Cuồng Thám

Chương 204: Chương 204ÁC HƠN CẢ MÌNH!





“Sao vậy, đội trưởng Miêu, à không... tổ trưởng Miêu.” Sau khi đi vào phòng trà, Triệu Ngọc vội hỏi: “Có gì muốn chỉ bảo?”

Tuy rằng giọng điệu của hắn vẫn ngang bướng như mọi khi, nhưng lại nghiêm túc hơn bình thường nhiều.

“Anh nói xem?” Miêu Anh móc điện thoại ra, nói: “Chuyện này mà vẫn không định báo cho cấp trên sao?!”

“Được.” Triệu Ngọc nhún vai tỏ vẻ bất cần: “Cô là tổ trưởng, cô nói sao thì làm vậy!”

“Hừ! Biết ngay là anh sẽ nói thế mà!” Cô liếc Triệu Ngọc một cái, sau đó cất điện thoại vào túi.

“Này, tôi nói trước nha, đây là do cô không chịu báo cho cấp trên đấy!” Triệu Ngọc vội phủi sạch quan hệ: “Nếu như sau này mấy sếp có phát hiện thì không có liên quan gì đến tôi đâu nha!”.

Tuy nhiên, Miêu Anh lại không hề để ý đến hắn. Cô đưa mắt nhìn xa xăm, dường như đang suy nghĩ việc gì đó một cách chăm chú.

Khi Triệu Ngọc quay người đi về phía máy pha cà phê, cô mới lên tiếng: “Triệu Ngọc, thật ra có báo lên cấp trên hay không cũng không quan trọng! Điều tôi lo lắng là dù cho ba người này thật sự là hung thủ trong vụ án Miên Lĩnh, thì chúng ta cũng không thể làm gì được họ cả!”

“Hở?” Quả thật Triệu Ngọc chưa từng nghĩ đến điều này, vội gật đầu nói: “Tổ trưởng Miêu, cô suy nghĩ sâu xa thật! Có điều, tuy ba người này đều rất khả nghi nhưng cũng chỉ là suy đoán chủ quan của chúng ta thôi, còn chưa có bằng chứng xác thực!”

“Tôi cảm thấy,” Miêu Anh nói với vẻ thần bí, “nếu muốn phá được vụ án khó nhất Tần Sơn này, chúng ta không thể quá rập khuôn theo trình tự, cũng không thể quá bị động. Chúng ta phải chủ động ra quân, tạo ra một chút áp lực cho họ mới được! Như thế, trái lại họ sẽ để lộ sơ hở gì đấy!”.

“Ông trời ạ!” Triệu Ngọc bấm vào nút trên máy pha cà phê, nói với vẻ kinh ngạc: “Tổ trưởng Miêu, có phải cô bị ma nhập rồi không? Chủ động ra quân? Còn tạo áp lực nữa? Cô dám khẳng định chắc chắn rằng mấy người này chính là hung thủ của vụ án Miên Lĩnh sao?”

“Không dám chắc!” Miêu Anh vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình: “Nhưng tôi cảm thấy, chúng ta có thể làm giống như lúc thẩm vấn Lưu Bằng Phi, dù có hay không có thì cũng ‘đánh’ bọn họ vài phát trước rồi mới tính tiếp! Lỡ như tìm được manh mối gì đó thì sao?”

“Trời!” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Tuy rằng tôi không hiểu rõ Hách Cương lắm, nhưng chắc người này không dễ bị dụ như Lưu Bằng Phi đâu nhỉ? Cả Hám Văn Quân cũng vậy!”

Triệu Ngọc để cái ly vào, máy pha cà phê bắt đầu phát ra tiếng “rẹt rẹt”.

“Tôi đã từng gặp Hách Cương.” Miêu Anh khoanh tay lại, nói với vẻ phấn khích: “Ông ta là một người gan dạ, dám mạo hiểm mà cũng rất cẩn thận tỉ mỉ! Anh nói đúng, bọn họ có nhiều tiền, có nhiều luật sư giỏi. Chỉ cần bọn họ kiên quyết không chịu khai nhận, chúng ta chẳng làm gì được họ cả! Vì vậy chúng ta mới phải chủ động ra quân chứ!”.

“Nghe cô nói như thế, tôi lại càng không hiểu!” Triệu Ngọc hỏi với vẻ khó hiểu: “Chủ động ra quân thế nào? Làm sao ‘đánh’ họ? Tính kế lừa gạt họ sao?”.

