Đêm hôm khuya khoắt, Triệu Ngọc đạp hết ga, cho xe chạy nhanh như bay đến tòa nhà Dung Thiên.
Tòa nhà Dung Thiên nằm ở khu vực hiện đại nhất Tần Sơn, Triệu Ngọc đi từ đường Thuận Phong đến đó, dù có cho xe chạy hết tốc lực thì ít nhất cũng phải hơn mười lăm phút mới tới nơi.
Ban đầu, Triệu Ngọc tưởng là chỉ cần tìm được cô bé bị mất tích nhiều năm tên Lương Tư Tư này thì mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ! Chân tướng vụ án Miên Lĩnh chấn động Tần Sơn sẽ tìm thấy được manh mối mấu chốt!
Tuy nhiên, lúc Hách Cương cầm súng định giết người diệt khẩu, Triệu Ngọc mới nhận ra rằng, tình hình lúc này không chỉ không lạc quan chút nào mà còn vô cùng tệ hại nữa!
Cảnh tượng xuất hiện trong đầu Triệu Ngọc không thể ghi hình lại, cũng không thể trở thành bằng chứng hữu hiệu được. Tuy rằng hắn đã biết được câu trả lời, nhưng lại không thể làm gì Hách Cương cả!
Một khi ông ta tàn nhẫn giết chết Lương Tư Tư, đồng thời giải quyết gọn gàng cái xác, thì ông ta sẽ không cần phải lo lắng gì nữa. Dù cho bên phía cảnh sát có nghi ngờ ông ta nhưng cũng không thể tìm được bằng chứng hữu hiệu nào, khó có thể định tội ông ta.
Mà điều tệ hại hơn là không có bằng chứng trực tiếp thì sẽ không lấy được lệnh khám xét và lệnh giam giữ. Dù cho Triệu Ngọc có xin xỏ Cục Cảnh sát thế nào đi nữa, bên phía cảnh sát cũng không thể nào đường đột tiến hành khám xét tòa nhà của Hách Cương được.
Sẽ không có ai chịu tin những lời hắn nói cả. Việc Lương Tư Tư bị Hách Cương nhốt trong phòng làm việc ở tòa nhà Dung Thiên, nghe vào tai thật sự là hoang đường quá mức.
Vì vậy, nếu muốn ngăn cản ông ta ra tay giết người, Triệu Ngọc chỉ đành dựa vào sức mình thôi.
Tuy nhiên, hắn có thể thấy được Hách Cương sắp nổ súng đến nơi rồi, rốt cuộc phải làm gì mới có thể cứu được cô ta?
Làm sao đây?!
Triệu Ngọc vừa lái xe với tốc độ cực nhanh vừa phải quan sát cảnh tượng hiện lên trong đầu. Cũng may, tuy Hách Cương đã chuẩn bị ổn thoả hết mọi thứ, nhưng dường như ông ta còn đang do dự gì đó.
Nếu như ông ta thật sự là một trong những tên tội phạm bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh, vậy rất có thể từ lúc 6 tuổi, Lương Tư Tư đã bị ông ta bắt giam rồi. Nhiều năm trôi qua, rõ ràng giữa bọn họ đã có một mối tình sâu đậm mà oan trái!
Dường như Hách Cương không thể ra tay được, nhưng... Triệu Ngọc biết, sớm muộn gì Lương Tư Tư cũng sẽ tắm xong. Đến lúc ấy, cuối cùng Hách Cương vẫn sẽ hạ quyết tâm nổ súng giết chết cô ta thôi!
Nếu như Hách Cương thật sự là tên hung thủ trong vụ án Miên Lĩnh, vậy thì loại người ấy đã không còn biết nhân tính là gì rồi. Ông ta có thể giết chết nhiều đứa trẻ một cách tàn nhẫn như thế, vậy ông ta chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho Lương Tư Tư đâu!
Đến lúc đó, mọi thứ đều muộn rồi!
Làm sao đây?
Triệu Ngọc thật muốn mọc ra một đôi cánh để có thể lập tức bay đến văn phòng làm việc của Hách Cương. Nhưng mà cánh thì chắc chắn không mọc được rồi, nên hắn chỉ đành tập trung tinh thần, suy nghĩ ra một cách cứu người khẩn cấp mới được!
Đợi đã...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nghĩ đến một chi tiết!
Điện thoại!
Đúng rồi!
