Ban đầu, Triệu Ngọc chỉ định viện cớ là bom sắp phát nổ rồi cầm theo điện thoại của Hách Gia Tuấn và bỏ chạy.
Nhưng khi hắn lật xem album ảnh trên điện thoại thì lại đột nhiên phát hiện một tấm hình khá cũ. Đây rõ ràng không phải là hình được chụp từ điện thoại, bởi vì có thể nhìn thấy vết loang lổ trên tấm hình, màu sắc ngả vàng và cả khung hình kiểu xưa.
Có vẻ như tấm hình này được chụp từ một tấm hình thật, hoặc là dùng máy scan để quét lên điện thoại.
Trong hình là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có vẻ như được chụp tại một tiệm chụp hình lâu đời nào đó. Cô gái uốn tóc kiểu gợn sóng của những năm 80, 90, đôi mắt rất to, trông y như một con búp bê vậy.
Triệu Ngọc chỉ nhìn qua một lượt thôi liền thấy rất quen, đợi khi hắn nhìn thấy nốt ruồi duyên ở khoé miệng bên phải của cô gái thì đột nhiên nghĩ đến bức vẽ chân dung của Lương Tư Tư!
Ông trời ạ!
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy lông tơ dựng ngược cả lên, sống lưng lành lạnh.
Cô gái trong bức hình này thật sự rất giống với bức chân dung phục hồi vẽ Lương Tư Tư lúc trưởng thành!
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, hệt như vừa bị sét đánh trúng! Hắn không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa, vội đưa tay túm lấy Hách Gia Tuấn, gấp gáp truy hỏi anh ta: “Anh nói mau, tấm hình này là sao vậy? Từ đâu ra vậy? Người trong hình là ai!? Trả lời mau!?”
“Này này...” Lúc này, ông bảo vệ lớn tuổi mới hoàn hồn lại, vội chạy đến chắn trước mặt Hách Gia Tuấn, bảo vệ cho anh ta: “Cậu cảnh sát à, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy? Sao cậu cứ bắt lấy giám đốc của tôi không chịu buông ra thế? Cậu đến từ đâu...”
“Ông im miệng cho tôi!!!”
Triệu Ngọc chỉ thẳng ngón tay về phía ông ta, hai mắt trợn lên thật to, khiến ông bảo vệ lớn tuổi bị dọa cho sợ chết khiếp! Triệu Ngọc kéo Hách Gia Tuấn lại trước mặt mình, quát lên: “Hách Gia Tuấn, nói mau, tôi đoán chắc là trái bom này không bao lâu nữa sẽ phát nổ thôi! Nếu anh mà không nói ra thì hai chúng ta đừng ai nghĩ đến việc sẽ rời khỏi đây!”
“Ui da...” Nào ngờ, tuy Hách Gia Tuấn sốt ruột nhưng lại không bối rối chút nào. Anh ta vẫn trưng ra vẻ thiếu gia cao quý như mọi khi, nghiêm túc giải thích: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không hiểu anh đang muốn làm gì nữa? Anh còn muốn lấy mạng tôi sao? Đây... Đây là mẹ tôi! Ngay cả hình mẹ tôi mà tôi cũng không được để sao?”
“Cái gì? Mẹ anh!?”
Vừa nghe được lời này, hai hàng lông mày của Triệu Ngọc lập tức cau chặt lại! Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn không đủ xài. Hắn nhìn kĩ tấm hình trên điện thoại, đó quả thật là một tấm hình cổ xưa, tuy cô gái trong hình vẫn còn trẻ nhưng có thấy rõ ràng là không phải người thời bây giờ!
Mẹ!?
Mẹ của Hách Gia Tuấn?
Người trong hình giống Lương Tư Tư như thế, chẳng lẽ... mẹ của Hách Gia Tuấn chính là Lương Tư Tư?!
Ủa?!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại càng thấy loạn hơn. Điều này không đúng chút nào! Nếu Lương Tư Tư còn sống thì năm nay 33 tuổi, còn Hách Gia Tuấn năm nay 27 tuổi. Nếu Lương Tư Tư là mẹ của Hách Gia Tuấn, vậy thì lúc sáu tuổi cô ta đã sinh anh ta ra rồi?
Trời đất...
Rốt cuộc... Rốt cuộc là sao vậy?
“Đúng vậy!” Hách Gia Tuấn cau mày lại: “Đây là mẹ tôi, còn có thể làm giả được sao? Anh cảnh sát à, có phải anh cố tình muốn chơi xỏ tôi không? Chúng ta rời khỏi đây trước đi, ra ngoài rồi từ từ nói chuyện!”
“Đúng vậy!” Ông bảo vệ lớn tuổi lại lên tiếng.
Không đúng!
Triệu Ngọc lắc đầu, theo như tài liệu điều tra được, thì mẹ của Hách Gia Tuấn đã bị bệnh qua đời khi anh ta mới được một tuổi! Nhưng... tại sao? Tại sao mẹ của anh ta lại trông giống Lương Tư Tư như thế?
Trong chuyện này... có gì đó...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại của mình ra, mở hình mô phỏng Lương Tư Tư lên, đưa cho Hách Gia Tuấn xem.
“Này!” Triệu Ngọc cầm điện thoại và hỏi: “Anh xem thử, anh có biết người này không?”
Hách Gia Tuấn nhìn thoáng qua cái túi chứa bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào trước rồi mới quay đầu nhìn về phía điện thoại của Triệu Ngọc.
“Anh cảnh sát, anh có ý gì vậy?” Hách Gia Tuấn chau mày lại: “Đương nhiên là tôi biết người này rồi, đây chẳng phải là cô gái bị mất tích trong vụ án bắt cóc Miên Lĩnh sao? Bây giờ trong nhóm wechat, mọi người đều nhắc đến chuyện này cả. Sao... tìm được cô ta rồi à?”
