Cũng giống như những lần điều tra trước, Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, nhưng rất nhanh sau đó đã bị rơi vào ngõ cụt.
Theo như thông tin điều tra được thì ba nạn nhân không có khuyết điểm gì cả, cũng không đắc tội với ai. Theo như lời kể của đồng nghiệp, hàng xóm và người thân, bọn họ là những người khá tốt, không giống như loại người thích đi kiếm chuyện với người khác.
Vả lại, cả ba người họ không hề quen biết nhau, cũng không có điểm chung nào trong sinh hoạt, sao lại cùng chọc phải tên hung thủ biến thái tàn nhẫn như thế chứ?
Sự thật... rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc là ai đã chặt tay họ?
Suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc như bị lạc vào một mê cung, không thể thoát ra được. Hắn ta dần cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề, đừng nói đến việc nghĩ về vụ án, ngay cả âm thanh phát ra từ máy nghe lén cũng không còn nghe rõ được nữa.
Nhưng dù cho là thế, Triệu Ngọc vẫn không quên một việc rất quan trọng, đó chính là khởi động hệ thống thần kỳ trong não.
Vì bây giờ đã qua 12 giờ đêm, đã bước qua ngày mới rồi, chắc hắn có thể bói tiếp một quẻ! Hắn châm một điếu thuốc lên, trong phòng làm việc của tổ A đột nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa của Triệu Ngọc “khụ khụ khụ...”.
Sau khi cúp điện thoại xong, Triệu Ngọc không lập tức đi ra ngoài mà bật máy nghe lén lên để nghe ngóng tình hình bên tổ B, tuy nhiên. Bên đó rất yên tĩnh, không ai lên tiếng gì cả.
Hắn không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nên vội chạy ra ngoài hành lang, nhìn lén qua cửa sổ phòng tổ B. Liếc sơ qua rồi thì liền thấy yên tâm.
Những thành viên trong tổ B đều giống hắn, ai nấy đều gục xuống bàn ngủ! Chỉ có tổ trưởng Khúc Bình vẫn đứng thẳng người trước bảng trắng, cần cù suy nghĩ về tình tiết vụ án.