một tên đứng trong đám kia: “Nói, ai đưa tiền bảo chúng bay đến đây làm loạn! Là Đại Phi Long, hay Hoàng Mao Trương?”
“Là... Là người đeo mắt kính, người đó đeo mắt kính...” Tên này run cầm cập trả lời: “Hình như tên là Tiểu Mã Siêu, trùm băng côn đồ ở đường Hải Hà, đúng rồi, chính là hắn ta! Hắn ta cho chúng em tiền!”
“Má nó!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nó nghĩ tao là ai chứ? Đồ ngu hả! Mẹ nó, dám lén kiếm sống sau lưng tao, nhìn tao này... Hừm... Nhanh lên, chúng mày nhanh gọi điện thoại kêu nó qua đây!”
Thật ra, Triệu Ngọc xưa nay chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Đại... Đại ca!” Một đứa can đảm lên tiếng: “Chúng em không thân với hắn ta! Nên... Nên không có số điện thoại! Hắn ta chỉ đưa chúng em mỗi người một trăm tệ, bảo chúng em đến phá chỗ này, làm cho khách sợ bỏ đi là được!”
“Ha!” Triệu Ngọc cười: “Đám ngốc chúng mày, Tô gia của chúng tao hôm qua mới ăn cơm cùng chủ quán, bên đó ra giá tới hai mươi ngàn! Vậy mà Tiểu Mã Siêu chỉ dùng một trăm để thuê bọn mày làm! Tô gia à…” Triệu Ngọc ngoảnh đầu lại hỏi Tô Dương: “Cái này có vẻ không đúng luật rồi, chúng ta có phải nên tìm tên Tiểu Mã Siêu kia tính sổ không? Cứ để như vậy làm sao được chứ?”
Tô Dương chỉ im lặng, vớ lấy ly bia uống cạn.
“Được rồi, xem ra chúng mày cũng là người bị hại, vậy thì...” Triệu Ngọc lập tức lật sang khuôn mặt hiền từ, nói với đám lưu manh kia bằng giọng điệu hòa ái: “Chúng bay chỉ cần đặt tiền lên bàn, thì có thể đi được rồi!”
“Hả?!”
Khi hắn nói câu này ra, không chỉ đám lưu manh kia kinh ngạc, mà Tô Dương và Diêu Giai, ngay cả ông chủ quán rồi nhân viên phục vụ, tất cả đều cứng họng trợn tròn mắt.
“Sao?” Triệu Ngọc hung hăng hỏi: “Có ý kiến gì khác hả? Vậy thì được! Ông chủ, đem thêm mấy nồi lẩu lên đi, tôi muốn mời mấy anh bạn nhỏ này ăn no nê một bữa!”
“Không không...”
Đám lưu manh nhận ra giọng điệu bất thường của Triệu Ngọc, có vài đứa vội vàng lấy tiền ra đặt lên trên bàn. Vì đã có mấy người dẫn đầu, nên những đứa còn lại cũng không dám chống lại nữa, mỗi người đều đặt một trăm tệ lên trên bàn.
“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng liếc nhìn đám côn đồ một vòng, không cầm tiền, cũng không nói gì cả, chỉ quay lại ngồi đối diện Tô Dương, tiếp tục uống rượu với anh ta.
Đám lưu manh thấy Triệu Ngọc không còn chú ý đến mình, nhanh chóng cúi người chạy ra khỏi quán.
Nhìn thấy đám côn đồ kia chạy đi xa rồi, Tô Dương mới đưa ngón tay cái ra bày tỏ sự khâm phục, khen ngợi : “Hay quá! Tôi thật sự không nhìn lầm người mà, bộ dạng này đúng là ngầu hết sức! Chàng trai như cậu, xứng đáng là chuyên gia đấy nhỉ!”
Do Diêu Giai ở trước mặt, Tô Dương còn có vài chuyện không nói ra. Vừa rồi Triệu Ngọc không chỉ dọa bọn quấy rối, mà còn thu được một số thông tin quan trọng từ chúng. Ví dụ thông tin về Tiểu Mã Siêu, những thông tin này có thể làm bằng chứng điều tra của Tô Dương sau này.
“He he...” Triệu Ngọc cười nham hiểm, muốn nói thêm vài câu, nhưng những lời vừa rồi của Tô Dương dường như có cái gì đó nhắc nhở cho hắn, hơn nữa hắn cảm thấy cái đó cực kỳ quan trọng!
Cái gì...
“Ha ha ha... Tô gia mặt Quan Công! Cái tên này, ha ha ha...” Tô Dương hứng khởi, ngẩng đầu nhìn Diêu Giai nói: “Thập Tam Muội! Tên hay, ha ha ha...”
Diêu Giai tuy không tiếp xúc nhiều với Triệu Ngọc, nhưng cũng đã hiểu vở kịch vừa rồi của hắn để làm gì, cũng cười nói không ngớt: “Lúc nãy anh dọa tôi sợ chết khiếp lên được, mồ hôi ướt hết cả rồi này! Thật sự không ngờ, cảnh sát Triệu còn có khả năng diễn xuất trời phú như vậy! Lúc nãy diễn như thật vậy! Ha ha ha ha...”
Cô đâu biết, đó hoàn toàn không phải Triệu Ngọc đang diễn, mà chỉ là theo bản năng có sẵn mà thôi.
Nếu như bình thường thì có lẽ hắn đã tuôn trào ra một đống những lời hùng biện cho mình, nhưng ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn khi nãy khiến hắn có cảm giác dường như đã nắm bắt được cái gì đó rất quan trọng, cau mày suy nghĩ mãi.
“Sao vậy?” Tô Dương nhìn ra sự bất thường trên gương mặt của Triệu Ngọc, vội hỏi: “Có cái gì bất thường đúng không?”
“Ông anh này…” Triệu Ngọc nhanh chóng hỏi: “Anh... Anh vừa nói gì với tôi? Câu trước đó ấy?”
“Tôi nói... Tôi không nhìn lầm người?” Tô Dương trả lời với vẻ mặt nghi ngờ.
“Không phải, câu sau cơ!” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi.
“Câu sau? À...” Tô Dương ngẫm nghĩ lại: “Tôi nói, nhóc con, thật sự không hổ danh là chuyên gia!”
Chuyên gia?!
Đúng!
Chính là hai chữ này!
Triệu Ngọc đứng bật dậy, làm Tô Dương và Diêu Giai giật mình.
“Làm gì vậy? Làm người ta hết hồn à! Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Tô Dương ngước đầu hỏi.
“Đợi một chút!” Triệu Ngọc sờ sau gáy, lọc thông tin một cách nhanh chóng và cẩn thận.
Chuyên gia!?
Chuyên gia...
Vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh, chuyên gia?!
Mẹ nó...
Không lẽ...
Nghĩ đến điều này, Triệu Ngọc vội vã hỏi Tô Dương : “Ông anh à, ngại quá, tôi bỗng nhiên nghĩ ra một vài chuyện về việc điều tra vụ án, lát nữa anh đưa Diêu Giai về nhà nhé!” Rồi sau đó quay qua nói với Diêu Giai: “Diêu Giai, xin lỗi cô nhé, tôi có việc gấp phải đi trước rồi! Liên lạc với cô sau nhé!”
“Ơ?”
“Ơ?”
Tô Dương và Diêu Giai thốt lên cùng lúc, như đang muốn nói thêm gì đó, nhưng khi quay lại nhìn thì đã không thấy bóng hắn đâu nữa rồi!