Đám người Triệu Ngọc vừa xông vào trong phòng trà, Trương Diệu Huy lập tức quát lớn, đồng thời dùng súng ngắn chỉ vào những người có mặt trong đây, ý bảo họ không được động đậy.
“Cảnh sát thi hành nhiệm vụ!” Lan Bác đứng ở đằng trước, rút thẻ cảnh sát của mình ra rồi nói: “Ngoan ngoãn một chút, tất cả mọi người nghe lời một chút!”
Lúc này, trong phòng trà có không dưới mười hai, mười ba người, trong đó có một vài người trông giống như ông chủ lớn hoặc là thương nhân gì đó, tất cả đều đang ngồi trước bàn nhâm nhi trà. Những người còn lại trông rất cao to vạm cỡ, giống như vệ sĩ, tất cả đều đứng phía sau mấy người kia.
Bất ngờ thấy nhiều người xông vào, đám vệ sĩ kia lập tức chạy tới chặn trước mặt ông chủ của mình, lo sợ ông chủ của mình gặp bất trắc.
Lúc này, một người trung niên ngồi ở hàng đầu ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Sao thế, các vị cảnh sát, có vấn đề gì sao?”
Người này chính là Quý Xuân Hoa, tầm khoảng 40 tuổi, mặc bộ quần áo kiểu đời Đường, dưới cằm để chòm râu dê khá tinh tế, sắc mặt hồng hào, mặt mày đắc ý.
Mặc dù có nhiều cảnh sát xông vào như vậy, nhưng Quý Xuân Hoa không hề hoảng sợ, thậm chí là không buồn nhúc nhích. Hắn ta tự nhận rằng mình không có gì để cảnh sát nắm thóp cả, cho nên thái độ rất kiêu ngạo. Hơn nữa, hắn ta quen biết không ít lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát, những tên cảnh sát nhãi nhép này không dám làm càn!
Tuy nhiên, hắn ta đã lầm to. Vừa mới hỏi ra câu này, Triệu Ngọc liền nhào thẳng tới trước mặt hắn ta, sau đó không nói không rằng, đấm thẳng một cú như trời giáng vào mặt hắn ta!!!
Rầm!
Cú đấm quá mạnh, Quý Xuân Hoa không kịp trở tay, lập tức ngã ngửa ra đất, máu mũi chảy ra.
“Này?!”
Thuộc hạ của Quý Xuân Hoa đều hoảng hốt, vội chạy tới ngăn Triệu Ngọc lại, nhưng Trương Diệu Huy lại chĩa súng ngăn chặn bọn chúng, các cảnh sát điều tra còn lại đều nhào lên, tách đám người kia ra khỏi Triệu Ngọc.
“Mày! Mày là ai? Thật to gan…”
Quý Xuân Hoa hét lớn, nhưng lại bị Triệu Ngọc đánh liên tiếp vào mặt mấy đấm, đánh tới khi mặt mày hắn ta sưng vù, nói năng không rõ nữa!
Sau đó, Triệu Ngọc dùng hai tay túm lấy cổ áo của Quý Xuân Hoa, kéo hắn ta đứng dậy, rồi đạp hắn ta bay lên chiếc ghế bành bằng gỗ sưa!
Cót két, chiếc ghế bành vững chắc phát ra tiếng kêu.
“A…” Quý Xuân Hoa bị đánh bầm dập tơi tả, đến nỗi đầu óc hỗn loạn! Từ khi bước vào giang hồ đến nay, hắn ta chưa từng bị ai đánh thê thảm như vậy!
Đợi Quý Xuân Hoa yên vị trên chiếc ghế bành, Triệu Ngọc dùng chân giẫm vào đùi của hắn ta, rồi từ từ móc tấm tình của Hầu Mãnh ra, hung hăng quát lớn: “Nói! Hầu Mãnh ở đâu?”