“Mẹ kiếp...” Triệu Ngọc vội bảo anh ta nhìn kĩ lại: “Anh nhìn xem, ở khoé miệng bên phải của cô ta có nốt ruồi duyên. Anh không cảm thấy người này trông rất quen sao?”
“Quen?” Hách Gia Tuấn nhìn kĩ lại: “Tôi có gặp cô ta bao giờ đâu, quen gì chứ? À... Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi là tên bắt cóc sao? À... Tôi hiểu rồi!” Hách Gia Tuấn đột nhiên tỉnh ngộ: “Cô ta với mẹ tôi... Không phải chứ? Anh cảnh sát, anh nhìn cho kĩ... Đây này...”.
Hách Gia Tuấn để hai tấm hình kế bên nhau, sau đó còn bảo ông bảo vệ lớn tuổi xem chung nữa. Cuối cùng anh ta nói tiếp: “Nhìn thấy chưa? Ngoại trừ nốt ruồi duyên đó ra, thì từ chiều cao cho đến độ mập ốm, anh thấy có chỗ nào giống đâu? Hình như là mẹ tôi còn xinh đẹp hơn đấy!”
“Tôi không biết!” Triệu Ngọc không nói gì mà ông bảo vệ lớn tuổi lên tiếng trước: “Giám đốc Hách, tôi không mang kính lão theo, nhìn không rõ lắm!”
Triệu Ngọc vội nhìn kĩ lại, đúng thật là chẳng những chiều cao và độ mập ốm của hai người không giống nhau, mà ngay cả vị trí của nốt ruồi duyên đó cũng có chút khác biệt.
Nốt ruồi của mẹ Hách Gia Tuấn nằm cao hơn tí, còn của Lương Tư Tư nằm ở dưới. Thậm chí độ lớn nhỏ của nốt ruồi cũng không giống nhau.
Ồ...
Triệu Ngọc đưa tay vuốt mồ hôi trên cái đầu trọc của mình, nghĩ thầm trong lòng, thì ra chỉ là nhìn nhầm thôi! Thì ra mẹ của Hách Gia Tuấn không có quan hệ gì với Lương Tư Tư cả!
Xem ra, mấy hôm gần đây điều tra vụ án Miên Lĩnh làm cho thần kinh của mình cũng bị rối loạn luôn rồi!
Trong khi Triệu Ngọc đang so sánh hai tấm hình, cái điện thoại cục gạch do Tô Dương đưa cho hắn bỗng rung lên. Đây là tín hiệu hai người đã bàn trước với nhau, điện thoại cục gạch mà rung lên tức là bên phía Tô Dương đã xong việc, hắn có thể rút lui rồi!
Đến lúc này, hắn cũng không có lí do gì tiếp tục chiếm lấy điện thoại của Hách Gia Tuấn nữa, chỉ đành đem trả lại cho anh ta rồi nói với vẻ hung hăng: “Tôi cảnh cáo anh, mau chóng xoá hết hình của Diêu Giai ở chỗ anh. Nếu không, sau này tôi lên wechat kích động dân chúng, để xem một thiếu gia như anh có mất mặt không! Cái ông kia...”
Hắn chỉ về phía ông bảo vệ, nói: “Ông mau đi xem người trong toà nhà đi ra ngoài hết chưa, chuyên gia tháo bom sắp đến rồi!”
“À... Ừ... A...” Ông bảo vệ sững sờ, vẫn đứng yên tại chỗ.
Kết quả là, tranh thủ lúc ông ta sững người ra, Triệu Ngọc vội bật tiếng chuông điện thoại của mình lên, sau đó làm bộ làm tịch cầm điện thoại lên nói chuyện:
“Alô? Đội trưởng! Các anh đi đâu rồi? Sao còn chưa qua đây nữa? Người đã giải tán hết rồi! Hả? Cái gì? Đã bắt được tên khủng bố rồi hả? Trong túi không có bom sao? Đồ giả sao? Không phải chứ? Tôi... Vậy... Được được... Tôi biết phải làm sao rồi!”
Làm bộ làm tịch xong, Triệu Ngọc mới ngẩng đầu lên nói với Hách Gia Tuấn: “Thành thật xin lỗi, giám đốc Hách, chúng tôi đã bắt được tên tội phạm rồi, trong túi không có bom! Không sao rồi! Không sao rồi!”
“Không được!” Nào ngờ, ông bảo vệ lớn tuổi lại lên tiếng. Ông ta nhìn về phía Triệu Ngọc, quát lên: “Có cảnh sát nào làm việc như các cậu không? Cậu nói không có bom tức là không có bom sao? Lỡ như tên khủng bố đó nói dối thì sao?”
“Ui chao, mẹ nó... Ông...” Triệu Ngọc cũng đành bó tay với ông bảo vệ này, chỉ đành đi về phía cái túi xách đó.
“Này! Này!” Ông bảo vệ bị dọa đến xanh mặt, vội chắn trước mặt Hách Gia Tuấn, hét lên: “Cậu... Cậu đừng có làm bậy đấy!”
Kết quả là trong lúc ông bảo vệ sợ đến xanh mặt, Triệu Ngọc đã kéo khoá kéo của túi xách màu đen ra, sau đó giả bộ tỏ vẻ kinh ngạc!
“A!” Ông bảo vệ bị dọa cho sợ chết khiếp, vội nằm sấp xuống đất, còn đè cả Hách Gia Tuấn nằm xuống đất.
“Ông trời ạ!”
Triệu Ngọc lật ngược cái túi lên, đổ hết đồ trong túi ra! Mấy chục bịch bánh que cay rơi hết xuống đất, khiến mắt người ta cay xè...