Nhất quyết không thể để ông ta trốn thoát! Ông ta sở hữu số tài sản hàng tỉ, chắc chắn đã chuẩn bị đường lui cho mình rồi. Một khi để ông ta trốn thoát thì sẽ rất khó để bắt ông ta lại!
May mà camera giám sát tàng hình vẫn còn thời gian sử dụng, hắn vội quan sát hình ảnh trong camera, phát hiện Hách Cương đã chạy vào trong thang máy.
Muốn bỏ chạy à!?
“Mau lên!” Triệu Ngọc không có thời gian để nói nhiều, hắn vội đưa tay chỉ về phía phòng chứa đồ và nói với Miêu Anh: “Trong căn phòng đó có một cánh cửa bí mật, Lương Tư Tư đang ở trong đó! Nhất định phải bảo vệ cho cô ta thật tốt! Hách Cương! Hách Cương chính là hung thủ của vụ án Miên Lĩnh! Ông ta là người nhốt Lương Tư Tư lại!”
“Gì cơ? Lương Tư Tư!?” Miêu Anh kinh hãi vô cùng, thật không ngờ rằng lại có chuyện này nữa! Tuy nhiên, khi cô định đi vào trong đó thì lại nhìn thấy vết thương ghê rợn trên vai Triệu Ngọc, bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng: “Vậy... Anh... Để tôi băng vết thương cho anh trước đã!”
“Tôi phải đi bắt Hách Cương! Tuyệt đối không thể để ông ta trốn thoát được!” Vừa dứt lời, Triệu Ngọc liền chạy vọt đến cửa. Nào ngờ hắn còn chưa chạy ra được khỏi phòng thì có một đám người đột nhiên xông đến đây!
Bọn họ mặc đồ vệ sĩ màu đen, trên tay cầm gậy sắt, đang xông đến đây với khí thế hung hăng. Chắc chắn là họ đã nhận được lệnh giết của Hách Cương, nên bây giờ chạy đến để giết chết hai người họ.
“Mẹ kiếp!”
Triệu Ngọc đột nhiên nhìn thấy nhiều người như thế, biết chắc là muốn đánh lại họ không dễ dàng chút nào, bèn quay người định chạy đến chỗ tên vệ sĩ lúc nãy để lấy cây súng của gã. Tuy nhiên, khu vực kệ sách hết sức lộn xộn, trong lúc cuống quít, hắn không nhìn thấy bóng dáng cây súng đâu cả.
Đám vệ sĩ xông vào phòng, không quan tâm đến bất cứ gì khác mà lập tức vung gậy sắt lên, ra tay đánh hắn. Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc chỉ đành cố gắng phản kháng, đánh nhau với bọn họ.
Đám người này không giống với đám nhân viên bán hàng đa cấp lúc trước, bọn họ ai nấy đều được huấn luyện đặc biệt, đấu đơn với Triệu Ngọc cũng không thua kém gì chứ đừng nói chi đến đánh hội đồng. Một lúc sau, Triệu Ngọc bị đánh đến nỗi buộc phải lùi ra sau liên tục, không còn sức để chống trả.
“Ya...”
Bỗng có một tiếng thét vang lên trong phòng, Miêu Anh chạy ngược về, xông vào đánh nhau với đám người này!
Miêu Anh tung chân đá trúng một người, khiến người này văng ra xa. Tuy nhiên, lúc cô làm vậy thì cũng bị đập trúng vài gậy, bật ra tiếng kêu vì đau.
Khó khăn lắm Triệu Ngọc mới hạ gục được một người, đồng thời cũng bị gậy sắt đập trúng, đau đến phát khóc.
Tuyệt đối không được xem thường uy lực của gậy sắt, bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương tổn đến gân và xương cốt, vô cùng lợi hại. Triệu Ngọc thấy mình và Miêu Anh không có năng lực để chống trả, quyết định đổi một cách khác, mang cái máy cúp điện mới nhận được ra sử dụng.
Vừa kích hoạt máy xong, xung quanh bỗng trở nên tối thui!
Đám vệ sĩ đánh một hồi bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa, nên hết sức hoảng loạn.
Hừ!
Được đấy mấy tên này, Triệu Ngọc khẽ cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng, các anh đánh đã rồi, bây giờ đến lượt tôi đánh chứ nhỉ!?
Không dám chậm trễ gì, Triệu Ngọc vội mở kính nhìn xuyên đêm lên, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên rõ ràng hẳn. Hắn cười hì hì, lập tức nhấn đầu một tên vệ sĩ nào đó rồi tông vào một tấm cửa kính lớn!
Xoảng xoảng...
Tấm kính vỡ tan nát, người này cũng bị đụng cho bể đầu, máu tươi tuôn ra, lăn đùng ra đất. Triệu Ngọc nhặt cây gậy sắt của gã lên, bắt đầu chống trả một cách quyết liệt!