“Haizz!” Miêu Anh khẽ thở dài một hơi, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Triệu Ngọc, anh đọc tài liệu chưa? Từ sau khi vợ Hách Cương bị bệnh qua đời, dù cho việc làm ăn của ông ta có phát triển đến cỡ nào, kiếm được nhiều tiền đến cỡ nào đi nữa, nhưng ông ta vẫn không hề tái hôn. Mọi người đều khen ông ta chung tình đấy!”

“Hả?” Triệu Ngọc đưa tách cà phê mới pha xong cho Miêu Anh, vừa cười vừa nói: “Thật không ngờ tổ trưởng Miêu cũng hóng hớt như thế! Có điều, tôi hiểu rất rõ về những ông chủ giàu có đó. Loại người giống Hách Cương mà còn phải lo không có phụ nữ theo sao? Ông ta là loại người vừa đi tán gái vừa tạo dựng hình tượng chung tình đấy!”

“Haizz! Lời hay ý đẹp gì vào miệng của anh cũng trở nên khó nghe hết!” Miêu Anh nhận lấy tách cà phê một cách hết sức tự nhiên, nói tiếp: “Nói chung, theo như tôi được biết thì chưa từng có tin đồn xấu gì về Hách Cương cả, thậm chí có người còn nghi ngờ ông ta có hứng thú với đàn ông nữa! Nhưng mà, dù cho những cái đó đều do Hách Cương che mắt người đời, thì việc không tái hôn vì con mình cũng được xem như là đáng quý rồi!”

“Ồ... Hả?” Triệu Ngọc nghe ra được gì đó, vội hỏi: “Tổ trưởng Miêu, rốt cuộc cô muốn nói gì?”.

“Hách Cương chỉ có một đứa con trai! Nghe nói con trai ông ta vừa mới tròn một tuổi thì vợ ông ta bị bệnh qua đời rồi!” Miêu Anh ngửi tách cà phê thơm lừng trên tay, nói với vẻ thần bí: “Năm nay con trai ông ta cũng phải... 27 tuổi rồi nhỉ?!”

Triệu Ngọc vốn định pha thêm một tách cà phê nữa, nhưng vừa nghe Miêu Anh nói xong, hắn đột nhiên ngộ ra được điều gì đó. Tim đập thình thịch, hắn vội hỏi: “Mẹ kiếp, tổ trưởng Miêu, rốt cuộc cô có ý gì? À, chẳng lẽ... cô muốn bắt cóc Hách Gia Tuấn sao?”

“Suỵt...” Cô ra hiệu cho hắn im lặng: “Triệu Ngọc, anh nói gì thế? Chúng ta là cảnh sát, cảnh sát đấy! Làm sao có thể làm một việc thất đức như thế chứ? Nhưng... hình như Hám Văn Quân cũng có đứa cháu trai nhỉ...”

“Cô...” Triệu Ngọc khẽ nuốt ngụm nước bọt, mặt trắng bệch. Hắn nhìn Miêu Anh với ánh mắt như đang nhìn ma quỷ vậy.

“Ha ha ha...” Miêu Anh cười một cách gian ác, nói: “Nói đùa, nói đùa thôi! Thú thật, tôi còn chưa nghĩ ra cách để đối phó với bọn họ đâu! Hay là anh cũng nghĩ phụ tôi đi! À, cám ơn tách cà phê của anh...”

Vừa dứt lời, cô liền đi ra khỏi phòng, bỏ lại một mình Triệu Ngọc đứng đó.

Rốt cuộc Miêu Nhân Phụng muốn làm trò quỷ gì vậy? Có phải cô ấy bị tẩu hoả nhập ma rồi không?

Triệu Ngọc nghĩ thầm, chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn sử dụng cách bắt cóc sao?

Cô gái này còn ác hơn cả mình!!

Mình còn chưa có nghĩ đến điều này nữa!

Nhưng, nếu như bắt cóc Hách Gia Tuấn thật, thì... sẽ có hậu quả gì...

Nếu như Hách Cương và Hám Văn Quân từng hành nghề bắt cóc, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ rất chú ý đến sự an toàn của con cái mình, không thể để chúng bị bắt cóc một cách dễ dàng được!

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc cảm thấy, bây giờ đi bàn về những biện pháp cực đoan này căn bản là quá sớm rồi. Ít nhất cũng phải đợi đến khi nắm được nhiều thông tin chi tiết hơn mới được.

Nghĩ đến đây, hắn cũng tự pha cho mình một tách cà phê, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình, tiếp tục làm việc.

