Cuồng Thám

Chương 225: Chương 225CHÂN TƯỚNG KHIẾN NGƯỜI TA CĂM PHẪN





Trên đường bị bắt cóc, Ngưu Vĩ Quang cứ mãi cầu xin đám người Hách Cương, bảo rằng mình sẵn sàng nhường chiếc xe này cho họ, hơn nữa còn đảm bảo là sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Anh ta cầu xin họ hãy thả bọn trẻ đi!

Nhưng vì Lưu Hồng Tường đã nhận ra Cao Dương rồi, Hách Cương làm sao có thể thả bọn chúng đi được? Chỉ cần Lưu Hồng Tường về nhà nói với người lớn về chuyện này, vậy ba người họ coi như tiêu rồi!

Thật ra, lúc đó, dù là Hách Cương hay là Hám Văn Quân, thậm chí cả Cao Dương đều đang rất hoảng loạn. Không ai biết tiếp theo phải làm gì?

Họ bất đắc dĩ đành phải tiến hành theo kế hoạch cũ. Ba người họ bảo Ngưu Vĩ Quang cho xe chạy đến một xưởng sửa xe bỏ hoang trước. Cao Dương từng làm việc ở nơi này, bây giờ trời đã tối nên không ai để ý đến hành tung của bọn họ.

Ngay tại đây, ba người đã dùng những đồ vật đã chuẩn bị sẵn trước đó để phun lại một lớp sơn ở bên ngoài xe, biến chiếc xe màu đỏ thành một chiếc xe màu vàng, vả lại còn lắp cả biển số xe giả.

Những thứ này đều do Hách Cương nghĩ ra cả. Dù sao ông ta cũng từng là cảnh sát, tuy rằng không có làm việc gì phạm pháp nhưng vẫn có những suy nghĩ phản trinh sát rất tốt.

Có điều, sau khi phun sơn xong, giữa Cao Dương và Hách Cương đã nổ ra trận cãi vã, thậm chí họ còn ra tay đánh nhau. Cao Dương kiên quyết nói rằng mục tiêu của bọn họ là Trình Tam Lý, vì vậy nên thả bọn trẻ này đi.

Nhưng Hách Cương thì lại kiên quyết không chịu thả. Ông ta nói, một khi thả bọn trẻ ra, toàn bộ kế hoạch của bọn họ đều sẽ thất bại hết. Sau này chẳng những họ không được gì cả, mà có khi còn phải chạy trốn, lưu lạc tha hương nữa!

Thật không ngờ, trong lúc hai người cãi nhau quyết liệt, Hám Văn Quân đột nhiên đứng ra ngăn họ lại và đưa ra một lời đề nghị rất liều lĩnh.

Ông ta nói, nếu đã như thế thì tại sao chúng ta không thay đổi kế hoạch? Những đứa trẻ này đều là con nhà giàu ở Miên Lĩnh, hay là chúng ta đừng quan tâm đến Trình Tam Lý nữa, chuyển sang bắt cóc bọn trẻ này, đòi tiền chuộc từ chỗ người nhà của chúng!

Hách Cương nghe xong, cảm thấy chuyện này rất khả thi. Nhưng Cao Dương lại không chịu, nói là mình tự bắt cóc cháu họ, đòi tiền chuộc chị mình, trên đời này làm sao có chuyện khốn khiếp như thế chứ? Vả lại, sau này, nếu lấy được tiền chuộc rồi thì phải giải quyết bọn trẻ ra sao đây? Thả hay là không thả?

Hám Văn Quân vội lên tiếng khuyên Cao Dương, bảo rằng chúng ta chỉ muốn có tiền mà thôi, không cần phải làm thương tổn ai cả! Hay là vậy đi, đợi khi lấy được tiền chuộc rồi, chúng ta cao bay xa chạy, thay tên đổi họ, đi đến nơi khác sống một cuộc sống thoải mái!

Hách Cương cũng lên tiếng khuyên nhủ mãi, cuối cùng Cao Dương mới đồng ý.

Vì thế, ba người họ lại bắt đầu vạch ra kế hoạch bắt cóc.

Nhưng giấu bọn trẻ ở xưởng sửa xe cũng không phải cách hay, nhất định phải tìm một chỗ kín đáo hơn mới được. Hám Văn Quân nhanh trí, lập tức nghĩ đến những hang đá bị bỏ hoang ở núi Ngân Bàn. Thế là ba người quyết định đưa bọn trẻ đến đó ngay trong đêm.