“Mày… ý mày là sao?” Dường như Quý Xuân Hoa hiểu ra gì đó, vội mở to mắt nói: “Tao đã nói với bọn mày bao nhiêu lần rồi! Tao không biết! Oắt con, mày có biết mày đang làm gì không hả? Mày đợi đấy, để coi tao sẽ xử lý mày như thế nào…”
“Chát!”
Không đợi Quý Xuân Hoa nói xong, Triệu Ngọc liền giáng một cái tát vào miệng hắn ta, khiến hắn ta choáng váng, kêu gào thảm thiết.
“Này! Các người điên rồi sao?! Sao có thể làm vậy?”
“Các người là người của Cục Cảnh sát nào! Tôi đi tố cáo các người!”
Lúc này, đám bạn bè của Quý Xuân Hoa cũng không ngồi yên nữa, xông vào xô đẩy các cảnh sát điều tra hòng cứu người! Đám vệ sĩ cũng hoàn hồn lại, vội nhào lên, cố gắng phá vỡ phòng tuyến của các cảnh sát điều tra!
“Diệu Huy! Nổ súng!”
Triệu Ngọc không quay đầu lại mà ra lệnh luôn, kết quả, Diệu Huy lập tức giơ cao súng bắn một phát lên trời.
“Pằng!”
Tiếng súng vang dội khiến tất cả mọi người đều giật mình, không dám làm bừa nữa. Lúc này các cảnh sát điều tra cùng hợp sức, đẩy đám người kia ra!
“Các người nghe rõ cho tôi!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng tôi đang truy bắt hung thủ sát hại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, kẻ nào còn cố tình gây rối, sẽ bị khép vào tội cản trở người thi hành công vụ! Kẻ nào không sợ súng đạn thì cứ việc nhào lên!”
Đột nhiên nghe nói tới cảnh sát, đám thương nhân và vệ sĩ đều dừng tay lại, không ai dám làm càn la ó nữa. Mặc dù họ đều là bạn bè thân thiết của Quý Xuân Hoa, nhưng ai mà biết được tên Quý Xuân Hoa này có phải hung thủ giết người hay không chứ?!
Ngộ nhỡ Quý Xuân Hoa có vấn đề thật, thì chẳng phải họ cũng trở thành người tiếp tay cho hung thủ sao?!
“Triệu... Triệu...” Lúc này, Lưu Học Sơn đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, khẩu súng trong tay Trương Diệu Huy là của anh ta, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn anh ta cũng sẽ bị liên lụy!
“Anh Lưu!” Đại Phi cũng coi như khá bình tĩnh. Anh ta đã nhìn ra được tính chất nghiêm trọng của sự việc, vội ngăn Lưu Học Sơn lại, không cho Lưu Học Sơn nói hết câu.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!” Quý Xuân Hoa hét vào mặt Triệu Ngọc, máu me tung tóe: “Các người sử dụng bạo lực để làm việc như vậy, tôi nhất định sẽ... Đừng đừng đừng đừng...”
Thấy Triệu Ngọc lại giơ cánh tay lên, Quý Xuân Hoa không dám nói hết câu, vội lấy tay ôm đầu. Kết quả, cú tát của Triệu Ngọc chỉ trúng vào tay hắn ta!
Nhưng dù chỉ vậy, vẫn khiến Quý Xuân Hoa loạng choạng!
“Này, họ Quý kia, mày cũng đâu phải là đồ ngốc đúng không?” Triệu Ngọc giơ tấm hình Hầu Mãnh tra trước mặt Quý Xuân Hoa, hung tợn nói: “Mày không nghĩ thử xem, nếu không tìm được chứng cứ thì bọn tao có tới tìm mày không? Nói thật cho mày biết, bạn gái của Hầu Mãnh đã khai ra hết rồi, rõ ràng là hôm nay gã có tìm mày nhờ giúp đỡ!”