Không bao lâu sau, Trương Diệu Huy gửi tin nhắn đến, nói là người phụ trách bên bệnh viện tâm thần bảo rằng, không bao lâu sau khi bị đưa đến bệnh viện tâm thần thì Cao Dương đã qua đời. Chỉ là lúc đó bệnh viện đang tu sửa, nên rất nhiều thông tin của bệnh nhân đều bị đánh mất rồi. Mà vì Cao Dương không thân không thích nên vẫn chưa thể cập nhật lại thông tin được.

Ngoài ra, bây giờ trời đã tối khuya, Trương Diệu Huy vẫn chưa tìm được bác sĩ từng khám chữa cho Cao Dương, chỉ có thể đợi đến ngày mai mới điều tra tiếp được.

Cùng lúc đó, bên phía Tiểu Lưu cũng trả lời là Cao Thiến không hiểu rõ lắm về người em trai họ này của mình. Lúc còn nhỏ bọn họ khá thân thiết với nhau, nhưng sau này, khi cha mẹ Cao Dương qua đời thì hai người cũng ít liên lạc. Điều duy nhất mà bà ta có thể khẳng định được, là từ nhỏ Cao Dương đã theo cha mẹ lên núi hái thuốc, chắc chắn vô cùng quen thuộc với vùng núi Mã Lĩnh.

Tiếp theo đó, Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni cũng gặp phải khó khăn. Dù cho bọn họ đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể điều tra ra, rốt cuộc giữa Hách Cương và Trình Tam Lý có mối ân oán gì?

Tuy rằng mọi người đã đưa ra rất nhiều suy đoán, chẳng hạn như nghi ngờ rằng cái chết của vợ Hách Cương có liên quan đến Trình Tam Lý, v.v... Nhưng vì không có chứng cứ xác thực nên không thể suy luận ra được gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc mà trời đã sáng rồi.

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ đã là 3 giờ rưỡi sáng. Hắn nhìn xung quanh một lượt thì thấy các đồng nghiệp đã không chịu nổi nữa, họ đều gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Ngay cả Miêu Anh dồi dào tinh lực cũng vậy, cô đang gục trên bàn ngủ ngáy khò khò.

Thế nhưng Triệu Ngọc lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, hắn vẫn đang đứng trước bảng trắng để suy nghĩ tình tiết vụ án.

Tuy rằng sự xuất hiện của ba người Hách Cương khiến cho vụ án trông có vẻ khởi sắc hơn, nhưng dường như cũng nảy sinh ra rất nhiều chuyện khiến người ta khó hiểu.

Hắn cảm thấy dường như giữa ba người Hách Cương cùng với Trình Tam Lý và cả vụ án Miên Lĩnh này, đều có mối quan hệ vô cùng mật thiết gì đó, nhưng rốt cuộc là mối quan hệ gì thì vẫn là một ẩn số.

Triệu Ngọc cứ tự hỏi bản thân mình, hung thủ của vụ án Miên Lĩnh thật sự là ba người Hách Cương sao? Ba người họ làm như thế nào? Và tại sao phải làm vậy?

Cao Dương có liên quan gì đến vụ án Miên Lĩnh không? Ông ta có quan hệ họ hàng với một nạn nhân cơ mà, là quan hệ cậu họ với cháu họ mà? Ông ta thật sự tàn nhẫn như thế sao, ngay cả họ hàng cũng không tha?

Còn có những lời Miêu Anh từng nói nữa, bây giờ chắc chắn không thể nào tìm được chứng cứ trực tiếp nữa rồi. Nếu ba người này thật sự là hung thủ, vậy thì phải làm sao để họ chịu cúi đầu nhận tội đây?

Hắn đang suy nghĩ giữa chừng thì hệ thống Kỳ Ngộ đột nhiên reo lên.

Hệ thống thông báo rằng kỳ ngộ lần này đã kết thúc, độ hoàn thành là 90%, hắn lại nhận được thêm một cái kính tàng hình nhìn xuyên đêm.

Đây là lần thứ ba Triệu Ngọc nhận được kính nhìn xuyên đêm. Hai lần trước, cái kính này đều phát huy được tác dụng rất lớn. Một lần giúp hắn bắt được Dương Văn Đào, một lần khác thì bắt được Hầu Mãnh.

Không biết lần này sẽ lại bắt được ai đây?

Kỳ ngộ lần này kết thúc cũng khá trễ, dù sao thì bây giờ cũng đã qua 12 giờ đêm rồi. Triệu Ngọc cũng không chần chừ gì nữa, lập tức châm điếu thuốc lên và mở một quẻ mới.

Kết quả thu được lại khiến Triệu Ngọc phấn khích không thôi. Hắn không thể nào ngờ nổi là lần này, hệ thống Kỳ Ngộ lại mở ra một quẻ Cấn Khảm nữa!