Tuy nhiên, mặc dù đã quyết định rồi nhưng vì không biết rõ thông tin của phụ huynh bọn trẻ, nên ba người họ không ra tay đòi tiền chuộc ngay. Họ đợi Hách Cương đi đến thôn Miên Lĩnh, hỏi thăm về số điện thoại, địa chỉ nhà, tình trạng gia đình xong xuôi, lại bàn bạc thương lượng kĩ càng thêm một lần nữa rồi mới bắt đầu tiến hành đòi tiền chuộc.

Ba ngày sau, Hách Cương gọi điện thoại cho phụ huynh bọn trẻ để tống tiền.

Vì biết rõ quy trình điều tra của phía cảnh sát nên trong quá trình đòi tiền chuộc, ông ta chỉ sử dụng điện thoại công cộng để liên lạc, khiến cho cảnh sát gặp phải nhiều khó khăn. Cuối cùng, họ cũng lấy được số tiền chuộc kếch xù đó một cách an toàn.

Triệu Ngọc đoán không sai, chỉ có Cao Dương và Hách Cương tham gia vào quá trình đòi tiền chuộc thôi. Còn Hám Văn Quân thì ở lại trong hang đá, trông chừng bọn trẻ đó.

Cao Dương khá rành về khu vực hẻm núi này. Lúc ông Đào đến nơi hẹn, Cao Dương cũng không đi xuống dưới vực mà đứng nấp trong khu rừng đối diện, dùng ống nhòm để quan sát ông ấy. Thông qua cái máy bộ đàm đã đặt sẵn ở đó, Cao Dương hướng dẫn ông Đào ném tiền chuộc xuống dưới.

Thật ra lúc đó chỉ có một mình Hách Cương đứng chờ ở phía dưới hẻm núi mà thôi. Sau khi lấy được tiền chuộc, ông ta vội vàng tháo thiết bị định vị ra trước, sau đó mới gom hết tiền chuộc cho vào trong một cái túi to. Mặt khác, do tiền chuộc của ông Đào toàn là tiền mới nên khá gọn nhẹ, vì thế ông ta liền cầm theo cả cặp da đi luôn!

Đây chính là lúc mà chiêu trò tuyệt nhất xuất hiện!

Theo lí mà nói, Hách Cương mang theo nhiều tiền như thế, chắc chắn không thể thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát.

Thế nhưng, tên Hách Cương gian manh đó đã chuẩn bị kỹ càng hết từ trước rồi. Vừa lấy được tiền chuộc, ông ta liền mang tiền đến dưới hẻm núi bên phía Cao Dương. Sau đó ông ta dùng sợi dây đã chuẩn bị trước để chuyển tiền đến trên núi, cuối cùng mới bám vào dây thừng leo lên.

Lúc đó không chỉ có Cao Dương đứng đợi trên núi, mà chiếc xe bị phun sơn đổi màu cũng đã đợi sẵn ở đó. Cao Dương rành về đường đi trong rừng rậm, sau khi hai người chuyển tiền lên xe xong bèn nhân lúc trời tối, lái xe bỏ chạy mất.

Khi ấy, phía cảnh sát chỉ chú ý đến khu vực dưới hẻm núi, căn bản không thể nào ngờ rằng họ lại chơi trò “Ve sầu lột xác”.

Đột nhiên lấy được nhiều tiền như thế, đương nhiên Cao Dương phấn khích vô cùng. Lúc đó ông ta còn ngây thơ cho rằng họ sẽ thả bọn trẻ ra, còn mình thì có thể mang theo tiền cao chạy xa bay!

Nào ngờ, khi ông ta cầm theo túi tiền quay về hang đá thì Hám Văn Quân đột nhiên dùng tay kẹp chặt cổ ông ta lại. Hách Cương cũng chạy đến giúp một tay, kẹp đến khi ông ta ngất xỉu!

Thì ra Hách Cương và Hám Văn Quân đã bàn bạc với nhau xong từ trước rồi, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể thả bọn trẻ ra được. Một khi bọn họ bị bại lộ, dù cho có trốn đến chân trời góc bể cũng khó có thể thoát được lưới pháp luật!

Vì vậy, trước đó hai người đã quyết định giết người diệt khẩu! Chỉ là họ sợ Cao Dương phản ứng quá khích nên mới phải làm ông ta ngất xỉu trước.