Hách Cương có điện thoại mà!
Lúc này, chiếc điện thoại có nút bấm kiểu cũ đang được để trong túi của ông ta. Nếu như có thể gọi điện thoại liên lạc với ông ta, nói không chừng có thể kéo dài được một chút thời gian.
Nhưng điện thoại của Hách Cương được giấu kĩ như thế, người ngoài chắc chắn không biết được điều này. Cho dù bây giờ có dùng kỹ thuật hiện đại để tra cũng chưa chắc có thể tra ra được số điện thoại của ông ta.
Vậy... làm thế nào mới liên lạc được với ông ta?
Vả lại, cho dù liên lạc được rồi, thì mình phải làm gì mới có thể kéo dài thời gian được đây?
Làm sao đây...
Ủa?
Triệu Ngọc lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện!
Trước khi Hách Cương quyết định giết Lương Tư Tư để diệt khẩu, đã từng có người gọi điện thoại cho ông ta. Cũng chính vì cú điện thoại đó mới khiến cho ông ta hạ quyết tâm cầm súng đi giết người!
Hơn nữa, lúc nghe điện thoại, ông ta kích động đến nỗi ném luôn cả ly rượu.
Vậy... cú điện thoại khi nãy là do ai gọi cho Hách Cương?
Người đó đã nói gì với ông ta?
Chẳng lẽ...
Triệu Ngọc lập tức nghĩ ra một cái tên – Hám Văn Quân!
Chẳng lẽ là ông ta?!
Phải biết rằng, hôm qua Miêu Anh và Triệu Ngọc đã từng đến nhà Hám Văn Quân hỏi thăm cháu trai của ông ta. Có phải chuyện này đã khiến cho Hám Văn Quân nghi ngờ không?
Vì vậy ông ta mới bắt đầu âm thầm điều tra, sau đó thì hay tin bên phía cảnh sát đã mò ra bọn họ rồi. Cho nên ông ta mới gọi điện thoại cho Hách Cương để thống nhất khẩu cung, đồng thời hối thúc Hách Cương mau chóng giết người diệt khẩu?
Hám Văn Quân, thật sự là ông ta sao?
Vậy nếu bây giờ mình gọi điện thoại cho Hám Văn Quân thì sao? .
Không được... Triệu Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể nghĩ ra được hắn nên nói gì với Hám Văn Quân? Nói không khéo thì trái lại còn có thể khiến Hách Cương càng quyết tâm ra tay giết người! Vả lại, số điện thoại của Hám Văn Quân mà Triệu Ngọc biết cũng không chắc có thể liên lạc được.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Vào lúc này, Hách Cương đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng người hiện lên trên cửa kính mờ hơi nước của phòng tắm. Theo như những gì hắn thấy thì Lương Tư Tư sắp tắm rửa xong rồi!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc đạp mạnh vào chân ga, lái xe chạy nhanh như bay. Tuy bây giờ trên đường vắng vẻ, nhưng ít nhất cũng phải năm sáu phút sau hắn mới chạy đến tòa nhà Dung Thiên được.
Vả lại, chỉ mới đến đó thì cũng không làm được gì cả, hắn còn phải vượt qua nhân viên bảo vệ tòa nhà, xông thẳng vào gian phòng bí mật bên trong phòng làm việc của Hách Cương, thời gian chắc chắn là không kịp rồi!
Ủa?
Có cách rồi!
Nào ngờ, trong lúc khẩn trương như thế, Triệu Ngọc lại nghĩ ra được một cách!
Hách Gia Tuấn!
Đúng rồi!
Hôm nay hắn gây rối ở Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Long xong cũng đã lấy được số điện thoại của Hách Gia Tuấn. Vậy... có thể nào lợi dụng anh ta để kéo dài chút thời gian không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám chần chừ gì nữa, lập tức gọi điện thoại cho Hách Gia Tuấn.
“Alô?” Có lẽ anh ta đang lướt điện thoại nên bắt máy rất nhanh.
“Alô?” Triệu Ngọc cố tình gằn giọng, phát ra tiếng nói trầm đục: “Phải Hách Gia Tuấn không?”
“Vâng, ông là ai vậy?” Hách Gia Tuấn trả lời khá lễ phép.