Nếu nói đến việc đánh nhau, Triệu Ngọc chắc chắn được xem như một chuyên gia trong nghề. Mà đánh nhau bằng gậy lại còn là nghề ruột của hắn đấy!
Bây giờ đang là thời điểm vô cùng nguy cấp có thể ảnh hưởng đến mạng người, Triệu Ngọc cũng không cần phải nương tay gì nữa. Hắn vội vung gậy lên, đập thẳng vào đầu, vào mặt, vào gáy của những tên vệ sĩ kia! Đập mạnh! Đấm mạnh!
Trong phòng bỗng vang lên những tiếng thét đau đớn, có nhiều người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Triệu Ngọc đập một phát, bất tỉnh luôn rồi!
Đám vệ sĩ cũng không ngốc, vừa thấy cúp điện thì vội bật điện thoại lên, định dùng nó để chiếu sáng. Nhưng mà điện thoại cũng không còn chút pin nào cả, hoàn toàn không thể bật lên được!
Ui da...
A...
Ui...
Ái...
Trong số đó có một tên vệ sĩ khá thông minh, gã thấy điện thoại không bật lên được nên vội rút hộp quẹt ra, bật lửa lên. Tuy nhiên, lửa vừa mới lóe lên một cái thì gã đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ma quỷ đáng sợ xuất hiện trước mặt mình, lập tức bị dọa cho sợ chết khiếp, ngã khuỵu xuống đất.
Thì ra Triệu Ngọc trông thấy tên này định dùng hộp quẹt bật lửa, nên đã đi đến đứng trước mặt gã, đồng thời trưng ra một khuôn mặt đáng sợ!
Sau khi dọa người này ngã khuỵu xuống đất xong, Triệu Ngọc liền vung gậy đập vào người gã, khiến gã tàn phế luôn.
Cứ như thế, chỉ tốn có một chút thời gian thôi mà Triệu Ngọc đã đập cho mười hai mười ba tên vệ sĩ nằm lăn đùng ra đất, đánh cho bọn họ bể đầu chảy máu, rên rỉ đau đớn...
Lúc đó, Triệu Ngọc vốn định tranh thủ chạy ra ngoài đuổi theo Hách Cương. Nhưng vì ở đây còn có Miêu Anh và Lương Tư Tư, nên hắn không thể nào bỏ đi như thế được.
Triệu Ngọc vội vàng nhìn camera giám sát trong đầu, bấy giờ mới sợ hãi phát hiện ra rằng Hách Cương đang đứng trong đại sảnh, ra lệnh cho một đám người ăn mặc giống vệ sĩ.
Những người này nhiều vô cùng, ít nhất cũng bốn năm chục người. Sau khi Hách Cương ra lệnh xong, bọn họ liền bắt đầu chen nhau chạy vọt lên lầu.
Mẹ kiếp...
Triệu Ngọc líu lưỡi. Chẳng lẽ... Hách Cương đã nuôi dưỡng một đội quân trong tòa nhà của mình sao? Nhiều người xông lên cùng lúc như thế, làm sao mà đánh trả nổi chứ?
Cùng lúc đó, những tiếng bước chân khẩn trương cũng vang lên ở ngoài hành lang. Rõ ràng là “đội quân” của Hách Cương không chỉ có bốn năm chục người ở dưới lầu đâu!
Dù nhờ máy cúp điện và kính nhìn xuyên đêm, Triệu Ngọc vẫn có thể gắng gượng thêm một lát nữa, nhưng vết thương trên vai hắn càng lúc càng trở nặng, sắp không nhấc vai lên nổi nữa rồi! Nếu cứ đánh nhau tiếp thì quả thực không phải là một quyết định sáng suốt.
Triệu Ngọc bắt đầu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng bỗng nảy ra một ý tưởng.
Hắn vội vàng đi đến trước mặt Miêu Anh, định nắm lấy tay cô. Có điều, tuy không nhìn thấy gì cả, nhưng phản ứng của cô lại rất nhanh nhạy. Cô lập tức tung ra một cú đấm, xém chút nữa đã đánh trúng Triệu Ngọc.
“Này! Là tôi!”
Triệu Ngọc vừa lên tiếng giải thích vừa tắt cái máy cúp điện trong đầu đi, không gian trong phòng làm việc bỗng trở nên sáng sủa hẳn.
Lúc này, Miêu Anh đang núp trong một góc phòng tự bảo vệ mình. Sau khi đèn điện được bật sáng, cô ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh xung quanh, bỗng cảm thấy vô cùng sửng sốt, đến nỗi không thể nghĩ được gì cả.
Bấy giờ Triệu Ngọc hệt như một vị siêu anh hùng trong phim hoạt hình vậy. Hắn đang đứng thẳng trước mặt cô, mà sau lưng hắn thì rất nhiều kẻ địch bị hạ gục nằm la liệt trên đất!