“Hừ!” Quý Xuân Hoa vẫn không phục: “Cô ta nói có tìm thì có tìm sao? Các người vô lý vừa thôi? Á...”
Lần này, Triệu Ngọc không tát hắn ta nữa, mà tháo cái ngăn bàn làm việc ra, rồi đút chân phải của Quý Xuân Hoa vào khe hở đó, để cái chân phải của hắn ta nằm ngang ngay trước mặt mình.
“Họ Quý kia!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Lẽ nào mày không nhìn ra vấn đề sao? Người mà Hầu Mãnh sát hại là một đội trưởng của đội cảnh sát hình sự! Mày cho rằng, hậu quả này mày có thể gánh giúp gã sao, hả?”
“Con mẹ nó, sao mày không suy nghĩ kỹ lại xem, nếu không có mệnh lệnh của cấp trên thì những cảnh sát tép riu như bọn tao có dám tới đây quậy không?”
“Nói thật cho mày biết, vì chuyện này mà mấy sếp lớn phẫn nộ tột cùng. Để bắt được Hầu Mãnh, để bảo vệ tôn nghiêm cho ngành cảnh sát, họ sẽ bất chấp mọi thứ, càn quét đẫm máu cả thành phố Tần Sơn này!”
“Mày là người thông minh, mày nói thử xem, nếu mang đám người bọn mày ra làm bia đỡ đạn, thì mày sẽ là người thứ bao nhiêu nhỉ?!”
Nói xong, Triệu Ngọc giơ cao chân lên, nhắm vào đầu gối của Quý Xuân Hoa, bày ra tư thế chuẩn bị đạp xuống! Nếu đạp xuống thật thì đảm bảo cả đời còn lại của hắn ta sẽ trở thành kẻ tàn phế!!
Lần này, Quý Xuân Hoa thật sự sợ hãi, vội khua tay nói: “Cảnh... cảnh sát! Anh nghe tôi nói đã, đừng... đừng... đừng...”
Triệu Ngọc khinh thường liếc hắn ta một cái, rồi mới từ từ bỏ chân xuống.
“Tôi... mặc dù tôi không biết Hầu Mãnh đã đi đâu, nhưng... nhưng tôi có thể giúp các anh điều tra!” Quý Xuân Hoa gần như van xin: “Xin hãy tin tôi, tôi có thể điều tra giúp các anh! Nhất định có thể!”
“Ha ha ha... Ha ha ha...”
Ai ngờ, sau khi thấy Quý Xuân Hoa chịu khuất phục, Triệu Ngọc lại cười to một tràng, lắc đầu nói: “Tên họ Quý kia, mày coi tao là con nít để mày trêu đùa đó à? Hả?! Ha ha ha...”
Kết quả, đang cười, Triệu Ngọc bỗng nổi điên, đạp một phát vào bắp chân của Quý Xuân Hoa!
“A! Đừng!”
Quý Xuân Hoa lại hét lên bảo đừng, nhưng đã quá muộn. Cùng với tiếng xương kêu “răng rắc”, mắt cá chân của hắn ta cũng gãy!
“A...” Tiếng hét thảm thiết của Quý Xuân Hoa vang vọng khắp phòng trà, khiến các thương nhân và đám vệ sĩ đều sợ hãi toát cả mồ hôi!
Tuy nhiên, Triệu Ngọc vẫn không có ý định dừng lại, hắn chỉnh chân của Quý Xuân Hoa ngay ngắn lại, rồi nhắm vào đầu gối, giơ cao chân lên, bày ra tư thế chuẩn bị đạp xuống!
“Tôi nói! Tôi nói!! Tôi nói!!!” Lần này, Quý Xuân Hoa thật sự đã không chịu được nữa, vội kêu gào thảm thiết: “Kho hàng ở tòa nhà Nam Xuyên! Số 2! Số 2! Ôi... trời ơi... mẹ nó chứ đau chết tôi rồi! Trời ơi...”