Khi ấy, Hám Văn Quân đã sắp đặt thuốc nổ xong hết cả, chuẩn bị kích nổ bất cứ lúc nào. Như vậy, mọi thứ đều sẽ tan tành thành khói bụi!

Tuy nhiên, Hám Văn Quân không thể nào ngờ được rằng trước khi châm ngòi nổ, Hách Cương lại kiên quyết giữ lại đứa bé gái nhỏ nhất tên là Lương Tư Tư!

Hám Văn Quân không tài nào hiểu được. Giữ lại một đứa trẻ, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc mọi cố gắng trước đó của họ đều uổng phí cả sao?

Thế nhưng Hách Cương lại kiên quyết dẫn Lương Tư Tư đi! Ông ta nói dối Hám Văn Quân là đứa trẻ này còn quá nhỏ, ông ta phải giải quyết theo một cách khác!

Thật ra, sở dĩ Hách Cương giữ mạng Lương Tư Tư lại chỉ đơn thuần là vì nguyên nhân riêng của mình thôi. Bởi vì Lương Tư Tư trông khá giống với vợ của ông ta!

Hách Cương và vợ ông ta là A Quân đã lớn lên cùng nhau, đứa trẻ tên Lương Tư Tư này trông y như A Quân lúc còn nhỏ. Hai người họ thật sự là quá giống nhau! Không những gương mặt giống mà cả vị trí của nốt ruồi duyên cũng y hệt.

Vốn dĩ sau cái chết của A Quân, Hách Cương đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nhưng từ sau khi nhìn thấy đứa bé gái này, trong lòng ông ta như có thêm một niềm khát khao mới...

Hám Văn Quân thấy Hách Cương kiên quyết như thế cũng hết cách, chỉ đành để cho ông ta dẫn Lương Tư Tư đi.

Lúc đó hai tay bọn trẻ đều bị trói chặt, mắt thì bị bịt lại. Mãi cho đến khi Hám Văn Quân châm ngòi thuốc nổ, bọn trẻ còn ngây thơ cho rằng mình có thể thoát được kiếp nạn này.

Nào ngờ hai kẻ tàn ác Hách Cương và Hám Văn Quân đâu có định để chúng sống tiếp.

Có điều, dù gì Ngưu Vĩ Quang cũng là người lớn. Khi nghe thấy tiếng ngòi nổ phát cháy, anh ta đã nhận ra là có chuyện không lành. Anh ta đột nhiên vọt dậy, định tìm đường bỏ chạy.

Nào ngờ, anh ta lại đụng trúng người Hách Cương. Lúc đó trên người ông ta đang đeo cái cặp da của ông Đào, vì cú va chạm mạnh này mà cặp da bị rơi xuống đất, Hách Cương cũng bị Ngưu Vĩ Quang đụng ngã.

Tuy hai tay Ngưu Vĩ Quang bị trói chặt nhưng lại rất khoẻ, anh ta đè lên người Hách Cương khiến ông ta không đứng dậy được.

Trong lúc hoảng loạn, ông ta vội rút con dao găm ra, đâm liên tục vào người Ngưu Vĩ Quang, khiến anh ta chết ngay tại chỗ.

Mới đầu Hách Cương còn định quay lại nhặt túi tiền chuộc, nhưng lúc này thuốc nổ đã sắp phát nổ rồi. Hám Văn Quân hoảng hốt, vội vàng kéo Hách Cương ra ngoài.

Hai người vừa mới chạy ra ngoài thì bên trong phát nổ ngay lập tức. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả hầm mỏ đã mịt mù khói bụi, Ngưu Vĩ Quang và cả bốn đứa trẻ khác đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát...

Khi Cao Dương tỉnh lại, biết được chân tướng sự thật, ông ta như phát điên đến nơi. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác. Vả lại trong lòng ông ta đang rất sợ hãi, sợ là hai người Hách Cương và Hám Văn Quân cũng sẽ giết luôn cả ông ta!

Mà càng đáng buồn hơn là sau khi phạm phải tội ác tày trời này, Hách Cương lại không hề có chút hối hận gì cả. Ông ta hăng hái tựa như được nạp đầy năng lượng, vui vẻ nói với Hám Văn Quân và Cao Dương rằng từ nay về sau, đừng ai nhắc về quá khứ nữa. Chuyện đã thế này, chi bằng chúng ta cứ ở lại Tần Sơn, không đi đâu cả!

Họ có thể bắt đầu gây dựng cơ nghiệp của riêng mình ngay trên đất Tần Sơn này!