Trong số những kẻ đó, không một ai không bị thương nặng cả, một là bị đánh cho bầm dập, hai là đang ôm đầu rên rỉ một cách đau đớn. Cho dù có cho Miêu Anh đoán một trăm lần, cô cũng không thể nào đoán ra được là rốt cuộc Triệu Ngọc đã dùng cách gì để đánh cho đám người này tơi tả như thế?
Tuy nhiên, thời gian gấp rút, Triệu Ngọc cũng không có tâm trạng để trêu Miêu Anh nữa. Hắn dùng sức kéo tay cô, dắt cô vào trong phòng chứa đồ, sau đó đi thông qua cửa kim loại, vào trong gian phòng bí mật của Hách Cương.
Lần này, Miêu Anh lại bị dọa cho sững người ra. Cô cũng không tài nào tưởng tượng ra được rằng trong phòng làm việc lại có một không gian bí mật thế này.
Sau khi đi vào trong, Triệu Ngọc vội đóng cánh cửa kim loại lại. Cánh cửa đó dày vô cùng, hắn nghĩ rằng nếu đã là do Hách Cương thiết kế, vậy chắc chắn sẽ rất kiên cố, người bình thường sẽ không thể cạy mở được!
Thông qua camera giám sát gắn trên tường, Triệu Ngọc có thể quan sát được tình hình bên trong và bên ngoài phòng làm việc. Ngay sau khi hắn và Miêu Anh rời khỏi, một đám vệ sĩ lập tức xông vào trong phòng với khí thế dữ tợn.
Nhưng dường như Hách Cương không nói cho bọn họ biết về không gian bí mật này, nên sau khi đám vệ sĩ tìm một lượt trong phòng thì có một vài người đã chạy ra ngoài để tìm tiếp.
Triệu Ngọc còn nhìn thấy, sau khi hắn đóng cánh cửa kim loại này lại, kệ hàng ở phòng chứa đồ cũng tự động khép lại. Nếu như là một người không rành về chỗ này, chắc chắn sẽ không tìm ra gian phòng bí mật mà họ đang trốn.
Thú vị đấy!
Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, thật không ngờ chỉ cách vài phút thôi mà không gian bí mật của Hách Cương đã trở thành nơi ẩn náu của mình!
Đợi khi Triệu Ngọc quay đầu nhìn lại, Miêu Anh cũng đã nhìn thấy Lương Tư Tư đang nằm dưới đất. Lúc này, cô ta vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, trong miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó.
Miêu Anh quan sát thật kĩ, sau khi phát hiện cô gái này thật sự giống y như bức chân dung vẽ Lương Tư Tư thì lại bị dọa đến sững người thêm một lần nữa!
Cô gái này... thật sự là Lương Tư Tư sao!?
“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc dùng tay ôm chặt bả vai đang chảy máu liên tục, lên tiếng hối thúc: “Mau lên! Mau gọi điện tìm người giúp đỡ!”
“À, đúng, đúng rồi!” Lúc này Miêu Anh mới hoàn hồn lại, lập tức rút điện thoại ra gọi điện.
Tuy rằng trước đó cô đã thông báo cho các cảnh sát điều tra của tổ B đến hỗ trợ, nhưng dưới lầu có nhiều vệ sĩ như thế, bên phía cảnh sát lại không có lệnh khám xét, bọn họ chắc chắn sẽ bị ngăn lại. Việc này rất quan trọng, nhất định phải nhờ một sự hỗ trợ mạnh hơn mới được.
Triệu Ngọc đứng kế bên cô dặn dò, bảo rằng rất có thể tên Hám Văn Quân kia cũng là một kẻ bắt cóc, vì vậy nhất định phải thông báo với phía cảnh sát bắt luôn cả Hám Văn Quân, để chậm trễ thì sẽ có chuyện đấy!
Tuy nhiên, Miêu Anh cầm điện thoại bấm một hồi rồi bỗng quay sang nói với Triệu Ngọc một cách bất lực: “Kỳ vậy, sao lại không có sóng? Hả? Thôi xong rồi! Chẳng lẽ... Hách Cương sợ chúng ta gọi điện thoại cầu cứu nên đã chặn sóng của cả tòa nhà này rồi? Vậy... Vậy thì rắc rối thật đó!”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc nghe xong chỉ bật cười. Hắn nghĩ thầm trong lòng, lại tới lúc mình thể hiện tài năng rồi. Vì thế hắn nói với Miêu Anh một cách chắc nịch: “Tổ trưởng Miêu, như thế có sao đâu! Chẳng lẽ cô đã quên rồi sao, tôi là người được các anh em thần tiên giúp đỡ đấy! Nào, cầm chặt điện thoại trên tay, cẩn thận đừng bị tôi quơ trúng đấy, Triệu đại pháp sư tôi đây lại phải vận công rồi...”