“Ha ha...” Triệu Ngọc nghiến chặt răng, nói: “Tôi là tên bắt cóc! Nói cho cậu biết, bây giờ cha cậu đã bị chúng tôi bắt rồi! Tôi cảnh cáo cậu, không được báo cảnh sát!”
“Hả? Gì cơ?” Hách Gia Tuấn vô cùng ngạc nhiên: “Không thể nào như vậy được? Rốt cuộc ông là ai, ông đang nói đùa à?”
“Đáng tiếc, cha cậu đã ngất đi rồi!” Triệu Ngọc cố gắng nói ngắn gọn súc tích để hù dọa anh ta: “Nhưng mà trước khi ông ta hôn mê đã nói cho tôi biết, mật mã két sắt của ông ta là ***... Ha ha ha... Nhóc con, mau chuẩn bị tiền đi! Tôi cảnh cáo cậu! Nếu cậu mà dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết bố cậu!”
Sau khi nói những lời trước sau mâu thuẫn với nhau xong, Triệu Ngọc không quan tâm Hách Gia Tuấn sẽ phản ứng như thế nào liền cúp máy cái rụp!
Sở dĩ Triệu Ngọc mượn cớ bắt cóc tống tiền cũng là vì hắn đã hết cách rồi. Hắn không thể nghĩ ra được là phải nói gì mới có thể ép Hách Gia Tuấn gọi điện thoại cho Hách Cương.
Sau khi cúp máy, Triệu Ngọc tiếp tục đạp chân ga, trong đầu vẫn luôn để ý đến màn hình theo dõi.
Lúc này, hơi nước trên cửa kính mờ đã dần tan đi, xem ra Lương Tư Tư đã tắm xong sắp bước ra rồi.
Thông qua camera giám sát có thể thấy được rằng tay Hách Cương đang run nhẹ, tức là đã đến lúc này rồi nhưng ông ta vẫn còn do dự.
Nào ngờ, ngay khi cửa phòng tắm sắp được mở ra, Hách Cương đưa súng lên nhắm thẳng về phía Lương Tư Tư thì ông ta bỗng nhiên bị thứ gì đó dọa cho giật nảy mình, vội giấu súng ra phía sau lưng.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc nhìn thấy, quả nhiên là điện thoại của Hách Cương đang reo lên. Cũng trong lúc ấy, Lương Tư Tư đã mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Dưới làn hơi nước dày đặc, Lương Tư Tư bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt cứng đơ vô cảm, ngay cả dép cũng không thèm mang vào.
Hách Cương không tìm được cơ hội để nổ súng nên chỉ đành rút điện thoại ra nghe.
Tuy Triệu Ngọc nhìn không rõ nhưng vẫn có thể đoán được, cú điện thoại này là do Hách Gia Tuấn gọi đến. Chắc chắn anh ta biết số điện thoại khẩn cấp của bố mình, bây giờ hiển nhiên đang gọi đến để xác minh là rốt cuộc Hách Cương có bị người ta bắt cóc hay không?
Sau khi nghe xong, Hách Cương cũng cảm thấy chuyện này khá kỳ quặc, bèn cất bước đi đến một góc kín đáo, bắt đầu hỏi chuyện Hách Gia Tuấn một cách cẩn thận.
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng sắp chạy đến tòa nhà Dung Thiên rồi!
Tuy nhiên, hắn biết chắc rằng, không chỉ có Hách Cương có súng, mà đám thuộc hạ lợi hại của ông ta cũng đều tập trung trong tòa nhà. Nếu như không có sự giúp sức của đội cảnh sát mà một mình xông vào một cách đột ngột như thế, dù cho có tài giỏi đến thế nào đi nữa cũng chắc chắn là khó giữ được mạng sống.
Nhưng mà bây giờ hắn cũng không có lí do chính đáng để nhờ đội cảnh sát chi viện cho mình. Hắn không thể chỉ nói suông là Lương Tư Tư đang ở trong tòa nhà được, không có chứng cứ xác thực thì không thể nhờ đến sự hỗ trợ từ phía cảnh sát.
Vậy...
Liệu có cách gì có thể lướt qua bước này, vừa có thể nhờ các đồng nghiệp trong đội cảnh sát đến hỗ trợ, lại có thể tìm được lí do chính đáng hay không?
Không cần phải nói, việc này quả thật chẳng thể làm khó Triệu Ngọc được. Chẳng mấy chốc hắn đã lập tức nghĩ ra được một cách tuyệt diệu!